- Hao Hoa Phong Nha Trieu Hoi Su Chuong 15 Nguoi Nghiem Gia Den

Tùy Chỉnh

Chương 16: Hồng Diệp Trấn (1).

" Chúng ta chỉ cần giết chết tên cẩu tạp chủng này, thì Linh thú sẽ không đối với chúng ta động thủ. Ba người các ngươi là cửu cấp Linh sư, giết chết cẩu tạp chủng ngũ cấp Linh sư như trở bàn tay, còn những người còn lại theo ta kiềm chế con Linh thú này."

Những lời này đúng là có thể giúp bọn họ lấy lại được bình tĩnh, cả bọn theo lời phân phối của nhị trưởng lão chia thành hai nhóm tiến lên chiến đấu. Ba người cửu cấp Linh sư rất tự tin có thể dễ dàng giết chết Vân Phong Nhã trong vòng một chiêu. Mộng tưởng thường là tốt đẹp như vậy, nhưng khi thực hiện thì mới biết có bao nhiêu gian nan.

Nhị trưởng lão và mấy người Trần gia vô cùng chật vật đối chiến với Tử Điện Báo, lúc này có một người Trần gia thét thảm một tiếng. Móng vuốt sắt bén như lưỡi hái của Tử Điện Báo không hề lưu tình đâm sâu vào ngực trái của hắn, đến khi rút ra thì hắn đã không còn hơi thở.

Tử Điện Báo cảm giác phía sau có người đánh lén, rất nhanh nó quay 180 độ đưa chi trước vỗ lên người kẻ đang lao đến, nhận lấy một trảo kia khiến hắn bay người ngã nằm trên đất, chỉ nghe ." Ầm.." một tiếng, cộng thêm tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Sau đó, trong hố sâu chỉ còn là một thi thể nát bét.

Nhị trưởng lão thấy một màn này, cả sống lưng đều lạnh, tại sao đến bây giờ mà ba người kia còn chưa giết chết tên cẩu tạp chủng nữa. Lão nhìn qua không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã làm lão chấn kinh cả lên, ba người hiện tại chỉ còn lại một người còn sống, thế nhưng thương tích đầy mình. Khi lão nhìn kỹ Vân Phong Nhã thì càng không thể tin vào mắt mình, hắn không phải là ngũ cấp Linh sư mà là thất cấp Linh sư. Sao có thể? Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Lão chưa kịp từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại thì đã bị Tử Điện Báo nhẹ nhàng táp một ngụm nuốt lão vào bụng.

Lúc này Vân Phong Nhã cũng từ tốn đi đến, nhìn thi thể dưới đất khoé môi nàng cong cong nói." Tiểu Lôi chúng ta nên thu chiến lợi phẩm nha." Nói xong nàng tháo nhẫn trữ vật trên tay bọn họ xuống, sau đó dùng một ngọn lửa hủy thi diệt tích. Trên mặt đất bấy giờ chỉ còn lại máu tươi ướt đẫm một vùng, biểu hiện đã có một hồi tử chiến ở đây.

(Năm ngày sau, Hồng Diệp Trấn.)

Hồng Diệp Trấn là một trấn không tính là rất lớn, nhưng vì nó nằm bên cạnh sơn lâm mà lá cây ở đây chiếm đại đa số chính là màu đỏ, cho nên mọi người gọi nó là Hồng Diệp Sơn. Bên trong Hồng Diệp Sơn có rất nhiều ma thú, Linh thú, cho nên nơi này thu hút rất nhiều dong binh đoàn đến làm nhiệm vụ.

Vân Phong Nhã nhìn thấy phía xa là cửa lớn vào Hồng Diệp Trấn, khoé miệng nàng cong cong vì có thể nếm được những món ngon nổi danh của Hồng Diệp Trấn rồi. Mấy ngày nay nàng ăn những món thịt tự mình nướng, ăn nhiều đến phát ngán luôn rồi nghĩ đến mĩ vị trước sắp được thưởng dụng làm nàng vô cùng cao hứng.

Thế mà lại có người không có mắt nhìn đời cứ hướng về phía nàng lớn tiếng quát tháo, còn làm ra bộ dạng ta đây hơn người mà ra lệnh cho nàng.

" Uy, ta nói tiểu tử nhà ngươi, mau lăn lại đây giúp gia đem Ngu Mã Thú này kéo tới trong thành đi. Nếu ngươi dám không nghe lời đắc tội gia, gia cam đoan sẽ làm ngươi vào không được thành!"

