Trang chủHis Pride and Prejudice|Dramione|WattpadChap 5: Tụi Nó Cần Giúp Đỡ.

His Pride and Prejudice|Dramione|Wattpad - Chap 5: Tụi Nó Cần Giúp Đỡ.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp






Mọi ngưi thi c như nào ri? Nếu xong ri hoc vn còn đang thi hay là chưa ti gi thi thì mình vn chúc mọi ngưi môn nào cũng 10 10 10 10 nhaaaaa





----Tụi Nó Cn Giúp Đ---





"Đừng có lề mề nữa! Sao mày lại không muốn đến Bệnh Thất?" Nó dúi cái khăn tay của Hermione vào chỗ đang rươm rướm máu, dù không nhiều nhưng lại hãi hùng vì mấy vệt máu đang bao quanh vết sẹo thành chữ "Máu Bùn".

Nó ghét cay ghét đắng lũ Gryffindor và đám Máu Bùn cứ liên tục làm phiền tới nó, nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến cái cảnh tra tấn kinh khủng này.

"Lỡ người ta nghĩ mày là đứa khắc lên tay tao thì sao?" Hermione chống cằm nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, hướng về cái sân Quidditch trống trơn không một bóng người. Luật cấm còn chưa ban hành được một ngày mà Hogwarts đã trông không ra Hogwarts rồi.

"Tao làm gì tệ đến thế..." Mặt nó trầm hẳn xuống.

Mấy phút tiếp theo hoàn toàn yên lặng, dù là đang ngồi kế nhau nhưng hai đứa cứ như bị ngăn cách bởi một khoảng không khi mà Hermione lơ đãng nhìn về hướng vô định còn Draco thì cúi sầm mặt, suy nghĩ đủ thứ đen xì tiêu cực.

"Ta cần trình bày điều này đến cho giáo sư... dù họ có buộc tội tao đi chăng nữa, mụ vẫn không có quyền làm thế đối với một phù thuỷ sinh." Nó bảo thêm lần nữa.

"Nó không đơn giản vậy đâu, chẳng giống mấy lúc mày mách lẻo với ba mày và ổng đến để sỉ nhục bọn tao đâu."

"Ta cần giúp đỡ."

"Tao đã bảo là chuyện chẳng đơn giản rồi! Đừng có rút dây động rừng nữa!" Cô kéo cánh tay của mình lại khiến lớp bằn siết chặt vào phần đang bị xước. Nhưng Hermione vẫn tiếp tục đứng lên và rời đi.

Một tuần tiếp theo của tụi nó như cực hình vậy, cứ hễ đến tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Umbridge là lại có đứa ốm, sốt hay mỏi mệt dù tiết trước tụi nó vẫn cười khằng khặc. Vậy nên thêm một ít luật mới lại được đưa ra. Bà thanh tra tin rằng cấm việc yêu đương trong trường là việc cần thiết, nam nữ dù là bạn hay bè cũng phải cách nhau 2 mét, không được đến Hogsmeade vào cuối tuần, tất cả chỉ để giảm thiểu bệnh cúm giả tạo của lũ học sinh.

Tụi nhỏ vẫn chờ một lời giải thích hay ngăn chặn từ cụ Dumbledore, nhưng lần cuối cả trường thấy cụ là vào ngày đầu tiên của năm. Nhờ lấn át được vị hiệu trưởng đáng kính, mụ ta bắt đầu tàn nhẫn hơn với các hình phạt và bài học. Không biết bao nhiêu đứa đã phải chầu trực với bả ở cái văn phòng mèo đó. Nhưng đến bây giờ chưa giáo viên nào nhận ra hành động sai trái của mụ là vì tụi nhỏ kín tiếng đến nỗi một con bọ cũng không biết chuyện. Báo chí thì tung hô mụ ngất trời khiến cho mụ làn tưởng bản thân là vị cứu tinh của Hogwarts.

"Vậy... ông là người đã năm lần bảy lượt xin vào ghế giáo viên Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nhưng không được hả?" Mụ nói như tát đơm đớp vào mặt giáo sư Snape, tụi học trò ngồi dưới còn thấy thương ổng vì bị bả công kích công khai như thế. Cái hồ sơ đang được bả kẹp vào tay dường như không có công dụng gì, mà thật sự bả chỉ muốn moi móc chút thông tin về cụ Dumbledore từ những thầy cô khác mà thôi.

Nhớ tiết trước, cả đám đang học thanh nhạc thì bả xông vào, thô lỗ lấy ra một cái thước dây và đo thầy Flitwick tội nghiệp từ trên xuống dưới, để cuối cùng cho thầy một điểm trừ vào bảng đánh giá vì không cao đủ tiêu chuẩn.

Snape né tránh nhìn trực tiếp vào Umbridge đủ kiểu, Seamus đùa rằng là vì bả mặc đồ chói quá nên thầy không dám nhìn.

"Đúng." Snape cộc lốc đáp, tay vẫy khuấy khuấy cái vạc độc dược. Cảm giác như nếu bả thốt ra thêm câu nào nữa thì thầy sẽ đội cái vạc lên đầu bả luôn mất.

"Tại sao thế thầy? Liệu có-"

"Ai biết đâu?'' Snape nhún vai, lông mày của ổng nhướn lên nhìn xuống bà thanh tra lùn tịt.

