Trang chủHis Pride and Prejudice|Dramione|WattpadChap 24: Thẳng Tiến Đến Bộ.

His Pride and Prejudice|Dramione|Wattpad - Chap 24: Thẳng Tiến Đến Bộ.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp







Happy new year c nhàaa, năm mi mình lại tiếp tục đng hành cùng nhau nhaaa!!




———Thng Tiến Đến B———




Giờ đây, cuối cùng cũng có một khoảng thời gian khi mà bộ ba vàng cũng được ở một mình cùng nhau, ở trong phòng của Ron và Harry nhân lúc Neville vẫn đang mải mê tỉa cây ngoài phòng dinh hoạt chung. Đây là một cuộc họp bất đắc dĩ, vì chỉ mới có 5 phút trước, cái đầu Harry lại nhói lên khung cảnh tương tự lúc ở buổi tiệc trà của giáo sư McGonagall.

Hermione tức tốc đi đến thư viện, cô chỉ kịp cầm theo quyển sách "Phù Thuỷ Anh, Những Nơi Kì Thú" để mang theo cùng bản thân dựa vào kí ức lờ mờ về nội dung cuốn sách. Thậm chí, Ron đã giựt mất mấy tờ để dò xem cái căn phòng thuỷ tinh ấy là gì.

"Một đống cầu pha lê?" Hermione miết tay theo từng dòng chữ trên sách, mắt lia qua lia lại với tốc độ nhanh chóng mặt. Cảm giác như cô sẽ đọc hết cả quyển sách hơn 1000 trang ngay trong đêm nay ấy.

"Ừ, nó bụi bặm, tối thui nữa." Harry bổ sung thêm cho cô.

"Phải chăng nó là một chỗ bán đồ bói toán nào đó thì sao?" Ron thử tài suy luận của bản thân. Cậu chàng cũng tích cực lắm, này là vẽ ra bản đồ dựa theo miêu tả của Harry rồi còn phụ Hermione bưng... một quyển sách. Nhưng mà cậu chàng vẫn phải cố gắng hơn mới được.

"Đừng có nói là kho chứa cầu tiên tri của giáo sư Trelawney nha." Hermione cau mày khi nhắc đến bộ môn tiên tri quái gở.

"Chẳng thể là cái chỗ đó được đâu, cùng lắm nó chỉ rộng như cái phòng để chổi. Nơi mình mơ chắc phải to gấp ba đại sảnh đường ấy!" Harry miêu tả kĩ càng hơn.

Ba đứa thở dài cùng một lúc, tụi nó cùng nhau nhìn lên đồng hồ và phát hiện chỉ còn vài tiếng để ngủ trước khi lại phải đi học. Thế nên cả ba tạm biệt nhau để nghỉ ngơi một chút.

Chăn êm nệm ấm và một giấc ngủ đẹp là tất cả những gì Harry cần sau một ngày mệt mỏi ở nơi này đến nơi khác. Mặc bộ đồ ngủ trên người, cậu cuối cùng cũng thở phào một hơi sau khi đã yên vị trên cái giường thân thương. Mắt cậu dần nhắm theo tiếng gió thổi phù phù qua tấm màn, Harry chìm vào cơn mơ.

không! Lại là căn phòng ấy! Lại là cái khung cảnh tối tăm mù mịt ở một dãy dài mấy cái kệ xếp đống các quả cầu thuỷ tinh phủ bụi. Harry cảm thấy như bản thân đang bị ép buộc phải tiến sâu vào bên trong con đường chật hẹp. Cậu nhìn thấy Voldermort, hắn ta dường như đang niệm chú gì đó, người quay hẳn về phía sau. Kế bên hắn là bóng dáng mập mờ của cái đầu bù xù, chủ nhân của bộ móng dính đầu xác thịt của các Muggle và có lẽ là cả phù thuỷ.