Vân Phong Nhã ở rất xa đã nhìn thấy bọn họ ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, dưới chân bọn họ nằm là một ma thú cấp thấp Ngu Mã Thú. Bọn chúng có tập tính thường kết bè kết đội làm quần cư ma thú, hầu hết lính đánh thuê cùng nhóm các nhà thám hiểm yêu thích nhất là vây bắt chúng. Do hình thể to lớn, da lông, ma thạch là vật liệu khá tốt để luyện khí, ở trong đồng cấp ma thú thì nó được bán với cái giá tốt nhất. Nhưng nhóm người này không như là một cái dong binh đoàn người bình thường.

Vân Phong Nhã giả vờ như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi lên phía trước. Lúc này một đại hán đầu trọc ăn mặc thân võ phục rách nát, trong tay cầm một thanh đại đao, đứng trước mặt Vân Phong Nhã hung hăng chắn đường nàng. Hắn phía sau còn có thêm mười mấy Linh sư cùng võ sư, biểu tình không đồng nhất nhìn nàng.

Vân Phong Nhã tay vuốt cằm, nàng nhìn qua rất thích hợp để người ta khi dễ sao? Nàng cười như không cười nhìn bọn họ, bọn họ lúc này cũng nhìn thấy rõ mặt thiếu niên, liền làm cả đoàn người đều xem đến ngẩn ngơ.

Hơn nửa ngày trôi qua tên đầu trọc mang đại đao kia mới hồi phục tinh thần lại. Hắn tự mình phỉ nhổ bản thân, hắn thế nhưng lại bị một tên tiểu tử mê hoặc, hắn giơ lên đại đao lớn tiếng nói.

" Tiểu bạch kiểm, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn mà nghe lời, nếu không... đại đao trên tay gia cũng không phải là ăn chay!" hắn hung ác nói.

Bọn họ dám ngăn cản nàng là vì trên người nàng không có chức nghiệp huy chương. Bọn họ lại nhìn không thấu thực lực của nàng, cho nên bọn họ đơn giản nghĩ là thực lực của nàng không thể nào cao hơn bọn họ. Phải biết rằng lão đại của bọn họ là Võ sư thất cấp, tiểu tử này tuổi còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn còn vượt qua võ sư thất cấp? Làm sao có thể như vậy được chứ?

Liền tính là thiên tài thì cùng lắm cũng chỉ là tứ cấp Linh sư, năng lực như thế mà có thể đánh thắng bọn họ sao? Chuyện nực cười này có thể diễn ra thì không bằng để bọn hắn tin tưởng rằng Ngu Mã Thú này sẽ sống lại. Hoặc có lẽ trên người nàng có Linh khí gì đó, có thể che lấp thực lực. Nhưng nếu thật sự có thật sự mấy ai chịu che giấu để chịu thiệt vào thân như hắn chứ?

Một đám bị nụ cười của Vân Phong Nhã mê hoặc đến đầu óc choáng váng lúc sau mới hoàn hồn lại. Thay thế là ánh mắt khinh bỉ, nam nhân đẹp như vậy giống một cái tiểu bạch kiểm.

Rốt cuộc, trên phiến đại lục này, chỉ coi trọng thực lực, cường giả vi tôn, nam nhân lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, cùng với xinh đẹp nữ nhân, không có thực lực cũng chỉ có thể trở thành cấm luyến phân.

" Tiểu bạch kiểm?"

Vân Phong Nhã ngây ngẩn cả người, nâng lên thon dài tinh tế ngón tay chỉ vào cái mũi mình. Sau đó chỉ về hướng Ngu Mã Thú dưới đất, dùng ngữ khí không thể tưởng tượng được lên tiếng hỏi.

" Ngươi muốn bổn thiếu gia giúp ngươi đem đầu ma thú này mang đến trong thành, chỉ với một mình bổn thiếu gia?"

" Vô nghĩa! Tất nhiên là một mình người rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn gia tìm người giúp ngươi?" Đầu trọc kêu ngạo nói, hắn xem Vân Phong Nhã ánh mắt quả thực là như xem người chết giống nhau. Người không có thực lực ở trong mắt cường giả không phải là người chết thì là cái gì?

" Tiểu tử thúi, gia gia cho ngươi sống để làm việc cho gia gia đây là phúc phận mấy đời của ngươi. Kẻ phế vật như ngươi vậy mà còn muốn vào Hồng Diệp Trấn!" Hắn khinh bỉ nhìn Vân Phong Nhã.

