Gương Vỡ |BeomKai| ✅ - 2. Scherzo

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

2. Scherzo






Beomgyu bật dậy, nhìn xung quanh. Chết rồi, đầu anh cứ ong ong lên, thật sự rất đau. Mọi thứ anh nhìn đều sáng chói lên, cũng chẳng biết tấm thân tàn tạ này đang nằm nơi đâu nữa

"Anh có sao không?"

Tiếng bước chân vang lên, và Beomgyu chắc chắn đang có người đứng trước mặt anh, nhưng anh không nhìn ra đó là ai

Dựa vào giọng nói, có lẽ là một chàng trai khá trẻ...

"Anh mới tới đây à?"

"Tôi..."

"Thảo nào...Anh nắm lấy tay tôi này"

"Tôi không thấy gì cả, mọi thứ sáng quá!"

"Vươn tay ra đi, tôi sẽ bắt lấy"

Beomgyu nghe theo, vừa vươn cánh tay của mình ra, cơ thể anh đã bị kéo dậy. Trước mắt ánh giống như một học viện, hay là viện bảo tàng cổ? Anh không biết

Nhưng kiến trúc thiết kế đẹp lắm

"Anh nhìn rõ tôi không, Beomgyu?"

Anh giật mình quay sang. Hình như đây là cậu trai lúc nãy kéo tay anh lên. Cậu ta nom trẻ lắm, mặt non choẹt, má búng ra sữa.

Khoan đã...

Sao cậu ta biết tên anh?

"Đừng lo, tên anh được ghi ở trên cái bảng con gắn trên ngực anh đó"

Beomgyu cúi xuống nhìn. Ừ nhỉ, từ lúc về nhà tới giờ anh còn chưa kịp thay quần áo, vậy mà đã bị cuốn vào gương rồi

"Đây là nơi nào vậy?"

"Cái đó thì tôi không nói được"

"Cậu có phải là người hôm trước kêu cứu trong giấc mơ của tôi?"

"Có thể là tôi, cũng có thể không. Anh muốn đi xem một vòng không?"

"Cậu..."

"Được rồi đi thôi"

"Nhưng tôi còn chưa biết tên cậu mà?"

"Kai, Huening Kai. Giờ thì ta đi được chưa?"

Kai kéo Beomgyu đi tới cánh cổng làm bằng đồng, trên cổng có gắn cái nút đỏ. Cậu không do dự bấm vào nút, khó khăn kéo cả cái cổng nặng trịch ấy qua một bên rồi dẫn anh vào. Bên trong, nếu như Beomgyu không nhìn nhầm thì là cả một cánh đồng hoa hồng chưa nở. Đầu bên kia lại là một cánh cửa nữa, bé hơn chiếc cổng đồng ban nãy. Và Kai đang dắt tay anh xuyên qua cánh đồng để tới nơi tiếp theo

Chẳng hiểu sao, anh càng đi, đám hoa xung quanh cứ nở rộ lên một màu hồng nhàn nhạt trải dài mãi. Đứng trước cánh cổng thứ hai, cả cánh đồng đã đầy hoa nát, ngả nâu khô héo

"Tại sao hoa lại..."

"Cánh đồng Thời gian đấy. Chủ của chỗ này khá là thích hoa hồng nên đã trồng cả cánh đồng ở đây. Và ừ, hoa hồng cũng bị ảnh hưởng bởi thời gian ở chỗ này."

"Thế tại sao tôi và cậu không bị ảnh hưởng bởi thời gian?"

"Cái đó thì anh sẽ tự biết thôi. Giờ thì ta đi tiếp"

Thứ đằng sau cánh cửa gỗ kia khiến Beomgyu há hốc mồm. Căn phòng được thiết kế theo phong cách cổ điển, trần nhà cao vút với họa tiết cầu kì đầy màu sắc, ở đâu cũng được đặt một bức tượng thạch cao chạm trổ sắc nét.

