- Hi Trung Su Chiem Huu 5

Tùy Chỉnh

Giang Trừng trở lại phòng sắp xếp đồ đạc một chút rồi bắt đầu xuất phát, đến Cô Tô đã là đầu buổi chiều, dạo chợ một lát rồi mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc này cũng đã đến giờ cơm chiều.

Tông chủ Vân Mộng tay xách một chút đồ đi đến trước cửa khiến môn sinh Vân Thâm có chút ngỡ ngàng, nhanh chóng nhường đường cho hắn đi. 

Giang Trừng sau ngần ấy năm dường như đã quá quen thuộc với các con đường trong Vân Thâm, nhanh chân bước đến Hàn Thất. Đứng trước cửa, hắn gõ hai tiếng, cửa nhanh chóng liền mở ra, Lam Hi Thần ngạc nhiên khi thấy người gõ cửa lại là người mà y đang nhớ tới.

- Vãn Ngâm, sao ngươi lại ở đây?

- Ta không được phép xuất hiện ở nơi này sao. - Giang Trừng nhíu mày nói - Có mời ta vào hay không?

Lam tông chủ ngẩn người né mình sang một bên nhường lối cho Vãn Ngâm của y bước vào, y đóng cửa rồi bước đến bên cạnh Giang Trừng, ôm lấy hắn từ phía sau, miệng nói:

- Vãn Ngâm là nhớ ta nên đến sao, ta cũng thực nhớ Vãn Ngâm a.

- Bớt nói nhảm đi, ta đói. - Giang Trừng gỡ móng vuốt của kẻ nào đó đang bắt đầu sờ soạng trên người hắn ra

- Vậy ngươi đợi chút, ta nhờ người dọn đồ lên cho ngươi ăn. - Nói rồi Lam tông chủ lập tức phân phó người hâm nóng lại đồ ăn 

Người thương kêu đói, đồ ăn cũng đang được làm nóng, hiện tại cũng chỉ còn hai người, y lại tiếp tục bám dính lấy Giang Trừng, như thể lâu lắm rồi không được gặp hắn vậy.

- Mùi hương hoa sen nhàn nhạt của Vãn Ngâm thật là khó thể nào quên.

- Hi Thần, ngươi là cẩu dính người à, cách xa ta chút. - Giang Trừng lại gỡ hai "móng heo" đang rờ trên người hắn, đứng dậy nói tiếp - Ta sang chào hỏi thúc phụ ngươi một chút

- Ta đi cùng ngươi.

Gõ cửa phòng của Lam tiên sinh, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần bước vào ngồi ngay ngắn thưa chuyện.

- Lam tiên sinh, Giang mỗ có việc gần đây, mạn phép xin được tá túc ba ngày, mong người đồng ý.

Lam Khải Nhân gật đầu đồng ý nói:

- Giang tông chủ không cần khách khí, Hi Thần con cho người sắp xếp chu đáo phòng ngủ cho Giang tông chủ, không được thất lễ.

- Thúc phụ, con đã biết.

- Vậy Giang mỗ không làm phiền người nghỉ ngơi, xin phép trở về phòng. 

Lam Khải Nhân gật đầu, tiễn hai người ra khỏi cửa phòng.


Trở lại Hàn Thất đồ ăn cũng đã được dọn lên, Giang Trừng ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn được một nửa vẫn thấy Lam Hi Thần chăm chú nhìn mình, hắn liền nói:

- Trạch Vu Quân, ngươi định nhìn đến bao giờ. Muốn khiến Giang mỗ nuốt cơm không trôi hay sao.

- Không có, ta nào dám. Chỉ là ta thích nhìn Vãn Ngâm ăn cơm.

- Bớt nói nhảm lại. - Giang Trừng gắp một miếng cơm đưa đến bên miệng Lam Hi Thần, nói - Há miệng.

Lam tông chủ ngoan ngoãn há miệng ăn cơm, mặc dù y đã ăn rồi. Nuốt miếng cơm, y tò mò hỏi:

- Vãn Ngâm, ngươi có việc gần đây sao?

- Không, ta chỉ nói thế thôi. - Giang Trừng vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Lam Hi Thần

- Vậy có nghĩa là Vãn Ngâm vì nhớ ta nên đến đúng không? 

- Không phải, dạo này có chút rảnh rỗi nên đi du ngoạn một chút. Ta ăn no rồi.

Nói rồi, Giang Trừng đứng dậy tính dọn dẹp mang bát đũa xuống nhà bếp, Lam Hi Thần cũng giúp đỡ. Hai tông chủ dọn dẹp bát đũa mang xuống nhà bếp cùng nhau dọn rửa khiến vài môn sinh đang đứng gác gần đấy có chút không tin vào mắt mình.

Xong xuôi hai người đi dạo đến khi giờ Hợi trôi qua một nửa mới trở lại Hàn Thất, Giang Trừng thay y phục chuẩn bị đi ngủ, Lam Hi Thần đã nhanh chóng làm ấm giường cho hắn. Vừa lên giường đã bị y nằm đè lên người, Lam Hi Thần tham lam hít hà mùi hương hoa sen nhàn nhạt ấy, y nhẹ nhàng nói:

- Có Vãn Ngâm ở đây thật tốt. Ta rất nhớ ngươi.

Giang Trừng vỗ vỗ lên người y, khó khăn nói:

- Lam Hoán, ngươi đè ta sắp chết rồi.

 Vừa nói dứt lời liền bị đôi môi chặn lại, Lam Hi Thần nâng mình tránh cho Giang Trừng bị khó chịu, hôn môi hắn nồng nhiệt. Môi lưỡi dây dưa, châm lên ngọn lửa tình ái, triền miên không dứt.