" Phế vật." Cũng đã lâu không có nghe thấy hai chữ này rồi, sao nàng lại có cảm giác thân thiết thế nhỉ? Thân thiết đến nắm tay nàng đều ngứa a. Còn có, ở trước mặt nàng mà dám xưng hô là " gia gia." Đúng là không muốn sống mà!

Chớp nhoáng một cái nàng như tia chớp lướt qua không ai có thể lường trước được, dù là ở khoảng cách gần ngay trước mắt bọn họ. Chẳng có người nào nhìn thấy Vân Phong Nhã ra tay thế nào, chỉ nghe được tiếng thét và mùi máu tươi tanh tưởi truyền đến. Tiếp theo đó là hình ảnh tên trọc đầu với thân thể cường tráng như một cái giẻ lau bị người ta vứt bỏ, ném bay ra xa hung hăng nện vào cây đại thụ gần đó.

Thật nhanh!!!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của mọi người lúc này, hắn nhanh đến mức khiến người ta bàng hoàng. Thật là quá mức khủng bố rồi! Một làn gió lạnh lẽo khiến người ta rét run từ phía sau lưng lan tràn khắp cơ thể, bọn họ nhanh chóng lấy ra chính mình vũ khí xem như an ủi phần nào tâm lý sợ hãi hiện tại của bọn họ.

Cả bọn như lâm đại địch, gấp rút lui về hướng đầu trọc tập trung lại với nhau chặt chẽ thành một khối, đồng thời đem đầu trọc che ở phía sau. Bọn họ bất khả dĩ mới làm như vậy, ra sức bảo vệ kẻ mà ngay cả bọn hắn cũng vô cùng căm ghét. Tên đầu trọc này thân phận ở Hồng Diệp Trấn cũng không thể xem nhẹ, bọn họ cũng là bất đắc dĩ.

Tuy họ thực lực không phải yếu kém gì, thế mà cũng phải răm rắp nghe theo mệnh lệnh của hắn. Bọn họ đi theo tên đầu trọc này đến rừng rậm săn bắt ma thú, gọi dễ nghe một chút là tổ đội săn bắt ma thú kiếm tiền, kỳ thật không khác gì lâu la, nô lệ của hắn. Bọn họ cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ sợ thế lực phía sau hắn đâu. Nếu hắn có chuyện gì không mai, bọn họ cũng khó sống ở Hồng Diệp Trấn.

" Khụ khụ khụ!" Đầu trọc nôn khan một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng của hắn đều muốn vỡ nát. Đến cùng là thế nào thân thủ, hắn ta chỉ một chiêu đã làm hắn đường đường là thất cấp võ sư cũng chịu trọng thương, tên tiểu tử đó mới bao lớn chứ? Hắn dùng ánh mắt kinh hãi ngước nhìn Vân Phong Nhã, thấy nàng một đôi đen nhánh sáng ngời, con ngươi chứa đầy ý cười, lại băng lãnh tàn khốc làm người khác không rét mà run.

Nhưng nhìn đến đoàn người tay nắm chắc vũ khí che chắn trước mặt hắn, phần nào giúp đầu trọc xua tan trong lòng sợ hãi, kiêu ngạo mắng.

" Tiểu tử thúi, ngươi biết gia là ai không? Khụ khụ khụ... nói ra doạ chết ngươi, gia đây là anh vợ của Nghiêm gia, gia tộc đứng đầu Hồng Diệp Trấn, muội muội của ta là thị thiếp được Nghiêm gia chủ sủng ái nhất. Ngươi hôm nay đắc tội với gia, cũng chính là cùng Nghiêm gia người đối đầu."

Nghiêm gia ở Hồng Diệp Trấn thế lực không nhỏ, đầu trọc này vốn là ác bá vang danh ở Hồng Diệp Trấn. Hắn dựa vào em gái được Nghiêm gia chủ sủng ái, dựa vào thân phận này của mình mà không ít lần khi dễ lính đánh thuê ngoại lai và các nhà thám hiểm, thuận tiện xảo trá làm tiền bọn họ.

