- Hao Hoa Phong Nha Trieu Hoi Su Chuong 60 Gap Lai Bac Cung Nhien

Tùy Chỉnh

Bọn họ cũng rất tự hào về dáng vẻ tuấn tú của mình, nhưng bây giờ gặp được thiếu niên trước mặt, bọn họ cảm thấy một người trên trời, một người dưới đất, cho nên bọn họ chỉ có thể so sức mạnh, như vậy mới có thể đem ánh mắt của các nàng nhìn về bản thân. Cho nên Vân Phong Nhã còn chưa chiu chọc người, thì đã có một đám người muốn đem nàng thành đá kê chân rồi, nếu Vân Phong Nhã biết được là do khuôn mặt chiêu hoa ngẹo Nghuyệt của mình mà ra, nàng chỉ có thể thở dày nói một câu." Sắc trên đầu có cây đao a, thật không nói sai mà."

Lúc này có một lão sư đưa cho bọn họ mỗi người một cái ngọc bài, đại biểu Linh sư học viện học sinh, lúc này có một thanh âm vui vẻ kêu lên.

" Phong Nhã."

Vân Phong Nhã theo tiếng nhìn qua đi, thì thấy Vân Mộng Cầm đứng cách đó không xa đang đi nhanh đến, Vân Phong Nhã nở một nụ cười chân thành, nàng biết Vân Mộng Cầm nhất định rất là lo lắng cho bọn họ.

" Biểu tỷ, đã chờ lâu đi?"

" Hi hi, chỉ cần mọi người bình an cho dù chờ bao lâu cũng đáng." Vân Mộng Cầm cười nói.

" Chúng ta bình an ra đến, cũng nhờ có Phong Nhã, nếu không chúng ta cũng không biết sẽ như thế nào nữa." Chương Băng Nhi cảm kích nói.

" Đúng vậy, nhờ có cửu thiếu gia chúng ta mới bình an vượt qua khảo hạch."

Vân Mộng Cầm nghe mọi người như vậy khen Vân Phong Nhã nàng cười tươi như hoa, nàng nhìn Vân Phong Nhã vừa muốn nói chuyện thì nàng chợt hỏi.

" Phong Nhã, hình như đệ đã cao lên thì phải?"

Vân Mộng Cầm như vậy nói, mọi người mới chú ý, hình như Vân Phong Nhã thật sự cao hơn không ít, Vân Phong Nhã nghe bọn họ như vậy nói thì bật cười nói.

" Biểu tỷ, ta từ trước đến nay đều cao hơn biểu tỷ, bây giờ biểu tỷ mới biết sao?"

Mọi người nghe nói như vậy đều cười vang, Vân Mộng Cầm xấu hổ dậm chân, đuổi đánh Vân Phong Nhã, thật ra Vân Mộng Cầm cũng cao khoảng 1.60 m không tính thấp, lúc trước cùng với Vân Phong Nhã so thì Vân Mộng Cầm chỉ đứng tới vành tai của nàng, nhưng bây giờ nếu như có người chú ý đến, Vân Phong Nhã hình như trong một đêm đã cao thêm 5-6 cm.

Mà bên này, Sở Tư Hàm cũng đang nghe vài vị y sư của học viện báo lại kết quả trị thương.

" Sở lão sư, theo như chúng ta xem xét, mỗi một người đều bị đánh gãy một tay một chân, nhưng lực đạo lại rất vừa vặn, không làm cho bọn họ bị phế đi, nhưng nếu không có chữa thương đan ngũ phẩm, có lẽ đối phương phải nằm trên giường nữa năm mới có thể hoài phục lại."

Năm vị trung niên y sư này cũng rất là bất ngờ, bọn họ chưa từng gặp qua có ba mươi mấy người bị thương giống nhau với độ chính xác như vậy.

Sở Tư Hàm nhìn bọn họ trên mặt do dự, liền hỏi.
" Các vị muốn nói cái gì? Cứ việc nói thẳng."

" Sở lão sư, có phải bên trong khảo hạch có cường giả trà trộn vào bên trong?" Một trung niên y sư hỏi.

Sở Tư Hàm ngẩn ra hỏi lại." Các vị tại sao lại hỏi như vậy?"

" Chúng ta đã xem xét qua vết thương nơi, lực đạo và độ chính xác trăm phần trăm, cho dù là Linh Vương thực lực cũng không thể nào làm được, còn có người này có lẽ là một y sư, hoạt là luyện đan sư mới có thể đem ba mươi mấy người đả thương giống nhau vết thương."

