Hạnh Phúc Trọn Vẹn - Chap 11

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Ôi, thật là kinh khủng quá! Ặc...ặc" Ngọc thì thầm sau tràn ho đến đỏ mặt, hít 1 hơi lấy lại phong độ chuẩn bị bước ra ngoài thì Ngân bước vào. Thấy Ngân bước vào Ngọc đứng im như tượng. Ngân bước vào thấy Ngọc cũng bất ngờ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở 1 nụ cười nhẹ trong ngại ngùng

"Em chào Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc đến lâu chưa?"Ngân lên tiếng làm Ngọc như tỉnh mộng vội ấp úng

"Ơ...uhm, chào em. Tôi mới tới thôi" Ngọc nói mà nghe tim mình đang đập thình thịch, Ngọc nhìn Ngân muốn nói thêm điều gì đó nhưng không thể nào thốt nên lời. Bắt gặp ánh mắt Ngọc đang nhìn mình chăm chăm, Ngân ngại ngùng

"Mặt em dính gì hay sao mà nhìn dữ vậy?" Ngân vừa nói vừa nhìn vào gương.

"Ơ, không có gì" Bị Ngân bắt tại trận Ngọc nhanh chóng quay qua bồn rửa tay, tay quơ quơ chụp lấy vòi nước trong sự bối rối, vô tình Ngọc làm rơi cục xà phòng xuống đất lúc nào không hay. Ngọc vừa quay qua Ngân cũng bước lại bồn rửa tay bên canh mà mi mắt cụp xuống, ánh mắt đợm buồn.

"Em đi trước nha" Ngân lên tiếng mở một nụ cười buồn dành cho Ngọc sau khi rửa tay xong.

"Uhm, chào em" Ngọc quay sang nhìn Ngân như rất muốn nói thêm điều gì đó nhưng Ngọc không thể thốt nên lời chỉ lặng lẽ bước theo sau, trời xui đất khiến sao không biết Ngọc lại vô tình đạp trúng cục xà phòng và loạng choạng ngã nhào tới ôm chầm vào Ngân, đẩy mạnh Ngân vào tường. Một phút bàng hoàng, Ngân nhận ra mình đang bị Ngọc ép vào tường với trạng thái hai khuôn mặt rất gần nhau đến nổi Ngân có thể nghe được hơi thở nồng ấm của Ngọc trên khuôn mặt mình, Ngân nhìn xoáy sâu vào ánh mắt đen huyền quyến rũ của Ngọc. Hai cặp mắt long lanh lại chạm vào nhau, Ngọc nhận ra sự thân quen ẩn chứa trên đôi mắt này, trước mặt Ngọc lúc này là một khuôn mặt không chút tì vết với làn da trắng ngần đầy sức sống và đôi môi đỏ mộng. Rất nhẹ nhàng Ngọc từ từ tiến môi mình lại gần đôi môi đỏ mộng kia.

"Well I wonder could it be

When I was dreaming 'bout you baby you were dreaming of me

Call me crazy call me blind

To still be suffering is stupid after all of this time" Tiếng chuông điện thoại của Ngọc vang lên làm Ngọc giật mình vội buông Ngân ra trong lúng túng và nuối tiếc của cả hai.

"Ơ...xin lỗi" Ngọc bối rối quay đi hướng khác mà tim như muốn lộn ngược ra ngoài.

"Em ra trước đây" Ngân đỏ mặt nhanh bước chân đi ra ngoài bỏ lại Ngọc mặt đơ như cây cơ.

Trở lại bàn của mình Ngọc ngồi phịch xuống mà tâm hồn như treo ngược cành cây trước sự ngạc nhiên của Quỳnh

"Tổng Giám đốc không sao chứ?"

"Ơ...không...không sao, chúng ta tiếp tục làm việc đi" Ngọc vội dán mắt vào đống hồ sơ mà tâm trạng đặt ở đâu đâu.

...

Từ ngày trở về từ nhà Ngọc, Trang như trở thành một con người khác hẳn. Người trong nhà lẫn người làm đều ngạc nhiên vì Trang hay ngồi thơ thẩn như người mất hồn, ít đi chơi đêm, không quậy phá. Thỉnh thoảng cô hay tự nhốt mình trong phòng ngồi ngẫm nghĩ gì đó rồi phì cười, cũng có lúc lại trầm ngâm suy tư. Ai ai cũng nhận ra hình như Trang trầm tính hẳn đi, ít nói cũng ít cười với mọi người. Trong bữa cơm gia đình chỉ nói được vài câu rồi lặng lẽ lên phòng làm ông Kim và Ngân cũng há hốc mồm ngạc nhiên chẳng hiểu lí do. Căn biệt thự vốn ồn ào vì tiếng nói của Trang và những lời phàn nàn của ông Kim mấy ngày nay như im lặng hẳn, mọi người trong nhà từ chủ tới tớ hình như ai cũng thấy hơi thiếu vắng cái gì đó. Suốt mấy ngày trôi qua Trang thấy trong lòng mình hình như đang tồn tại một tình cảm mới lạ chưa bao giờ xuất hiện trong lòng cô suốt 21 năm qua, cái cảm giác nhớ nhung, bồi hồi, xao xuyến khi nghĩ về ai đó. Nghĩ tới gương mặt đáng ghét của Ngọc cứ làm Trang phì cười 1 mình.

