- Han Khong Xung Hoan 16 20

Tùy Chỉnh

16.

Anh hiện tại rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, ngày đó tin anh và tiểu thư của một xí nghiệp lớn kết hôn cũng khiến trong giới ồn ào một phen. Mà bây giờ có tin lễ cưới bị hủy, những lời bàn tán lại càng tăng lên gấp bội. Kỳ thực tôi đã không biết gì về anh nữa, anh đối với tôi mà nói, đã là một người xa lạ rồi.

Tôi đóng cái link đó lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bowen lên lịch trình đi Italy, tôi muốn tham gia một triển lãm ở đó.

"Ngày mai mười giờ tôi đến đón anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, không được thức đêm đó." Cậu dừng một chút, nhéo nhéo mặt tôi, "Không ngủ ngon thì mau già lắm."

Tôi kéo tay cậu ra, lui vào sô pha, ôm gối mềm nằm xuống, lười nhác nói: "Tôi biết rồi."

Tôi ngơ ngẩn ở lại Italy hai tháng, lúc trở về đã hết năm. Cha mẹ không yên lòng, gọi điện thoại hỏi tôi gần đây sống thế nào. Tôi bảo, vẫn tốt.

Bọn họ biết xu hướng tính dục của tôi, lúc đầu cũng không chấp nhận, nhưng cũng không thể cầm dao kề cổ bảo tôi cưới phụ nữ, một hai năm sau cũng chỉ có thể chấp nhận. Hơn nữa tôi cũng ít về nhà, một năm tổng cộng không gặp được hai lần, gặp nhiều thì chán, không gặp lại bắt đầu thấy nhớ tôi rồi.

Tôi nói với họ về nước sẽ về thăm bọn họ, mẹ tôi dặn tôi đừng tự gây áp lực cho mình, tiền kiếm đủ tiêu là được, tôi nói được.

Họ làm một bàn thức ăn, chuyện tôi và Thẩm Yến không nhắc đến một chữ.

Tôi ăn xong, ra ngoài dắt chó đi dạo. Con chó kia đã 11 tuổi, lông trên mặt đã bạc nhiều, thế nhưng vẫn còn rất hoạt bát. Tôi dẫn nó ra ngoài, tìm một bãi cỏ để nó chơi, còn tôi đứng bên cạnh.

Thời tiết không lạnh lắm, gió cũng không lớn, tôi thấy cổ họng hơi ngưa ngứa, vuốt vuốt túi, lấy hộp thuốc lá ra.

Tôi không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng chỉ những lúc thấy phiền mới hút. Loại thuốc này vị bạc hà, rất nhạt, giống như hút cho vui. Tôi tìm thùng rác, vẩy vẩy tàn thuốc vào. Lúc nhả khói ra, tôi nghe được âm thanh phía sau.

"Ôn Gia..."

Tôi sững sờ, miệng vẫn ngậm thuốc lá, thân thể cứng ngắc quay đầu lại nhìn anh. Thẩm Yến đứng trước mặt tôi, tóc dài hơn trước đây một chút, không cạo râu, khóe mắt hơi cụp xuống, anh nhìn tôi, ánh mắt rất đáng thương.

Tôi không phản ứng lại, tàn thuốc rơi xuống dính vào quần áo, đốt ra một lỗ nhỏ. Tôi cau mày bóp tắt điếu thuốc, hỏi anh, "Anh có chuyện gì không?"

Thẩm Yến há miệng, anh nhíu mày, trông như muốn nói gì đó, thế nhưng một giây sau vẻ mặt lại thay đổi. Anh lùi về sau hai bước, môi mím lại, ánh mắt sắc bén dường như muốn đâm chết tôi. Bộ dáng anh nhìn tôi, thật giống như tôi là kẻ thù của anh vậy.

Anh nói: "Hôn lễ của tôi hủy bỏ rồi."

"Tôi có đọc tin." Tôi không biết anh nghĩ gì, cũng không muốn biết nữa.

Cảm giác được ánh mắt anh rơi trên mặt tôi, tôi cảm thấy có chút buồn bực, xoay người gọi chó lại, tôi nói với anh: "Tôi đi trước."

Thẩm Yến dừng một chút, anh tựa hồ muốn tiến đến gần tôi, thế nhưng vẫn dừng lại. Tôi nghe anh thấp giọng nói: "Ôn Gia, xin lỗi."