Vân Phong Nhã khoanh tay đứng đó chỉ nói "Nga." một tiếng, miệng há hốc, làm ra bộ dạng bị doạ đến kinh hách. Thế mà lời nói tiếp theo lại làm đầu trọc tức muốn hộc máu." Thì ra là thị thiếp a? Chỉ là một cái thị thiếp trong thị thiếp nha, vậy cũng có thể làm ngươi kiêu ngạo vui vẻ như vậy, thật là tội nghiệp a.."
_________________________________

Chương 17: Hồng Diệp Trấn (2).

" Ngươi... khụ khụ khụ." Hắn quát lên."Các ngươi còn đứng đó làm gì? Cho lão tử lên! Đem tên tiểu tử thúi này đánh cho tàn phế, ta muốn đem hắn đưa vào tiểu quan quán, chịu sỉ nhục đến chết."

Đầu trọc hung ác ra lệnh, nhưng đợi mãi không thấy ai xông lên. Trong lòng bọn họ không ngừng mắng tên đầu trọc ngu xuẩn này, ngay cả võ sư thất cấp như hắn cũng chịu không được một kích của tên tiểu tử kia. Thực lực bọn họ cao nhất cũng chỉ là lục cấp, giữ được tánh mạng hay không còn là vấn đề lớn.

Vân Phong Nhã nghe xong, lúc này trên mặt nàng không còn vẻ cợt nhã nữa, mà thay thế vào đó là cực hạn lãnh khốc, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một người chết. Nàng hướng đến phía hắn chậm rãi đi từng bước một đi đến, màu tím y phục không gió lại phấp phới bay.  Nàng một thân khí thế toả ra tứ phía đem mọi người doạ đến choáng váng. Bọn họ không tự chủ được không ngừng lui về phía sau. Hơn mười đôi mắt gắt gao mà nhìn Vân Phong Nhã, sợ nàng đột ngột ra tay khiến bọn họ không bắt kịp hành động kia mà thình lình bị nàng vỗ một chưởng.

Tuy là đã có phòng bị từ trước thế nhưng giây phút tiếp theo chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt lại làm bọn họ đều kinh sợ. Bóng tối của tử thần dần dần bao phủ, sự hối hận như cơn sóng thần không ngừng cuồn cuộn trào dâng, từ tận đáy lòng đánh tới. Bọn họ hận không thể đem tên đầu trọc ngu xuẩn này phanh thây vạn đoạn.

Vân Phong Nhã lúc này đang dùng Linh lực hoả hệ tạo ra một con hoả báo, mà chỉ có cấp bậc Đại Linh sư mới có thể thực hiện được.

" Đại... đại Linh sư! Hắn sao có thể..??

" Không phải, theo hơi thở thì hắn chỉ là thất cấp Linh sư." Một người khác lên tiếng.

" Không thể nào, thất cấp Linh sư làm sao có thể tụ ra hóa hình Linh thú. Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Không có khả năng!”

Bọn họ không thể nào tin được, bọn họ đều hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, chớp mắt tỉnh dậy kinh sợ sẽ tan thành mây khói. Thế nhưng đó là ước muốn không thể thành sự thật, mồ hôi hột từng viên từ trán chảy dài xuống quần áo.

Có người chịu không nổi áp lực này, toàn thân mềm nhũn quỳ xuống xin tha, những người còn lại thấy vậy cũng đồng thời quỳ xuống cầu xin Vân Phong Nhã. Vân Phong Nhã nhàn nhạt mà hướng về chỗ đầu trọc đi đến, nhất cử nhất động của nàng đều có thể đem bọn họ dọa sợ. Nơi Vân Phong Nhã đi qua, tất cả mọi người tự giác quỳ bò về phía sau nhường ra một lối đi cho nàng.

Tên đầu trọc toàn thân chật vật liền hiện ở trước mặt, nàng một quyền kia thực sự tàn nhẫn. Hắn vốn đã bị ma thú tổn thương, lại đón nhận thêm một quyền của nàng, làm hắn thương tích càng thêm trầm trọng. Bây giờ lại chịu như vậy đã kích, khiến toàn bộ tinh thần đều bị rút đi sạch sẽ hết. Hắn lúc này nhìn thấy Vân Phong Nhã càng ngày càng tiến sát lại đây, cố hết sức giãy giụa lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm không ngừng nói." Ngươi không thể giết ta, không thể... không thể giết ta. Ta là Nghiêm gia đại cửu tử (anh vợ) ngươi không thể nào giết ta..."

" Phải không?"