Bả cứng cổ, chẳng còn gì để có thể bắt bẻ nữa nên phải quay gót đi ra ngoài. Hôm đó Snape cứ như người hùng vậy, lần đầu tiên đám Gryffindor cảm thấy thích thú với tiết học nhàm chán này đến thế khi ông thầy lúc nào cũng kí đầu tụi nó giờ chuyển mục tiêu qua đối thủ chung của toàn trường.

Vào sáng sớm, một buổi mưa tầm tã, không ngớt, khi mà ông Filch còn đang ôm con mèo ngủ thì hai anh em sinh đôi của nhà sư tử đỏ đã xách cái cặp xách to tướng đi ra ngoài để rồi bị Hermione bắt gặp "George? Fred? Lại đi đâu thế?"

"Đi giúp đỡ mọi người, bọn anh hi vọng của thể giúp họ việc gì đó khiến mọi người vui vẻ lên bằng chính đồ ở tiệm giỡn." Fred trình bày ý tưởng, anh tháo cái khoá của cái cặp xách đang đeo trước ngực ra, lập tức nó mở tung và biến thành một kệ hàng nhỏ đang bày đủ thứ đồ chơi bên trên.

"Khẽ thôi đấy, hãy nhớ quay về trước bữa sáng." Hermione gật đầu đồng ý, nhưng cũng là vì cô hiểu được mức độ nghiêm trọng của vụ việc.

"Hermione!" Harry từ chỗ nào vỗ bộp vào vai cô khiến Hermione muốn té chúi người ra đằng trước. Lấy lại thăng bằng nhờ một ít giúp đỡ, cô quay ra đằng sau và mắng Harry "làm gì thế?"

"Bọn mình cần nói chuyện, kiểu nghiêm túc ấy!" Ron đứng kế Harry nói chêm vào trước khi Hermione định quát thêm một câu nữa.

"Mình cũng muốn nói chuyện." Hermione khẽ bảo.

"Bà ta đang dạy chúng ta cách loại bỏ pháp thuật! Không thể để điều này xảy ra thêm giây nào nữa!" Hermione đập tay lên mạnh bàn, khung cảnh y hệt một cuộc họp quân sự cấp cao với trung sĩ Granger và binh nhì Potter, Weasley "chúng ta có thể còn chẳng sẽ vượt qua kì thi OWLs nếu với học cách vẫy đũa. Bả đang thâu tóm mọi thứ từ báo chí đến Hogwarts."

"Đúng, nhưng làm sao chỉ với ba người chúng ta có thể chống lại mụ ta?" Ron tựa lưng vào ghế, đôi mắt âm thầm nhìn vào đốm lửa sắp tàn gần cái lò sưởi.

Cái đài phát thanh đang được Harry chỉnh đột nhiên nhảy kênh đến một kênh báo chí địa phương. Khi mà những vụ mất tích đang gia tăng và người tình nghi là Sirius Black, bầy tôi vô thừa nhận của Voldermort.

"Họ chỉ có một người để nghi ngờ nhỉ?" Harry thở dài thườn thượt.

"Ừ, chú biết, kì cục quá phải không." Giọng nói của Sirius vang oang oang khắp cả phòng, ba đứa nhỏ còn không lấy một giây hoang mang mà đều tập trung ánh nhìn về cái lò sưởi đang dần tắt lịm mà giờ đã nghi ngút khói. Đường nét khuôn mặt chú dần hiện rõ ra sau vài giây và chú chào cả đám.

"Sirius! Chú khỏe chớ!" Ron tiếp đón chú nồng hậu nhất có thể.

"Khiêng được cả Hogwarts ấy chứ. Nhưng mà đây không phải lí do chính mà ta xuất hiện ở đây, ta ở đây dể trả lời thư của Harry và cho mấy đứa vài thông tin. Đáng lẽ mọi người không muốn ta cho tụi con biết, nhưng mà ta nghĩ tụi con đã đủ lớn rồi." Giọng chú trầm khàn đi theo màu câu chuyện.

"Ông Fudge, gã bộ trưởng đang có âm mưu khó nói gì đó, nhưng ta tin là ổng không muốn tụi con học cách chiến đấu, ổng nghĩ rằng Dumbledore đang thâu tóm quyền lực về tay mình, đúng là hoang tưởng quá sức. Nhưng mấy đứa có thể đứng trên đôi chân của mình mà, nếu là mấy đứa, ta sẽ lập một hội để cùng nhau học cách phản kháng."

"Chú đúng là thiên tài!" Hermione reo lên.

"Không biết mấy con có giống chú không, nhưng chú sẽ chọn cách tin tưởng vài người đã từng quay lưng về phía mình. Ví dụ như thằng nhóc Slytherin hôm bữa, bằng một cách nào đó, thằng nhóc nhìn rất triển vọng nếu được dạy dỗ đúng cách."

"Ý chú là Draco Malfoy sao?" Harry có hơi cúi gầm mặt xuống đống lửa, nhưng chú không trả lời được cậu vì chú chẳng còn thời gian nữa, thế nên chú tạm biệt mấy đứa thật nhanh trong một làn gió lạnh, trước cả khi Harry kịp nhận ra.

Chương trước Chương tiếp