Tôi nghe thấy giọng điệu anh đột ngột mềm xuống, cảm thấy không tài nào giải thích được, trong lòng bứt rứt, đi vài bước vẫn là nhịn không nổi, bèn quay đầu lại, hai mắt đỏ lên nhìn anh, nói: "Anh không kết hôn cũng không liên quan tới tôi, không cần đặc biệt đến đây để nói với tôi chuyện này, chúng ta không có quan hệ, đó là anh nói."

Anh không lên tiếng, tàng cây đổ bóng xuống vai anh, ánh sáng và bóng tối tụ hợp trên mặt, như chia làm hai nửa trông không rõ bóng dáng.

Tôi không muốn nhìn anh nữa, quay đầu dắt chó nhanh chân rời đi.

17.

Tôi ra khỏi nhà cha mẹ, mẹ tôi bỏ một đống đồ Tết vào cốp xe tôi, trong đó có thức ăn bà làm, còn có thịt muối. Tôi cảm thấy những thứ đó đủ để tôi ăn hơn nửa năm, lúc sắp đi, cha tôi ôm lấy tôi, bảo tôi về nhà thường xuyên một chút, tôi nói rảnh rỗi sẽ trở về.

Sau khi về nhà, tôi một lần nữa đến tư vấn tâm lý, có điều bởi vì công việc, thứ sáu đổi thành thứ tư.

Tôi đột ngột đổi lịch, lúc đến đó, trước tôi còn có một người. Tôi an vị ở ghế sô pha bên ngoài, lật vài trang tạp chí tâm lý, cánh cửa kia mở ra, tôi nhìn thấy người trong phòng bước ra chính là Thẩm Yến.

Chúng tôi đối diện nhau, tôi không lên tiếng, anh từ trước mặt tôi đi ra ngoài.

Sau đó tôi cứ mất tập trung, đến lượt tôi vào, bác sĩ nhìn ra tâm sự của tôi, cô hỏi tôi làm sao vậy? Tôi biết như vậy không đúng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cô chuyện liên quan đến Thẩm Yến.

Cô có chút kinh ngạc, "Hai người quen biết nhau sao?"

Tôi dừng một chút, "Tôi và anh ấy... là bạn bè."

Cô cười cười, "Xin lỗi Triệu tiên sinh, đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể nói với anh được."

Tôi xua tay, "Là lỗi của tôi."

Tôi ra khỏi chỗ cô, xuống nhà xe lấy xe.

Dưới hầm để xe ánh sáng tối tăm, lúc đến gần tôi mới thấy được bên cạnh xe mình có một bóng người. Thẩm Yến bước ra từ trong bóng tối.

Tôi cảm thấy anh có chút không đúng lắm, nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"

Thẩm Yến như đột nhiên tỉnh lại, anh sững sờ, ánh mắt vô định tập trung vào mặt tôi, anh nghiêng đầu nhìn bốn phía, sau đó cau mày, thấp giọng nói: "Không có gì". Lập tức đi lướt qua tôi, cứ như đang lẩn trốn.

18.

Chuyện của Thẩm Yến khiến tôi có chút bận tâm, có điều dù tôi có bận tâm cũng không liên quan tới tôi.

Tôi tự nhủ với lòng, không được tiếp tục thấp hèn nữa.

Tháng bảy, tôi nhận một chương trình tọa đàm phỏng vấn. Tôi không phải nhân vật công chúng gì, cũng không mở tài khoản mạng xã hội nào, bây giờ cũng không ra ngoài chơi, bình thượng ngoại trừ vẽ vời thì chỉ ngủ, Bowen nói tôi đã biến thành động vật ăn lông ở lỗ, tôi cảm thấy so sánh này rất có hình tượng. Phỏng vấn đủ thứ chuyện, lúc tôi cho rằng chương trình sắp kết thúc, người chủ trì hỏi tôi, "Thầy Triệu, anh có từng nghe một ít tin đồn liên quan tới mình không?"

Tôi sững sờ, "Cái gì?"

Anh ta cầm điện thoại đưa cho tôi, có một video đang mở, là dáng vẻ tôi lúc đấu giá kết thúc, ở trong phòng khách uống say ca hát.

