- Hao Hoa Phong Nha Trieu Hoi Su Chuong 82 Khao Hach Tan Khoc 8

Tùy Chỉnh

Hàn Tử Mộc còn đang hoài ức, đôi mắt sắc bén nheo lại, bên cạnh xuất hiện một hắc y nhân cung kính đưa lên một phong thư.

" Các chủ, Nguyệt Vân Thành khẩn cấp tin!"

" Nguyệt Vân Thành?" không phải là chủ tử gia tộc trụ địa phương sao? Hàn Tử Mộc nhanh tay lấy thư ra xem, trong mắt lạnh xuống, xoay người rời đi.

Mà Nguyệt Vân Thành, Vân gia trước cửa lúc này một mãnh hỗn độn. Đao kiếm thanh âm sắc bén không ngừng va chạm vào nhau, từng tiếng kêu đau đớn vang lên. Trần gia trong đó một nữ nhân xinh đẹp tức giận thanh âm nhìn mấy người đứng bảo vệ bên cạnh mình quát lên.

" Mấy người các ngươi còn đứng đây làm gì? Không nhanh ra tay giúp đỡ phụ thân ta? Lỡ như phụ thân ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi."

Hai nam nhân trung niên dẫn đầu nghe được ả ta ra lệnh, trong mắt đều là không vui, trong lòng khinh bỉ không thôi." chỉ là một di nương vừa được sủng ái, đã làm ra vẻ chủ mẫu rồi, đúng là ngu xuẩn."

Cho dù trong lòng là xem thường nữ nhân này, nhưng ai kêu đoàn trưởng bọn họ thích ả ta đâu? Nam nhân dẫn đầu  trên mặt vẫn là cười nói.

" Trần Di nương, đoàn trưởng ra lệnh huynh đệ chúng ta bảo vệ Di nương an toàn là được, còn những chuyện khác thì không cần xen vào."

" Các ngươi..." Ả tức giận chỉ ngón tay về phía hai nam nhân tức giận không thôi, ả trong mắt chợt lóe như nghĩ đến cái gì liền nói." Nếu các ngươi giúp phụ thân ta, trong phủ nha hoàn tùy các ngươi chọn, thế nào?"

Dẫn đầu nam nhân trung niên cùng mấy trán hán trong mắt lóe sáng, đều hưng phấn nhìn về phía dẫn đầu trung niên nam nhân chờ hắn ra lệnh tư thế.

Trung niên nam nhân thấy vậy liền nói.
" Chúng ta được đoàn trưởng phái đến bảo vệ an toàn cho Di nương, thì làm sao có thể để cho Vân gia người ức hiếp gia tộc Di nương ngài cho được." Nói xong hắn ra lệnh cho mấy huynh đệ cùng nhau xông lên.

Vân gia đang cùng Trần gia lúc này không phân thắng bại, nhưng vì có đám người Hắc Lang dong binh đoàn gia nhập, nên tình huống thay đổi  nghiêng về Trần gia một phương. Còn Vân lão tuy ở thế hạ phong, nhưng vẫn có thể chống lại Lão Trần gia. Mà Lão Trần gia cũng vừa mới tăng cấp Linh Vương nên thực lực cũng không ổn định, bằng không Vân Lão làm sao có thể chống đến bây giờ.

Khi hai chưởng chạm vào nhau, cả hai đều lùi về sau vài bước, Vân lão tay đặc phía sau không ngừng run rẩy, nhưng trên mặt vẫn không chút nào biến hóa. khi cả hai lại một lần nữa muốn ra tay thì nghe được tiếng cười ha hả vang lên.

" Ha ha ha, ta còn tưởng là ai ở nơi này đánh nhau đâu, thì ra là thái Trần lão gia cùng với Vân lão đang tỉ thí đâu, ha ha..."

Lão Trần gia nhìn qua thấy người đang đi đến là Các Ngọc Trai Tô quản sự, phía sau còn đi theo vài người đại Linh Sư đỉnh cấp bậc. Lão đôi mắt âm lãnh lên, xem ra hôm nay Vân gia gặp may mắn, hắn nhìn Tô quản sự cười không đạt đái mắt nói.

" Lão phu nghe nói Các Ngọc Trai vốn không quản các gia tộc bình thường tranh chấp, không biết Tô quản sự nhiều lần giúp Vân gia chèn ép Trần gia ta, không biết Tô quản sự đây là ý gì? Không biết Các Ngọc Trai chủ tử của Tô quản sự có biết chuyện này?"