Sở Tư Hàm có chút bất ngờ trước câu nói của mấy vị y sư trong học viện này, nếu như không phải hắn tận mắt chứng kiến người ra tay là Vân Phong Nhã, thì hắn thật sự không cách nào tin tưởng được thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này lại có như vậy thiên phú, hắn tuy không nhìn ra tới thực lực của Vân Phong Nhã, nhưng hơi thở khi chiến đấu của tên tiểu tử đó, hắn có thể khẩn định, Vân Phong Nhã chỉ là đại Linh Sư cấp bậc, vẫn chưa đột phá Linh Vương cấp bậc, nhưng một đại Linh Sư, lại có thể khống chế thực lực như vậy thuần thục, xem ra về sau học viện sẽ có một trận phong ba nha, cũng là lúc kích thích một chút mấy cái thiên tài tự cho là đúng kia rồi, Sở Tư Hàm trong lòng rất vui khi người gặp họa, nhưng trên mặt thần sắc rất là nghiêm túc nói.

" Chuyện có người trà trộn vào bên trong khảo hạch, có liên quan đến danh tiếng của học viện chúng ta, hy vọng các vị không đem chuyện này nói ra ngoài, hoặc là nói với bất cứ lão sư nào, Sở mộ sẽ đem chuyện này bẩm báo với viện trưởng đại nhân."

Nếu để cho mấy người này đem suy đoán nói ra ngoài, các đại gia Tộc muốn lôi kéo thiên tài, sẽ bắt đầu chú ý đến tiểu tử kia, như vậy cũng rất mệt nha, hắn cũng không muốn về sau phải vì tên tiểu tử đó làm bản thân phải mệt nha, nhưng khi nghĩ đến về sau học viện bên trong náo nhiệt, trong mắt hắn đều sáng lên.

" Sở lão sư yên tâm, chúng ta đã biết." Mấy y sư vẻ mặt nghiêm túc nói.

Song La Bàn Thạch mở chưa đến hai canh giờ cũng đã đến hai ngàn người, cũng đại biểu khảo hạch kết thúc, các lão sư chực ở Đông Tây Nam Bắc bốn hướng cũng đem các học sinh thông qua khảo hạch tập trung trên một bãi đất trống ngần cầu than đá đi lên đỉnh núi.

Vân Phong Nhã đám người vừa bước vào bên trong thì nghe được cách đó không xa có dần co thanh âm, nàng chỉ thoáng nhìn qua vừa định quai đầu đi, dư quang liếc nhìn đến một góc thì cả người cứng lại rồi, tiếp theo trong mắt hiện lên ý cười, khoé môi tà mị hiện lên, đối phương có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt trăm chú của Vân Phong Nhã nhìn mình, cũng nhìn về hướng Vân Phong Nhã, tuy có chút bất ngờ tiếp theo là hiểu rõ, trên môi tuy không cười, nhưng trong ánh mắt cũng không có lạnh lùng, còn kèm theo một chút vui vẻ.

Vân Mộng Cầm đám người nhìn thấy Vân Phong Nhã đứng lại nhìn về một nơi nào đó, cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua, thì thấy phía xa dưới cây cổ thụ có một thiếu niên anh tuấn, một thân màu lam y phục, tóc búi cao, có một cảm giác người lạ chớ tới ngần cảm giác, không giống với Vân Phong Nhã như vậy rất dể chiu hoa ngẹo Nghuyệt, Vân Phong Nhã tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, từng cử chỉ đều mang theo một cổ lười biến mị hoặc, nếu đem so sánh hai người thì Vân Phong Nhã thuộc loại lãng tử cuồng giả, mà thiếu niên trước mặt thuộc loại, phiên phiên công tử bộ dáng, mà thiếu niên này không phải người nào khác chính là Bắc Cung Nhiên.

Có lẽ là do có người dần co, cho nên thu hút rất nhiều người xung quanh quây xem, Vân Phong Nhã thấy như vậy, nhìn Vân Mộng Cầm đám người nói.

" Biểu tỷ, ta gặp được người quen, vì an toàn biểu tỷ và mọi người ở nơi này chờ, ta một lát nữa sẽ trở lại" Nói xong nàng không chờ Vân Mộng Cầm trả lời liền đi rồi.

Vân Phong Nhã nhìn thiếu nữ thanh lãnh trước mắt, không hiểu sao tim bất đầu đập nhanh hơn, có xúc động muốn ôm nàng vào lòng cảm giác, nhưng trên mặt thì một bộ ta là người tốt bộ dáng.

"Tiểu Nhiên, ta trong khảo hạch không nhìn thấy Tiểu Nhiên , còn tưởng Tiểu Nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi? Làm ta rất là lo lắng?" Bộ dáng ủy khuất nha.

" Tiểu Nhiên?"

Bắc Cung Nhiên khi nghe Vân Phong Nhã kêu mình tiểu Nhiên, cảm giác cả người đều không tự nhiên lên, nàng vả vờ ho khan vài tiếng nói.