Rất điên rất loạn, xung quanh ồn ào, tôi nằm trên sô pha, xung quanh đầy ắp người. Chuyện xảy ra lúc đó tôi đã quên mất, tôi mở bình luận của video, có người nói có phải tôi chơi thuốc không, toàn bộ đều là chửi rủa, nói loại họa sĩ như tôi thật bại hoại, sau này đừng đi xem triển lãm của tôi nữa.

"Thầy Triệu, anh biết cái này không?"

Cuống họng tôi rất khô, muốn uống nước, tôi mấp máy đôi môi khô khốc, nói, "Tôi không biết."

Bowen nói tôi không cần để ý chuyện này, cậu đã nhờ quan hệ xã hội đi làm rõ, cậu nhất định sẽ khởi kiện người phát tán video.

Tôi cảm thấy rất mất mặt, bởi vì cái này cũng không phải đồ giả, mà là sự thật.

Tôi thật sự say rượu, sinh hoạt và làm việc rất hỗn loạn, bọn họ mắng tôi cũng không phải mắng oan.

Tuy rằng Bowen nói với tôi không có chuyện gì, nhưng tin tức đó vẫn ảnh hưởng đến tôi. Triển lãm riêng của tôi bị hoãn lại. Sau đó lại có người nói tôi hút ma túy, vì thế tôi còn đặc biệt đi đến bệnh viện làm xét nghiệm nước tiểu. Kỳ thực mọi người cũng không để ý đến kết quả xét nghiệm, nhưng những người không để ý không biết suy nghĩ đó chỉ có thể như gió lướt qua, không để lại tổn hại gì to tát.

Nhiều sự việc xảy ra liên tiếp khiến tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà lúc này, tôi lại còn nhận được điện thoại của trợ lý Thẩm Yến, anh ta nói Thẩm Yến đánh nhau với người ta bị đưa vào bệnh viện rồi.

Tôi cảm thấy khó hiểu, nói với anh ta qua điện thoại: "Liên quan gì đến tôi?" Sau đó cúp điện thoại.

Tối hôm đó tôi mất ngủ, mở to mắt nằm trên giường nhìn trần nhà.

Lòng khó chịu, tôi cảm nhận được mình đối với Thẩm Yến thay đổi rồi. Những hồi ức yêu thương kia bị tôi vứt vào bãi rác như vứt một món đồ bỏ đi.

Tôi lại còn hận anh, hận đến xương tủy.

Tôi muốn phân rõ giới hạn, tôi muốn cả đời không qua lại nữa, tôi tự nói với mình cả đời này sẽ không liên quan gì đến anh nữa.

19.

Trận sóng gió này lắng xuống vì một trận phong ba khác, là chuyện của Thẩm Yến. Cha anh phát thông cáo muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, chuyện này khiến dư luận xôn xao, bất kể là giới tài chính hay là chỗ khác đều bàn tán cả.

Bowen dường như biết được một ít tin tức, cậu nói với tôi, có lẽ vì chuyện Thẩm Yến từ hôn khiến hai nhà rất khó chịu. Hơn nữa Thẩm Yến lại đứng trước mặt gia đình nhà gái nói mình thích đàn ông, khiến cha anh giận tím mặt.

Tôi không lý giải được, bèn hỏi, "Sao hắn lại làm thế?"

Bowen nhún vai, "Ai biết được? Có lẽ hắn nhớ ra rồi."

Cậu nói câu này rất ngập ngừng, lại làm lòng tôi căng thẳng, tôi nuốt nước bọt, thấp giọng lặp lại lời cậu, "Nhớ ra?"

Dường như cử chỉ tôi trông điên rồ lắm, Bowen thấy tôi như vậy lập tức kéo tay tôi, "Ôn Gia, anh đừng mê muội nữa."

Tôi thật sự thấy mê muội, rốt cuộc tôi lại gặp may sao?

Tôi đẩy cậu ra, nói với cậu, "Tôi muốn ở một mình một lúc."

20.

Đầu tháng chín, tôi về Pháp tham gia kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp. Trường học trưng bày rất nhiều tác phẩm của sinh viên, không ngờ tên tôi còn có thể được vinh danh trên tường, cùng với rất nhiều họa sĩ nổi danh khác. Tôi đứng bên ngoài phòng triển lãm nhìn rất lâu.

Tôi gặp được giáo sư dạy tôi ngày trước, cùng ông tán gẫu chuyện hiện tại, ông nhìn thấy tác phẩm mới nhất của tôi, hỏi tôi gần đây sống không vui vẻ sao?