Lão muốn nhìn xem Tô quản sự trong mắt có biến hóa nào không? Nhưng lão đã thất vọng rồi, lão cũng không dám khẳng định Tô quản sự đây là bản thân quyết định, hai là Các Ngọc Trai một vị có thể lên tiếng người che chở nửa? Vì sao lão không nghĩ là Các Ngọc Trai chủ nhân, vì lão biết với thế lực của Các Ngọc Trai, chỉ cần hắn một đầu ngón tay là có thể đem Trần gia lão diệt môn rồi. Cho nên lão nghi ngờ là Tô quản sự thu Vân gia chỗ tốt hoạt là vài vị Trưởng lão nào đó.

Tô quản sự nghe Lão Trần gia nói như vậy, trong lòng khinh bỉ không thôi. Lão cho rằng chỉ có nhà lão là có Linh Vương cấp bậc ư? Các Ngọc Trai ở nơi này chỉ là chi nhánh nhỏ mà thôi, cho dù như vậy đi nữa cũng có câu nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa sau? chỉ là bên ngoài không biết mà thôi. Lão Trần gia này còn tự cho là đúng mà muốn uy hiếp ai đâu? Nhưng ai bảo phía trên đã hạ lệnh, bọn họ không được tham gia đến Trần gia và Vân gia người bên trong. Chỉ có khi Vân gia người ngập nguy hiểm đến tánh mạng thì ra tay ngăn cản là được, hắn cũng không hiểu phía trên đây là ý gì nữa? Nhưng phía trên có lệnh hắn không thể không nghe. Tô quản sự trên mặt vẫn nở ra nụ cười chuyên nghiệp nói.

" Ha ha ha, thái lão Trần gia thật biết nói truyện cười đâu, Các Ngọc Trai chúng ta từ trước đến nay chỉ nói giao dịch. Vân gia hiện tại là cùng chi nhánh Các Ngọc Trai chúng ta giao dịch đâu, cho nên lão phu cũng không thể cứ như vậy làm ngơ a. Còn về giao dịch cái gì, thứ lỗi không thể phụng cáo."

Lão Trần gia đôi mắt âm lãnh xuống, biết hôm nay là không có cơ hội nên hừ nhẹ nói.
" Hừ, chúng ta đi." Nói xong câu này, lão Trần gia xoay người tức giận rời đi.

Tô quản sự thấy đám người Trần gia đi rồi, cũng cáo từ Vân gia người rời đi. Hắn vừa rồi đang luyện đan thì nghe được thuộc hạ bẩm báo là lão Trần gia đến Vân gia gây sự, lão cũng thật bất đắc dĩ a.

Còn Vân gia đệ tử không bị thương người cũng bắt đầu thu thập trước cửa hỗn loạn. Mà Vân lão vừa vào đến đại sảnh, không kiềm chế được học ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch làm Vân Chiến và các vị trưởng lão đều cả kinh lên.

" Vân Lão người không sao chứ?" Vân Chiến lo lắng hỏi.

" Lão phu không sao, chỉ là vết thương cũ tái phát mà thôi. nghỉ ngơi một lát là được rồi, còn có, đừng đem chuyện này tiết lộ ra bên ngoài."

Mọi người trong mắt đều là nghiêm trọng thần sắc, lo lắng nhìn nhau.

( Trần gia)

" phụ thân chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho Vân gia người sao? Thù của Khâm nhi cùng Hoài nhi cứ như vậy tính sao?" Trần Tôn không cam lòng hỏi.

" Hừ, bỏ qua ư? Vân gia người dám phế đi người thừa kế tiếp theo của Trần gia ta, bọn chúng chỉ có một con đường, đó là chết..." Lão một chưởng đập vào cái bàn trà trước mặt vỡ thành từng mảnh nhỏ. Sắc mặt âm trầm đến cực điểm, lão từ nhẫn chử vật lấy ra một khoái ngọc bài, đưa cho Trần Tôn nói.

" Ngọc bài này chính là bùa hộ mệnh của Trần gia chúng ta, mười sáu năm trước vi phu may mắn cứu giúp Thiên Vũ Môn nhị trưởng lão. Nhị trưởng lão vì cảm nên đưa ngọc bài cho vi phụ với một lời hứa hẹn. Đây cũng là Trần gia chúng ta ách chủ bài, nhưng hôm nay cũng nên dùng đến rồi."

Mà lúc này khảo hạch bên trong chưa đến năm ngày thời gian, danh tiếng tân sinh Vân Phong Nhã cũng đã truyền khắp bên trong khảo hạch. Truyền nhiều quá cũng không biết như thế nào truyền thành. Thiếu niên cường hãn dáng người, thực lực khủng bố, dung mạo xấu xí cùng với khế ước thú hung tàn linh tinh lời nói.

Chuyện cũng là như thế này mà truyền, người đầu tiên nói." Thiếu niên mặt như quan ngọc, đẹp hơn cả nữ nhân, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành dung mạo, khó mà nói rõ. Còn thiên phú kinh người, một người cùng khế ước thú có thể đem Đại Cường đám người đánh cha mẹ nhìn không ra....."