Kai dắt tay anh đi qua hành lang, cứ cách một đoạn là lại có một người chơi nhạc cụ, người thì chơi vĩ cầm, người thì chơi cello, có người chơi clarinet,....

Mọi âm thanh hoà quyện vào, tạo ra bản nhạc du dương, bay bổng vang cả căn phòng

Tất cả với Beomgyu đều như một giấc mơ

Một giấc mơ khiến anh chẳng muốn tỉnh lại nữa

"Kai này, à tôi gọi cậu như vậy nhé?"

"Ừm"

"Tất cả những thứ này có thật không vậy?"

"Tấm gương chỉ biết phản chiếu, vậy nên anh nghĩ như thế nào thì nó là như thế"

"Có vẻ như chúng ta cùng tần số sóng não đấy..."

Nhỉ?

"Sách nhạc rơi khắp nơi này"

"Anh có thể lấy bất kì nếu anh thật sự muốn. Henle Verlag đó, hàng Đức xịn"

"Cậu cứ khéo đùa?"

"Tôi không đùa, một chút cũng không"

Beomgyu nhặt đại một quyển lên để kiểm chứng.

J.S.Bach, Prelude và Fugue

Bìa sách xanh trơn, thơm mùi giấy mới. Cũng lâu lắm rồi anh mới có cơ hội được nhìn lại nốt đen nốt trắng in trên giấy trắng tinh thế này một cách kĩ lưỡng

Cậu tiếp tục đưa Beomgyu đi về phía cuối căn phòng. Kai bật cười khi thấy anh cứ há hốc miệng ra, biểu cảm thật sự khó coi. Beomgyu ngạc nhiên tới độ phải đi chậm từng bước chân mới có thể thu được hết những hình ảnh đẹp đẽ này đọng nơi khóe mắt

Cả căn phòng khá dài, nên vừa đi qua dàn nhạc con con ấy thì Kai và Beomgyu lại đụng phải một hành lang đầy tranh sơn dầu của những nghệ sĩ nổi tiếng. Và trong một khoảnh khắc ngắn thôi, hình như Bach và Paganini đã thật sự nháy mắt với anh

"Beomgyu, anh thích nhạc sĩ nào nhất vậy?"

"Tôi thích Debussy nhất. Cậu có vẻ rất thích Tchaikovsky nhỉ? Lúc nãy tôi thấy cậu đứng nán lại ở chỗ bức sơn dầu của Tchaikovsky khá lâu"

Kai nhẹ gật đầu mỉm cười.

"Này, thế cậu ở trong tấm gương này bao nhiêu lâu rồi Kai?"

"Đủ lâu để tôi có thể nhận ra rằng tôi cần phải làm gì có ích cho cuộc đời tôi"

"..."

"Đùa thôi, anh sẽ không phải ở đây trong một khoảng thời gian dài như tôi đâu. Anh muốn rời đi thì tôi lập tức đưa anh ra khỏi đây"

"Không sao, miễn là cậu vẫn ở đây thì tôi nguyện ở lại đây cùng cậu"

Họ dừng chân trước một cô bé. Em gái đó nhìn khá trẻ, với gương mặt này Beomgyu cũng lờ mờ đoán được là em mới chỉ 14 15 tuổi gì đó thôi. Em đứng đó, giống như vị tiên nữ canh gác không gian này. Trước mặt em là một cây vĩ cầm.

Em nhìn cả hai người, rồi lịch sự lùi xuống một bước

"Stradivari đó, cây này được làm vào năm 1708. Cô ấy cho phép anh cầm nó và chơi"

"Tôi...Lâu lắm rồi tôi không chơi đàn..."

"Tất cả những người ở trong tấm gương này đều biết anh đã quá lâu rồi không chơi đàn. Đó cũng là lý do anh bị hút vào nơi đây"

"..."