Vân Phong Nhã câu môi cười, nhưng ánh mắt lãnh khốc đầy sát ý nhìn gã, bây giờ ở trong mắt mọi người, trở nên phá lệ tà ác, làm cho bọn họ càng sợ hãi. Thiếu niên giống như chơi trò mèo vờn chuột vậy, tạm thời không ăn mà chỉ muốn đùa giỡn, giống như một lưỡi hái của tử thần đang treo trên đỉnh đầu, không biết khi nào sẽ chém xuống dưới. Cảm giác sợ hãi không biết khi nào mới kết thúc này thật sự sẽ làm người ta suy sụp cực độ.

Vân Phong Nhã một chân đạp lên ngực hắn, mũi chân hơi hơi dùng sức, hắn lập tức phun máu ướt đẫm vạc áo trước ngực. Lúc này, hắn hồi tưởng lại mười ngày trước, hắn cũng làm như vậy với một tán tu. Không, có thể nói là còn tàn nhẫn hơn, hắn rất hưởng thụ cảm giác được người khác phục tùng dưới chân. Cho nên không ít người chết trên tay hắn, bây giờ... hắn kịch liệt mà ho khan, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt như tờ giấy. Hắn không còn khí lực giãy giụa nữa, mở to khẩu hình tưởng mở miệng xin tha nhưng một chữ cũng không thể nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin.

Vân Phong Nhã nở ra nụ cười không đạt đái mắt, nhưng lời nói lại làm cho đầu trọc càng thêm tuyệt vọng." Bổn thiếu gia có một thói quen, nếu đã biết địch nhân cũng giống bản thân, sẽ không buông tha cho người đắc tội mình, sẽ trả lại gấp mười lần, trăm lần. Ngươi nghĩ nếu là ngươi, ngươi sẽ buôn tha sao?"

Đầu trọc nghĩ, nếu là hắn, hắn nhất định sẽ lột da rút xương đối phương, làm sao để kẻ địch có cơ hội trả thù. Lúc này Vân Phong Nhã dưới chân lại lần nữa dùng sức, chỉ nghe được" khách băng." Âm thanh thanh thuý vang lên, một cây xương sườn bị giẫm đến đứt gãy, đau nhứt từ lòng ngực không ngừng truyền đến, đầu trọc thét thảm một tiếng, làm mọi người có thể biết được có bao nhiêu thống khổ.

Mọi người run bần bật, những người có mặt nơi này, ai cũng đã sống vài thập niên trên đời, bọn họ hàng năm ở bên ngoài hành tẩu đều trải qua bao lần sinh tử, ngươi không chết thì ta chết. Tuy vậy, trên người họ không giống như thiếu niên này có sát khí nồng đậm như vậy, chỉ có những người đã đối với việc sinh sát này lặp lại vô số lần mới có sát khí như vậy. Từ đó có thể thấy được thiếu niên này là người tàn nhẫn đến mức nào.

" Răng rắc!" Chiếc xương sườn thứ hai chậm rãi nối gót lìa đi, âm thanh đứt gãy lần nữa vang lên, cùng theo đó là tiếng kêu la thảm thiết làm thần kinh bọn họ kéo căng đến cực hạn. Có người chịu không nổi khóc thúc thít lên, giống như vậy mới có thể giảm bớt áp lực đang vây chặt, nghiền áp bọn họ lúc này.

Vân Phong Nhã quay đầu lại, chậm rãi đảo mắt nhìn đoàn người quỳ gối phía sau, đang muốn làm những người này lăn đi chỗ khác cho đỡ phiền. Vành tai khẽ nhúc nhích nghe được tiếng gió truyền đến từ phía xa, khoé môi câu ra một mạt tà tứ cười, ánh mắt càng lãnh khốc. Dưới chân hơi hơi hoãn lực đạo, nàng muốn xem một lượng lớn người cưỡi kị mã tới, có phải hay không là người của Nghiêm gia đến để cứu tên đầu trọc này không.

Những người đó đến thật mau, tất cả bọn họ ăn mặc thống nhất một kiểu dáng võ phục, ước chừng tổng cộng có hai mươi người. Dẫn đầu là một thanh niên anh tuấn khoảng hai mươi mấy tuổi và một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tiến vào tầm mắt mọi người.

Nhìn thấy có người tới đầu trọc và những người đi theo hắn, tất cả đều nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đoàn người dừng lại cách Vân Phong Nhã không xa, bọn họ xuống ngựa, sau đó thanh niên một thân màu đen võ phục và thiếu nữ hồng y đi đến trước mặt Vân Phong Nhã. Khi thấy diện mạo tuấn mỹ của đối phương, cả hai người đều ngây ra một lát mới hoàn hồn lại nói.