Cậu cảm thấy được bản thân mình thở gấp gáp khi càng ngày càng bị đẩy cho lại gần đến với hai kẻ đien loạn đang đứng ở cuối đường. Voldermort dần quay mặt lại, nhưng làn da trắng tái xanh của Hắn chuyển thành màu ngăm đen do rám nắng. Từ đâu, chú Sirius xuất hiện! Nhưng chú chẳng nhìn Harry mà lại nằm co quắp như bị ểm bùa dưới đất. Harry vùng vẫy, cậu muốn chạy lại ôm chú. Đến lúc mở mắt ra, cậu lại trở về với căn phòng đầy gió hoà vang với tiếng ngáy của Ron.

"Không! Họ có chú ấy rồi!" Harry hét lớn, chẳng chờ đợi mà chộp lấy cái đèn dầu đang tí tách lửa trên tủ đầu giường, cậu đi vào đôi giày dành cho lúc đi học, khoác hờ hững một cái áo khoác và dùng một lực thật mạnh để đốp vào người Ron.

"Làng nước ơi! Nhà sập!" Ron nhảy bắn lên tận nóc nhà, mắt cậu dù mở to do cú đánh trời giáng nhưng vẫn lờ đờ muốn nhắm lại.

"Ron! Bọn chúng có chú Sirius rồi!" Cậu gầm vào mặt Ron, tên say ngủ gật gù cái đầu cho qua chuyện. Rồi tầm một cái nháy mắt sau, cậu cuối cùng cũng ngẫm đượcc câu nói của Harry "bồ nói cái quái gì cơ!"

"Kêu Hermione đi! Kêu bồ ấy!" Cậu đạp vào Ron cho tên lười biếng lăn một vòng rồi rơi khỏi chỗ ngủ, tiếng rên rỉ vang lên ở phía bên kia cái giường nhưng Ron vẫn có thể đứng dậy sau cú ngã, dù những bước đi vẫn loạng choạng với không tỉnh táo lắm.

Cậu chỉ kịp đi vào cái đôi dép ngủ mà đã chạy vèo ra bên ngoài. Đột nhiên, Hermione từ ngóc ngách nào lao đến vào làm hai đứa cụng đầu vào nhau một cái đau điếng. Hermione thì nhìn rất hứng khởi, như cô mới phát minh ra cái gì đó, còn Ron thì vội đến quên mất điều mình muốn nói.

"Nhìn nè Ron! Mình biết chỗ đó ở đâu rồi! Là phòng tiên tri ở Bộ Pháp Thuật!" Hermione hứng khởi đưa ra tận một cái bản đồ chắc dài cả nửa mét với những kí tự và đường dẫn lằng ngoằng, tất cả gấp gọn lại trong một trang ở quyển sách Hermione đang cầm trên tay.

"Tốt lắm Hermione! Ta sẽ cần đến đó ngay bây giờ." Harry cũng bước ra khỏi phòng của mình, cậu vẫn đang vội tìm chỗ để nhét cây đũa thần vào bộ đồ ngủ quá mức thoải mái.

"Đến Bộ Pháp Thuật á? Bồ định đi bằng cách nào mới được?" Ron quay về sau, hỏi Harry.

"Chẳng phải ta cứ đi bằng bột Floo sao?" Cậu sửa cái kính méo xệch trên mặt lại, khó hiểu nhìn Ron và Hermione đang lắc lắc đầu "không, lò sưởi thường không có kết nối với Bộ được. Ta cần một cái lò sưởi đặc biệt cơ."

Đúng lúc ấy, Fred và George ghé đầu ra khỏi phòng cùng với Neville và Ginny. Hai anh em đó bắt đầu cười và bảo với ba đứa đang bối rối đứng "anh nghe có ai nói là đột nhập vô phòng của mụ Umbridge hả?"

"Anh đúng thiệt là thiên tài đó, Fred ạ!" Harry vỗ vỗ tay, mắt cậu sáng ra vì nhớ đến cái lò sưởi trong phòng mụ Umbridge, thế nên cậu nhanh chóng chạy ra ngoài, theo sau là 6 đứa nữa cũng đang hì hục rượt nhau đến văn phòng của bà thanh tra.