Tấm gương ấy ở đây, để Beomgyu được một lần nữa sống trong đam mê xưa cũ

Để nhắc nhở anh rằng, âm nhạc vẫn ở đây, vẫn chờ đợi anh trở lại

"Anh sẽ chơi cùng tôi chứ, chỉ một khúc thôi?"

"Tchaikovsky nhé? Bản cuối cùng tôi chơi là Mélodie mà"

"Được thôi"

Cô gái kia cười, dẫn Beomgyu trong niềm vui hân hoan vào phòng thay đồ, nơi có bộ suốt được đo sẵn cho anh mặc. Kai đứng ngoài nhìn theo bóng lưng họ, nụ cười trên môi chợt vụt tắt

Liệu nơi này có phải là nơi cậu thuộc về?



"Này! Cậu thay đồ đi chứ? Cô ấy nói là có sân khấu siêu xịn luôn đó"

Beomgyu hớn hở nói, cứ gảy cây đàn trong lúc cô bé kia cố rướn người lên để thắt nốt chiếc cà vạt cho anh

"Anh trông như đứa trẻ con ý"

"Ừ, còn cậu trong như ông cụ non trong cái bộ đồ rộng thùng thình đó, nên đi thay đồ lẹ lên"

"Được rồi được rồi"



Cậu một tay cầm cây vĩ cầm, tay còn lại nắm lấy tay anh dắt qua cánh cửa tiếp theo, nơi ánh đèn chiếu rọi xuống sân khấu màu gỗ trầm. Cô bé kia nhẹ mỉm cười với cả hai rồi đóng cửa vào, để lại không gian riêng cho họ.

Một không gian tĩnh lặng, chỉ hai cây vĩ cầm cùng đam mê âm nhạc cháy bỏng

Bản Mélodie cứ như vậy vang khắp cả căn phòng

Lúc Beomgyu hạ cây đàn xuống trong hân hoan, Huening Kai chợt giật mình. Cậu liếc nhìn anh quá nhiều rồi. Khá hốt hoảng khi Kai cứ để ý mãi tới sống mũi dài của anh, tới đôi mi kiều diễn ấy....Cậu thắc mắc...

Đôi môi hổng kia của anh sẽ có vị như thế nào vậy?

Vừa dứt được ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình, Kai chạy biến ra khỏi nơi thính phòng, để lại Beomgyu một mình. Tới lúc anh quay ra nhìn thì tất cả những gì còn sót lại chỉ là ánh đèn cô đơn kia rọi trên sân khấu

"Em đưa anh về nhé? Dù sao em cũng rất vui khi được gặp anh"

"Không phải anh ngừng theo đuổi giấc mơ vì tự thấy bản thân không còn trẻ đâu"

"Chỉ là anh tự cảm thấy bản thân quá già nua khi ngừng theo đuổi ước mơ thôi"

Tất cả mọi thứ sáng bừng lên

Chói loá

Và Beomgyu trở về căn nhà cũ kia, ngã sóng soài dưới đất, cạnh chiếc gương đứng




Vẫn chưa quá quen với việc bản thân luôn tiếp đất một cách kì lạ, Beomgyu nhẹ xoa đầu. Anh không thể chần chừ thêm một phút giây nào nữa, nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc. Quyển sổ thời gian biểu kia lập tức bị vứt vào thùng rác nhỏ kế bên.

Màn hình máy tính cứ sáng lên cả đêm cùng sự uyển chuyển của bàn tay trên từng phím. Giống như trút hết cơn tức giận và uất ức trong lòng, Beomgyu thở phào nhẹ nhõm khi gõ xong văn bản. Không kịp tắt máy tính, anh nhanh tay xách theo hộp đàn nâu gỗ kia ra khỏi phòng, nhanh chóng lái xe tới viện...

...để lại một dòng chữ to trên màn hình kia

"ĐƠN XIN NGHỈ VIỆC"

Chương trước Chương tiếp