Viền mắt nóng lên, tôi gật đầu, nói với ông, sống rất mệt mỏi.

Tôi cảm thấy trong hạnh phúc không có nghệ thuật, chỉ trong thống khổ mới có.

Tất cả các tác phẩm của tôi đều là một loại phát tiết, lúc tôi hoàn thành một bức tranh, cũng không hy vọng người khác nhìn thấy. Những bức tranh kia bộc lộ tâm tình của tôi, vết thương của tôi, nỗi đau của tôi, cứ như trước mặt thế nhân, tôi bày ra những vết tích xấu xí, họ đào bới, thăm dò khiến lòng tôi càng thêm ngột ngạt.

Chúng tôi đi qua hàng cây ngô đồng, nhiệt độ rất ấm áp. Giáo sư có việc phải đi trước, tôi một mình đi đến thư viện, đẩy cửa bước vào, bên trong không có bao nhiêu người, thật yên tĩnh.

Lúc còn đi học, tôi rất thích tới đây, xem một ít sách tranh, thỉnh thoảng mở sổ phác thảo lén lút vẽ ra dáng vẻ Thẩm Yến đọc sách. Anh đưa lưng về phía cửa, ánh sáng sau lưng rực rỡ, trông anh như được chắp thêm đôi cánh. Tôi vẽ anh thành một thiên sứ.

Trở lại chốn cũ, tâm trạng lại hoàn toàn trái ngược. Tôi đi đến chỗ trước đây chúng tôi hay ngồi, đưa lưng về phía cửa sổ, cảm nhận gió lướt qua cổ, hơi man mát.

Lúc Thẩm Yến ngồi ở đây cũng cảm thấy như vậy sao?

Tôi ngẩng đầu lên, đảo mắt qua giá sách gần đó, nhìn thấy một loạt sách tâm lý, có mấy quyển tôi từng đọc qua. Tôi đứng dậy với tay, cầm đại một quyển, ánh mắt lướt qua trang bìa, "24 nhân cách".

Tôi mở sách ra xem một chút, từ lúc đọc được những lời bạt kia, tôi mới bắt đầu chậm rãi hiểu được, hóa ra nhân cách phân liệt không phải chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng, mà là thật sự có thật.

Thế nhưng những thứ đó quá xa vời đối với tôi, tôi mang tâm lý tò mò mà đọc từng trang, đọc hơn một nửa, tôi nhíu mày trực tiếp lật đến trang cuối cùng, sau đó ngây ngẩn cả người. Thư viện trường mấy năm trước còn dùng phiếu mượn sách, xem lướt qua tờ giấy ghi tên những sinh viên từng mượn, quyển sách này tổng cộng có hai người từng mượn, cái tên thứ hai là một cái tên tiếng Trung... Thẩm Yến.

Anh từng mượn quyển sách này? Tôi lật xem thời gian, là năm năm trước, lúc đó chúng tôi mới quen nhau.

Tôi nắm chặt cổ áo, đặt sách xuống rồi chạy về phía giá sách. Tôi cũng không biết mình đang làm gì, chẳng qua chỉ cảm thấy nên làm như thế. Hai chân như nhũn ra, tay run lên cầm cập, tôi lấy hết những quyển sách có vẻ khả nghi xuống, "Đa nhân cách", "Đối mặt nỗi sợ hãi nội tâm" của Dostoevsky, "William Wilson" của Edgar Allan Poe cùng "Hóa thân bác sĩ" của Stevenson. Tôi đặt chúng lên bàn, lật tới trang cuối cùng, thấy được cùng một cái tên, Thẩm Yến.

Cả người tôi run lên, căn bản không biết nên nói cái gì. Tôi ngã ngồi trên ghế, gió thổi gáy sắp tê rần, tôi mới phản ứng được. Tôi mở một quyển sách, bắt đầu đọc. Lần này là thật lòng.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng chuông, một hồi hai hồi ba hồi. Chậm rãi quay đầu qua chỗ khác, thấy được tà dương ngoài cửa sổ, tầng ánh sáng kia sắp biến mất rồi. Quản lý thư viện đến nhắc tôi đã hết giờ làm việc, tôi hơi hoảng hốt, ngẩn người một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

-----

Sa: Đến chết với cái đống tên sách và tên tác giả, toàn bộ phiên âm bằng tiếng Trung (chắc kiểu Philippines: Phi Luật Tân của bên mình) :v