"Cóc...cóc...cóc! Chị vào được không?" Ngân nhỏ nhẹ lên tiếng sau khi gõ cửa phòng làm cắt ngang suy nghĩ của Trang

"Chị hai vào đi, cửa không khóa" Trang lên tiếng Ngân mở cửa vào thì thấy Trang đang ngồi thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ.

"Dạo sao khép kín quá vậy nhóc?" Ngân ngồi xuống giường nhìn Trang với vẻ thăm dò.

"Ơ...em có sao đâu, vẫn bình thường mà...hihi" Trang quay đầu lại cười tinh nghịch.

"Định dấu chị tới bao giờ đây?"Ngân khoanh tay nhìn Trang với vẻ nghi ngờ làm Trang bị khớp.

"Ơ...giấu gì chị...làm gì có, chị nói bậy không à...hihi" Trang quay đi hướng khác và chối phắt đi, không dám nhìn thẳng mặt Ngân lần nữa.

"Chị của em mà cũng dám qua mặt sao? Nhóc của chị biết yêu rồi phải không? Kể chị nghe đi nè" Ngân dịu giọng cười cười.

"Ơ...hihi, không có mà. Chỉ là vu vơ thôi" Trang cuối mặt xuống e thẹn cười cười.

"Vu vơ mà làm em của chị thay đổi nhanh chóng thành một con người khác vậy sao?" Ngân vẫn không buông tha tiếp tục hỏi tới.

"Chết...nói nhầm bị lộ rồi!" Trang nhăn mặt nghĩ thầm sau đó nhanh chóng chữa lữa

"Hihi, cũng chưa có gì đâu chị à, khi nào thích hợp em sẽ kể chị nghe mà, chị đừng hỏi nữa mà" Trang nói mà mặt đỏ bừng lên.

"Nhớ đó nha, chưa gì mà mặt đỏ ao rồi kia, hihi" Ngân nhìn Trang mà không nhịn được cười.

"Chị này...chọc em hoài à" Trang xụ mặt xuống cười cười tay vuốt vuốt tóc.

"Thôi, không giỡn nữa, ngày mai em ra sân bay đón Mami với nhóc Linh không?" Ngân nói rồi đứng phắt dậy.

"Ơ, vậy hả? Sao bây giờ chị mới nói em?" Trang trợn tròn mắt ngạc nhiên.

"Tại hổm giờ con người ta đang yêu nên đâu quan tâm tới, bởi dậy không biết phải rồi, đúng không nè...hihi?" Ngân nói mà nhìn xoáy vào Trang cười cười.

"Chị này chọc em hoài à" Trang mắc cỡ trốn vào chăn.

"Hihi, vậy mai có đi không nè?" Ngân dở cái chăn ra nhưng Trang trùm lại.

"Tất nhiên là đi rồi!" Trang nói vọng trong chăn ra.

"Thôi, không chọc em nữa. Chui ra đi, nóng lắm đó...hihi, chị ra ngoài đây" Ngân mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng.

"Chị hai kì quá, cái gì cũng đoán ra được, mà đoán đúng mới ghê...haizz" Trang nghĩ thầm ló đầu ra khỏi chăn rồi ngồi vào bàn lấy máy tính ra chơi game.

...........

Một buổi chiều tại sân bay,

"Mami của các con kìa" Ông Kim hướng mặt về phía trước, vừa dứt lời thì quay qua đã thấy Trang và Ngân tiến lại gần một người phụ nữ độ tuổi trung niên rất sang trọng, một tay kéo vali, một tay nắm tay 1 đứa bé khoảng 9-10 tuổi gì đó. Trang chạy lại đỡ lấy vali còn Ngân ôm choàng lấy bà trên môi nở nụ cười hạnh phúc

"Mami về rồi, con nhớ Mami lắm"

"Ờ, Mami biết rồi, để cho Mami thở cái nào, con với cái...haiz" Bà Kim đánh yêu vào vai Ngân. Ngân buông bà Kim ra cuối xuống nựng má bé Linh

"Bé Linh lớn trông xinh quá, bé Linh nhớ chị không nè?" Ngân mỉm cười với Linh.

"Tất nhiên là nhớ rồi, chị là chị Ngân. Á! Ngọc đại ca ơi!!! Em đây nè" Nói rồi con bé thoát khỏi vòng tay Ngân ba chân bốn cẳng chạy một mạch tới chỗ Ngọc cách đó không xa. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Ngọc, hôm nay Ngọc không mặc vest công sở mà mặc áo sơ mi trắng với quần Jean mang kính đen trông rất cá tính. Lại một lần nữa hai chị em Ngân và Trang cùng nghe tim mình đang lỗi nhịp vì con người này, Ngọc mỉm cười cuối xuống ẵm bé Linh lên xoay 1 vòng làm Ngân và Trang cùng trợn mắt nhìn với vẻ khó hiểu

"Mới gọi gì đó nhóc?" Ngọc cóc nhẹ lên đầu Linh.