Truyền a truyền truyền đến tên thích khoát lát cho nên thành." Ta tận mắt nhìn thấy thiếu niên mười mấy tuổi, dung mạo thật sự không dám nhìn thẳng. Nhưng sức chiến đấu không thua gì linh thú. Một cú đấm của hắn có thể làm đại linh sư cửu cấp đỉnh bay đi cả trăm thước, ngươi nói có lợi hại không...?"

Cuối cùng miệng truyền miệng, truyền thành hiện tại Vân Phong Nhã xấu xí lại Cường hãn như linh thú tân sinh.

Mà lúc này bị mọi người thổi thành dung mạo không dám nhìn thẳng Vân Phong Nhã, đang khoanh tay dựa lưng trên người Bạch Hổ. Khoé môi như có như không ý cười đang đứng trong một hang động có chút âm u, mà trước mặt nàng là Tử Điện Báo đang cùng một con Tầm Kim Thử màu vàng nhạt long tơ, cao khoảng nữa thước đang chơi mèo vờn chuột trò chơi.

Tầm Kim Thử thật sự khóc không ra nước mắt. Nó vốn vĩ đang ở trong hang động nghỉ ngơi, đột nhiên ngửi được có linh khí bảo bối cực phẩm ở phụ cận. Kích động chạy ra xem xem, thì thấy một thiếu niên một thân màu huyết sắc y phục, đang nằm trên tảng đá lớn, nữa mặt phía trên che một cái lá xanh. Cũng không biết là đang ngủ hai là đang thức, nhưng việc đó không quan trọng, quan trọng là thiếu niên trên người không có linh khí giao động. Nhưng những người vào đây rèn luyện có ai là phế vật, cho nên thiếu niên trên người là có che đậy linh khí. Nhưng nó cũng không sợ, nó dù gì cũng là Linh thú bát giai, công kích không mạnh mẽ như những Linh thú khác, nhưng tốc độ và ẩn nấp hơi thở là những Linh thú khác cũng không có cách nào cùng nó  so. Nó rất tự tin chỉ cần thiếu niên này không phải là Linh Vương ngũ cấp trở lên, nó có tự tin chạy thoát, nếu không có cái này tự tin, nó sớm đã bị người hoạt Linh thú giết chết lâu rồi.

Nó suy nghĩ rất là tốt đẹp, nhưng hiện tại chính là phũ phàng. Nó bây giờ hối hận không thôi, nó nào biết đâu rằng thiếu niên này lại là Triệu Hồi Sư cơ chứ? Mà khế ước thú của hắn một con so một con lợi hại a. Nhất đáng giận là hắn ta còn có được muốn tiệt chủng Ma Tím Thực ngũ Diệp a, chỉ cần lây dính hơi thở của nó cho dù nó chui vào lòng đất chạy chốn đi nơi nào thì Ma Tím Thực vẫn có thể tìm được hơi thở của nó. Vì thế nó hiện tại mới bị đám người, à không phải, nó mới bị nhân loại cùng khế ước thú chơi trò mèo vờn chuột này... hu hu, ủy khuất quá mẹ ơi.

Vân Phong Nhã thấy Tiểu Lôi chơi không sai biệt lắm, liền lên tiếng.

" Tiểu Lôi, đủ rồi!"

Tiểu Lôi nghe được chủ nhân lời nói, lúc này mới ngừng lại. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống ngẩng  cao đầu, cái đuôi lắc qua lắc lại, nhìn giống như là một con chó lớn, không có chút nào giống như một con uy phong Thánh thú Tử Điện Báo cả. Tử Điện Báo đang đợi chủ nhân khen nha, Vân Phong Nhã thấy Tử Điện Báo như vậy, nàng khoé môi cong cong, tay vuốt vuốt đầu nó khen." Làm tốt lắm." Cái đuôi nó lắc qua lại càng nhanh.

Vân Phong Nhã trên đầu xuất hiện ba chấm...

Vân Phong Nhã nhìn trên mặt đất Tầm Kim Thử, trong lòng cảm thán không thôi, nếu không phải tiểu Hắc nói cho nàng biết về Tầm Kim Thử lợi hại địa phương, thì nàng làm gì đuổi đến han động của nó đâu. Tầm Kim Thử có bề ngoài giống với chuột, nhưng không thuộc về chuột loại. Bình thường Tầm Kim thử chúng nó chỉ sinh một hai con, màu long của nó là màu vàng nhạt, trên đỉnh đầu và bốn cái chân trước và sau có một nhúm lông màu đen.
__________________________________

🌺🌺🌺
(Năm mới vui vẻ nha các bạn)🥳🥰