- Hoán muốn ngươi, Vãn Ngâm của ta.

Môi kề môi, tay cũng chẳng nhàn rỗi, từng bước từng bước lột bỏ lớp áo dần dần lộ ra tấc thịt mềm mại trắng trẻo của hắn. 

- Đêm nay ngươi muốn như nào cũng được. - Giang Trừng thở dốc nói

Lời nói này của Giang Trừng dường như đã khiến cho Lam Hi Thần như thú dữ đã giật đứt dây xích, điên cuồng lao đến như thể nuốt sống con mồi.

 Cơn kích tình dường như gần đến hồi kết, y vừa muốn rút dị vật ra khỏi cơ thể Giang Trừng, liền bị hắn co rút gắt gao, không muốn cho y thoát ra.

- Liền xuất vào bên trong, ta không ngại.

Người thương nói vậy thì không thể không tuân mệnh, thúc vài lần nữa liền xuất vào bên trong Giang Trừng. Y nằm trên người hắn thở dốc, nói:

- Vãn Ngâm, ngươi muốn tắm không, ta liền bồng ngươi đi.

Giang Trừng uể oải lắc đầu, tay vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của y, đáp:

- Gà sắp gáy rồi, ngủ đi, mai rồi tẩy rửa cũng chưa muộn. Ta mệt rồi.

Nói rồi, hắn hôn trên trán Lam Hi Thần:

- Lam Hoán, ngủ ngon.

Lam tông chủ ôm eo người thương, cọ cọ vào lồng ngực hắn, đáp lại một câu ngủ ngon. Hai người cứ thế ôm lấy nhau dần dần chìm vào giấc ngủ.


Sớm, Giang Trừng lờ mờ tỉnh dậy nhìn sang người ở bên còn chưa tỉnh, có lẽ còn chưa đến giờ Mão đi. Hắn yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt người đối, đã bao năm trôi qua nhưng gương mặt ấy khiến người khác khó có thể đoán được tuổi tác hiện tại của y. Giang Trừng nhẹ nhàng đưa tay chạm lên sống mũi thẳng tắp ấy, tiếp đến là gò má. Bàn tay dừng tại đấy vuốt nhẹn nhàng, hắn khẽ nói:

- Tại sao mặt ngươi không già đi vậy.

- Sao thế Vãn Ngâm? - Giọng ngái ngủ của Lam Hi Thần vang lên, tay y nhẹ nhàng xoa thắt lưng hắn, mơ màng nói - Ngoan, ngủ đi, còn sớm, ta bồi ngươi ngủ a.

Giang tông chủ nóng bừng mặt, rúc vào trong lòng vị kia của hắn cọ cọ vài cái lại nhắm mắt lại ngủ tiếp, Lam Hi Thần vỗ nhẹ nhẹ từng nhịp từng nhịp trên lưng hắn cho hắn dễ ngủ, còn y thì đã dần tỉnh giấc. Chính vì vậy, Giang Trừng ngủ thẳng đến giờ Thìn qua một nửa mới tỉnh dậy.


Cứ như vậy hai ngày còn lại tá túc ở Vân Thâm, hai vị tông chủ dường như chưa từng tách nhau một khắc nào, bình nước từ cây hoa Thần Phù cũng đã uống cạn. 

Buổi chiều chuẩn bị trở về Vân Mộng, Giang Trừng đến cáo từ Lam Khải Nhân rồi trở lại Hàn Thất sửa soạn đồ đạc, phía bàn trà, Lam tông chủ ngồi đấy có vẻ không vui. Hắn biết họ Lam kia không hề muốn hắn rời đi chút nào, từ buổi trưa hắn nói hắn trở về là y đã trưng cái bộ mặt như người khác lấy mất đại bảo bối của y cho hắn xem rồi.

- Lam Hoán, ngươi có biết ngươi hiện tại giống đệ đệ ngươi cả mười phần luôn không. Ta còn có công vụ cần phải làm, ngươi cũng đâu có thiếu chuyện phải làm đâu.

- Hai ngày nữa ta đến Liên Hoa Ổ tá túc.

- Không được. - Giang Trừng đánh lời của Lam Hi Thần - Tháng tới ta có việc bận, phải ra ngoài thường xuyên, ngươi có đến cũng vô ích, khi nào rảnh ta lại đến tìm ngươi.

- Ta cũng muốn bận bịu cùng ngươi. - Lam tông chủ vẫn kiên trì kì kèo

- Vậy sổ sách, yêu ma quỷ quái ở Cô Tô ngươi nhanh chóng giải quyết đi. Như vậy cũng xem là đang bận bịu cùng ta đấy. - Nói rồi, Giang Trừng tiến đến bên y, hôn nhẹ lên môi y rồi chào tạm biệt - Không phải tiễn, ta đi đây. Tạm biệt.


Trên đường trở về Liên Hoa Ổ, Giang Trừng vẫn luôn lo lắng không thôi. Liệu rằng trong bụng hắn có thể hoài được một tiểu hài tử hay không mặc dù hắn đã dụ Lam Hoán làm đúng như trong sách cổ nói. 

Đi được nửa chặng đường liền bắt gặp một ngôi chùa phía bên kia đường, Giang Trừng trông thấy có rất nhiều người ở đấy khấn bái, hắn liền tiến vào, thắp một nén hương thành khẩn cầu nguyện, lạy ba lạy, dạo một vòng ngôi chùa rồi mới rời đi.