" Tiểu huynh đệ, thỉnh lưu tình!"

" Nghiêm thiếu chủ, cứu cứu ta, cứu cứu ta!" Tên đầu trọc khóc lóc thảm thiết, không giống như trước kiêu ngạo ra lệnh cho người đánh tàn phế Vân Phong Nhã.

Thanh niên ngay cả liếc mắt cũng không dành cho hắn, chỉ hướng Vân Phong Nhã chấp tay. Về phần thiếu nữ xinh đẹp sở hữu đôi mắt hạnh to sáng ngời, mang theo sự vui vẻ, làm cả người thiếu nữ càng thêm tươi tắn.

" Tiểu huynh đệ, ngươi hảo!"

Thanh niên phá lệ hữu lễ chào hỏi Vân Phong Nhã, rõ ràng thiếu niên này tuổi so với hắn nhỏ hơn nhiều. Hắn lại ôm quyền chào hỏi, không có nửa phần xem thường, vì hắn biết thiếu niên trước mặt không hề đơn giản. Tuy hắn nhìn không thấu thực lực của đối phương, như vậy chỉ có hai khả năng, một là thiếu niên trên người có vật để che đậy thực lực Linh khí. Hai là thực lực thiếu niên cao hơn hắn, nếu không những người này cũng không có như vậy chật vật.

" Ta kêu Nghiêm Lễ, là Nghiêm gia thiếu chủ, còn đây là xá muội kêu Nghiêm Tiểu Diệp."

Lúc này thiếu nữ, mới hoàn hồn lại. " Ta kêu Tiểu Diệp, còn ngươi tên gọi là gì?" Đôi mắt nàng sáng ngời mà nhìn Vân Phong Nhã.

Vân Phong Nhã có chút lười biếng, chỉ dùng ánh mắt đạm nhiên lướt qua hai người họ, dưới chân nhẹ nhàng nghiền một cái, đầu trọc lại lần nữa tru lên một tiếng. Có lẽ là thấy người nhà đã đến cho nên tiếng tru có phần khoa trương hơn trước. Vân Phong Nhã thấy Nghiêm Lễ trên mặt đạm bạc, thờ ơ bộ dáng, còn Nghiêm Tiểu Diệp thì không chút nào che giấu sự chán ghét đang bộc lộ trên mặt.

Vân Phong Nhã lúc này mới cười tà nói." Vân Phong Nhã!"

" Vân huynh đệ, có thể hay không đem hắn giao cho ta?" Nghiêm Lễ giơ tay chỉ tên trọc đầu nằm dưới chân Vân Phong Nhã nói." Hắn rất nhiều lần dùng danh nghĩa Nghiêm gia làm rất nhiều việc xấu, còn dám xảo trá những người thám hiểm. Cho nên.. có thể hay không để hắn cho Nghiêm gia chúng ta xử trí?"

Vân Phong Nhã nhướng chân mày cười như không cười nói." Ngươi cho ta là ba tuổi hài tử, rất dễ lừa gạt?" Nếu nàng không biết thân phận tên đầu trọc này, có lẽ sẽ tin tưởng lý do vô cùng chính đáng của thanh niên này mà để hắn mang người đi để nàng bớt nhọc công. Nhưng hiện tại chuyện này là không thể nào, nàng bộ dạng cà lơ phất phơi không chút để tâm lời hắn, cười như không cười nói.

" Nếu ngươi là Nghiêm gia thiếu chủ, người này không phải ngươi đại cửu cửu sao?"

" Cửu Cửu." Thanh niên mày nhăn lại biểu hiện đầy khó chịu với loại xưng hô này.

" Cửu Cửu? Ta phi! Hắn là ai cửu cửu? Loại người như hắn cũng muốn làm ta cửu cửu, tiểu Nhã, là hắn nói với ngươi hắn là chúng ta Cửu cửu phải không?" Thiếu nữ tức giận hai tay chống nạnh mắng.

Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến , nàng lúc nào cùng với nàng ta trở nên thân thiết như vậy, thân thiết đến xưng hô Tiểu Nhã. Hình như bọn họ gặp nhau đến bây giờ chưa đến mười lăm phút đi, Vân Phong Nhã có chút dở khóc dở, thật là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện đời đâu.
_________________________________

( halarm122017🥰)