Đến trước căn phòng kinh hoàng, Hermione lưỡng lự nói ra điều mình suy nghĩ nãy giờ "Harry, lỡ như hắn chỉ cho bồ thấy điều đó để tra tấn bồ thì sao..."

"Sao mà lại là lỡ như? Mình thấy hắn có chú ấy! Chú ấy đang gặp nguy hiểm và mình không thể lỡ như được Hermione ạ. Sirius là người thân duy nhất còn lại của mình..." Harry bảo với cô bạn. Nhưng Hermione vẫn còn thấy điều lấn cấn. Tuy nhiên, Harry đúng, chẳng thể dùng từ "lỡ như" ngay lúc này được.

"Mật khẩu của cái phòng là gì nhỉ..." Neville rối rít cầm chặt cái ổ khoá trong tay, cả đám chen chúc nhau đứng trước hành lang treo toàn ảnh lũ mèo đang ngủ. Không khí khá bình yên nhưng không có đứa nào là bình tĩnh để nghĩ ra mật khẩu ổ khoá.

Fred nhìn cả đám rồi kéo Neville đứng xa cái cửa ra trong khi cậu vẫn đang cầm cái khoá. Từ chỗ đứng của Neville, cô nàng Hermione lao vun vút lên.

"ALOHOMORA!" Cô vừa mới vung đũa, cánh cửa còn chưa kịp phản ứng với câu thần chú bất ngờ thì George đã không do dự thêm mà đạp cửa, Ron thì giữ cánh cửa lại và Harry nhẹ nhàng hạ nó xuống với không một tiếng động nào. Sau khi dẹp thứ cồng kềnh đó sang một bên, Ginny với túi bột Floo đầy ụ trong tay đi thật nhanh vào trong can phòng.

"Rồi nhóc oắt sẽ quen dần thôi." Fred vỗ vai Neville và gạt cái khoá của cậu sang một bên.

"Rải nhiều vào Gin, tụi mình phải đi một lượt luôn đó!" Hermione bảo.

"Một lượt ư? Làm sao có thể?" Ron phản đối.

"Có bao nhiêu người ở đây thế? Một... hai..." Ginny quay mặt về sau để đếm số người nhằm chia bột Floo cho đủ. Nhưng lấp ló qua khoảng trống giữa Harry và George, cô nhận thấy được bóng dáng của Draco Malfoy đang đứng ở cái cửa sập "đằng kia là thằng Malfoy hả? Chị bảo nó đến đây sao Hermy?"

"Không, làm gì có! Draco nào cơ?" Hermione cũng nhìn về sau. Đúng thật là có Draco nhưng mà nó bị bao quanh bởi lão Filch, Crabble, Goyle và tệ nhất là mụ Umbridge có lẽ đã hồi phục sau cái buổi thi cử tuyệt vời hôm bữa.

"Bắt lấy tụi nó!" Mụ chẳng còn kiên nhẫn hay nhân từ, phẩy tay ra lệnh cho đám tuần tra xông lên. Dù Draco đang đứng trước Goyle và nó là người sẽ phải nhào lên, thế nhưng thằng lươn lẹo đã lùi xuống vài bước và đẩy đứa bạn mình lên, cho Goyle ngã nhào vào Fred và George như hiệu ứng domino. Còn nó thì thong thả đi lên, nắm lấy tay Hermione.

"Draco! Chuyện này là sao?" Cô nói nhỏ với mỗi nó.

"Anh không biết! Anh đang ngủ thì lão Filch gọi anh dậy. Tụi em làm gì ở đây thế?"

"Dựng cái cửa đó lên." Umbridge sai lão Filch sau khi đã khống chế được tất thảy cả dám Gryffindor. Đột nhiên mụ triệu hồi một cái ghế đến gần mình và ngoắc ngoắc Draco.