" Phong Nhã, về sau kêu ta Cung Nhiên là được, đừng kêu Tiểu Nhiên."

"Tại sao ta không thể kêu Tiểu Nhiên?" Đôi mắt chớp a chớp, biết nhưng vẫn làm ra vẻ nha.

Bắc Cung Nhiên nhìn thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp hồ nghi nhìn mình, dáng vẻ sủng manh làm cho nữ nhân bộc phát ra tính mẫu thân, Bắc Cung Nhiên thấy như vậy Vân Phong Nhã thanh âm cũng trở nên mềm mại lên.

" Vì kêu Tiểu Nhiên rất giống với kêu nữ hài tử, cho nên.... về sau kêu ta Cung Nhiên thì tốt hơn."

" Nhưng mọi người về sau đều kêu Cung Nhiên, cho nên ta mới không muốn cùng bọn họ kêu giống nhau, không được sao?" Vẻ mặt ủy khuất.

Bắc Cung Nhiên thấy Vân Phong Nhã như vậy ủy khuất không hiểu sao nói.

" Được, nếu Phong Nhã thích về sau cứ kêu ta Tiểu Nhiên cũng được."

Nói xong lúc sau, Bắc Cung Nhiên cả người cũng ngây ngẩn, nàng suy nghĩ cái gì a.

" Hi hi, ta về sau sẽ kêu Tiểu Nhiên."

Vân Phong Nhã lúc này nở ra một nụ cười tà mị, trong mắt đều là ôn nhu nhìn Bắc Cung Nhiên, mà mỗi lúc mỗi nơi đều phát ra sự câu dẫn khó phát hiện, Bắc Cung Nhiên cũng không hiểu sao, mỗi lần nhìn ánh mắt ôn nhu sủng nịnh của Vân Phong Nhã cảm thấy quái quái, vì ánh mắt này có chút giống như mẫu thân của nàng trong lơ đãng nhìn nàng sẽ là như vậy ánh mắt.

Vân Phong Nhã nếu biết được Bắc Cung Nhiên suy nghĩ, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt đi.

Bắc Cung Nhiên tuy có chút lạnh nhạt, nhưng Vân Phong Nhã vẫn có thể nhìn ra được, đôi mắt kia nhìn nàng không như lúc trước như vậy bài xích cùng phòng bị.

" Ta vì có chút chuyện, nên ngày thứ ba giữa trưa mới đến báo danh, vì thiên phú không tệ, cho nên được lão sư trực tiếp thu nhận trở thành Linh sư học viện học sinh, cho nên ta mới không có tham gia khảo hạch."

" Thì ra là như vậy?"

Vân Phong Nhã còn muốn nói cái gì, thì nghe được thanh âm quen thuộc tức giận hét lên.

" Liên Vi Thành, nhất định là ngươi đem dược phấn, làm ma thú kích thích giải lên người ta muốn hãm hại ta có phải hai không?"

" Chu Thường, ngươi đừng ngậm máu phun người, bổn thiếu gia lúc nào đem dược phấn giải lên người ngươi cơ chứ? Có chứng cứ thì ngươi cứ việc lấy ra tới, nếu không có thì không nên ở đây làm loạn." Liên Vi Thành trào phúng nói.

Vân Phong Nhã nhìn người đang tức giận hét lớn kia, trên đầu còn chùm vải buộc, trên mặt thì xanh một khối, tím một khối, nhìn chặt vật không thôi, nhưng vẫn có thể nhận ra hắn chính là Chu Thường.

Trong lúc Chu Thường muốn xông lên thì được đồng đội ngân cảng, trong rằng co trên đầu vải buộc bị kéo xuống dưới, mọi người lúc này như bị điểm huyệt vậy, cứng đơ, tiếp theo là tiếng cười ầm ĩ vang lên, khi nhìn thấy Chu Thường trên đầu chọc lóc, có lẽ là vì không chuyên nghiệp cạo sạch tóc, cho nên hậu quả là đường sọc, đường sọc giống như người ta đang cài ruộng, nhìn buồn cười đến cực điểm, Vân Phong Nhã cũng nhịn không được cười lên, xem ra thuốc mới của nàng rất là có hiệu quả nha.

Chu Thường cả khuôn mặt xanh trắng các màu sắc, hắn tuy là nhóm người vượt qua khảo hạch cuối cùng, nhưng hắn không có một chút cao hứng nào. Hắn cũng không biết là ai như vậy chơi hắn, đem dược phấn kích thích ma thú giải lên người hắn, nếu là dược phấn kích thích bình thường, chỉ cần đem y phục thay đổi hoặc là dùng nước tẩy là được rồi. Nhưng dược phấn kích thích ma thú này rất là quỷ dị, cho dù hắn làm sao ma thú vẫn công kích hắn.