"Ngọc đại ca...haha" Linh tinh nghịch tuột xuống khỏi tay Ngọc nhanh chóng chạy lại chỗ bà Kim

"Dì hai ơi, Ngọc đại ca ăn hiếp con kìa" Linh chạy núp phía sau bà Kim chu mỏ ra mách lẻo.

Ngọc bước lại cuối đầu chào ông Kim và mỉm cười chào Ngân với Trang

"Ủa, vậy là sao?" Trang và Ngân cùng nhìn nhau rồi nhìn qua Ngọc, Ngọc lúc này cũng không khác gì Ngân và Trang nhìn Linh ngơ ngác. Ông Kim và bà Kim hiểu ý nên lên tiếng

"Linh là con gái út của Dì ba Ngân và chú út Ngọc, các con hiểu chưa?" Ông Kim nhìn 3 đứa trẻ mỉm cười.

"Ra là vậy" 6 con mắt nhìn nhau đồng thanh lên tiếng cùng một lúc.

"Dạ, cháu chào thím à" Ngọc cuối đầu lễ phép chào bà Kim.

"Uhm, chào cháu. Cháu là Ngọc đó à, mau lớn quá, cháu tới lâu chưa?" bà Kim cười hiền hòa

"Dạ, cháu mới vừa tới thôi ạ" Ngọc mỉm cười nhẹ.

"Thôi, chúng ta về nhà nào!" Ông Kim lên tiếng

"Lát nữa nhà chú có mở bữa tiệc nhỏ, cháu ở lại dự với gia đình chú cho vui nha" Ông Kim lên tiếng ngõ lời mời.

"Dạ, cháu biết rồi ạ" Ngọc lễ phép trả lời rồi bước ra xe. Bước vào xe quay đầu qua Ngọc giật thót tim

"Sao em lại qua đây?" Ngọc bất ngờ khi thấy con bé đội nón len ngồi loay hoay trong xe.

"Hìhì, ple...ple. Em muốn ngồi đây" Linh le lưỡi, híp mắt cười.

"Ôi trời" Ngọc lấy tay đập lên tráng ngám ngẩm. Không phải vì Ngọc không muốn Linh lên xe mà tại vì Linh nổi tiếng là bà cụ non tinh nghịch, Linh mà đi tới đâu là mọi người ai cũng đau đầu bó tay.

"Ngọc đại ca xấu quá, chị Ngân và chị Trang ở phía sau sao không nói mà đi nói em" Linh vừa dứt lời thì Ngọc quay đầu lại giật bắn người lần 2 khi thấy Ngân và Trang đang ngồi ung dung trên 2 chiếc ghế sau xe miệng cười thật tươi

"Đó là ý của nó...hì hì" Trang nói mà miệng cười cười nhìn ra đường làm Ngọc cũng đơ người ra luôn.

"Ngọc đại ca này thiệt tình, phải để không gian riêng tư cho dì dượng tâm sự chứ...haiz" Bé Linh khoanh tay nhìn ra cửa nhịp nhịp chân lắc lư cười cười đắc ý.

"Trời..."Ngọc ôm trán đau đầu với nhóc này.

"Nè, sao mấy đứa qua đó hết rồi?" ông Kim ló đầu ra khỏi xe nói vọng lên

"Dạ, hihi, để cháu chở họ về ạ" Ngọc quay đầu lại cười nhẹ.

"Uhm, vậy chúng ta về thôi"

"Dạ" Ngọc gật đầu rồi đạp ga lái xe đi. Hai chiếc xe một trắng một đen chầm chậm lăn bánh. Trong xe Ngọc vừa lái xe vừa nhìn về phía Ngân qua kính chiếu hậu mà nghe tim mình đập dồn dập, Ngân hôm nay ăn mặc rất đơn giản chỉ với áo thun bó sát người và chiếc quần Jeans, mái tóc dài đen óng ả bay bay trong gió làm Ngọc ngất ngây say đắm, không biết ngẫu nhiên hay cố tình lúc đó Ngân cũng nhìn lên kính chiếu hậu và bắt gặp ánh mắt của Ngọc đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau qua chiếc gương một thoáng ngại ngùng cả hai đều quay đi hướng khác và không dám nhìn vào chiếc gương đó nữa.

"Ngọc đại ca lái xe tập trung đi nha" Linh lườm Ngọc.

"Em nói gì vậy, chị đang lái xe mà" Ngọc giả nai.

"Ai biết đâu, em nói vậy đó à...plè" Linh lấy tay banh miệng ra nhác Ngọc.

"Con nhỏ này càng lúc càng giống quỷ hơn người mà" Ngọc nghĩ thầm rồi chăm chú lái xe đi.

Về tới nhà Ngân, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt Ngọc là tên Zen đang cầm 1 bó hoa hồng trên tay đứng tựa lưng trên chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đậu trước nhà Ngân.

Chương trước Chương tiếp