"Gì cơ? Bà muốn tra khảo nhỏ này hả?" Nó bối rối, tay nắm chặt hơn vào tay của Hermione trong khi cô vẫn rất bình tĩnh.

Mấy người kia nhìn nó như kiểu nó là một tên Gryffindor ấy. Draco cười cười nhưng nó vẫn chưa buông tay Hermione ra. Cô không nhìn nó, chỉ dùng cái tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng Draco. Sau vài giây, nó đành đưa cô lên và đặt cô vào ghế. Nó đứng trước cái ghế một khoảng dài, đợi đến khi mụ Umbridge gạt nó ra thì Draco mới lùi lại.

Từ sau cánh cửa hồng, Snape với bộ đồ màu đen bình thường mở rầm cửa ra khiến cả phòng có một phen thót tim. Umbridge có vẻ rất hài lòng khi thấy ông.

"Bà gọi tôi hả bà thanh tra?" Snape chầm chậm nói, nhưng mắt ông lại nhanh nhảu đảo hết cả căn phòng rồi mới nhìn thẳng vào con người lùn tịt trước mặt.

"Chân dược, Snape. Tôi cần chân dược." Mụ xoè tay ra, như mong ổng sẽ đưa cho mình ngay lập tức ấy.

Nhưng Snape từ chối giúp đỡ mụ lần này "tôi e là bà đã sử dụng hết cả kho thuốc quý báu của tôi cho việc điều chế chân dược vào đợt trước, cái đợt của trò Cho Chang và trò Marietta nhà Ravenclaw ấy." Ông khịt mũi liếc mắt xuống.

"Tôi biết rất tuyệt vời nếu bà sử dụng thứ đó. Nhưng trừ phi có một con vong mã với cả kho thảo dược từ tận miền nam bay đến đây, tôi chẳng thể giúp bà được, hiệu trưởng." Mặt mụ Umbridge căng ra khi ông vừa kết thúc câu nói. Mụ chỉ hừ lạnh một tiếng và để cho ông đi.

"Hắn bắt được Chân Nhồi Bông rồi!" Harry hét lên cho Snape nghe. Ông quay ngược về sau, giật mình mà trợn mắt.

"Nó nói gì thế!" Mụ tra khảo.

"Tôi có biết gì đâu?" Snape từ từ bảo mụ, mắt vẫn nhìn vào vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Harry rồi mới phất áo đi ra khỏi căn phòng. Lần này, để ý được bước chân của ổng đã vội vã hơn.

"Mày đang định đi đến chỗ lão Dumbledore đúng không!" Mụ gằn giọng, hai bàn tay nắm chặt vào tay ghế và áp sát khuôn mặt ghê sợ vào Hermione. Nhưng cô vẫn kiên quyết hét lên "không!"

Mụ vặn cổ răng rắc và lấy ra cây đũa ngắn tủn tỉn như chính bản thân mụ "mày ép tao đấy nhá."

Bọn nhóc dường như đã nhận ra mụ nói đến điều gì. Mồ hôi của tụi nó chảy ròng rã như giữa hè chói chang, Neville cứ lùi lên lùi xuống, phần vì sợ, phần còn lại thì phân vân. Fred và George đã bắt đầu lục túi tìm đồ, nhưng mặt họ đăm lại do chẳng có thứ ý. Ginny nắm chặt tay vào, có thể thấy Ron đang dùng hết số thần kinh não mà cậu có.

"Phạm luật đó! Bà không được dùng câu thần chú đó!" Draco lẫn Hermione đồng thanh lớn tiếng nói nhưng mụ vẫn chưa dừng lại mà chủ với tay đến cái ảnh của lão bộ trưởng, bả gập nó xuống, đập mạnh cái mặt kính xuống mặt bàn "chà, việc gì mà Cornelius không biết thì không sao đâu."

Chương trước Chương tiếp