- Hoan Cung Chieu Vo Yeu Tap21

Tùy Chỉnh

Nghe được tiếng nói của Việt Thi, theo phản ứng Chu Miên lập tức xoay lại nhìn, đôi mắt của Chu Miên hằn lên tia chết chóc

Còn Nguyễn Chiến Thắng khi nghe được tiếng của vợ yêu, liền ngẫn đầu lên, còn mỉm cười thật tươi để đoán vợ yêu của mình. Anh ôn nhù, chậm rãi bước đến cô, còn ngai trước mặt Chu Miên mà hôn nhẹ lên môi cô, báo hại cho cô ta tức đỏ mặt

-Là cô! Là cô đúng không? Là đức con hoan như cô làm đúng không!!!!

"Chát"

Tiếng da tay chạm khẽ vào da mặt tạo nên 1 âm thanh thật là giòn tan, và không có ai khác chính là Việt Thi đã "thưởng" trọn cho Chu Miên 1 cái đánh má

- Cô....cô

"Chát"

À thì thêm 1 cái

-Con tiện nhâ...

"Chát"

Chưa để Chu Miên nói xong, Việt Thi đã ra tay

-Người đàn bà điên!

"Chát"

Ôi mẹ ơi...à thì combo vài cái thôi

-Nè

"Chát"

5 cái tát liên tiếp hạ cánh vào trên khuôn mặt đỏ phừng phừng kia của Chu Miên

-Nguyễn Ngọc Việt Thi, tôi làm gì mà cô đánh tôi?

-À, cái thứ nhất... là cô gọi tôi là đứa con hoan. Thứ 2 cô giám gọi tôi là "cô cô", ở đây ko có Cô Cô, muốn tiềm Cô Cô thì tìm Dương Quá. Thứ 3 coi giám mắng tôi là tiện nhân. Thứ 4 cô giám mắng tôi điên, tôi tổn thương sâu sắc. Cái cuối... à ...cái này tôi lỡ tay đánh cho tròn 5 cái thôi mà

Việt Thi nói xong còn khuyến mãi cho 1 nụ cười nhạt, làm cho Chu Miên tức điên đến nghẹn họng

-À, cô đoán đúng rồi đó. Việc thu mua Chu thị, là do tôi làm

Việt Thi nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, bên cạnh còn có Nguyễn Chiến Thắng chăm chút để cho cô ăn trái cây

-Người đàn bà khốn kiếp này. Tại sao cô giám..._ Chu Miên hùng hỗ bước đến gần cô

Nguyễn Chiến Thắng nhíu mày lại, sát khí tỏa ra nhìn Chu Miên, làm cho khí thế của cô ta không cánh mà bay đi mất. Bất giác cô ta cũng lùi lại

-Tại sao lại không? Trước kia Chu thị là cũng Phan thị. Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc Phan gia thôi

-Nguyễn Ngọc Việt Thi, chẳng phải cô rất hận Phan gia sao_ Chu Miên nhếp mép cười đểu

-Hận? Ai da, hình như Chu đại tiểu thư vẫn chưa thông não, hay là đã ném não ở nhà nha? Tôi có nói tôi hận Phan gia sao?

Việt Thi tao nhã nhấp ly trà trong tay. Đưa ánh mắt dò xét về phía Chu Miên

Đương nhiên sao lời nói đó của Việt Thi, cô ta lập tập cứng họng, vì từ trước tới giờ. Cô ta chưa bao giờ nghe đến việc Việt Thi hận Phan gia. Mà dường như bây giờ, tình cảm của Việt Thi và Anh Thơ rất tốt, còn thân thiết hơn cả chị em ruột với nhau

-Sao nào? Không nói được sao? Hay là để tôi nói cho cô 1 bí mật cho cô nghe  nha

Đưa ánh mắt thánh thức về phía Chu Miên, cô ta liền nhíu mày

-Thật ra là...giữa cô và Chu Tả chẳng có quan hệ cha con gì cả. Ông ta chỉ đang lợi dụng cô....chắc là vì cô có nhan sắc, nhưng đáng tiếc... đôi mắt của Thắng quá tinh anh rồi"không dám" nhìn cô... chắc do tệ nhãn của anh ấy chưa đủ cao. Nên là...haizzzz...chặc chặc, đáng tiết quá

Sắc mặt của Chu Miên thai đổi liên tục. Cô ta nhìn Việt Thi bằng ánh mắt kì lạ, hình như là rươm rướm nước mắt

-Ô ô cô đừng khóc nha. Tôi dễ bị khóc theo lắm

Việt Thi bĩu môi còn chớp đôi mắt long lanh nhìn cô ta

Nguyễn Chiến Thắng nhíu mày liền ôm Việt Thi vào lòng, đương nhiên không quên hôn lên trán trấn an cô

-Chu tiểu thư, cô có thấy cô là bóng đèn rất sáng không? Cô định ăn ngủ nghĩ ở đây luôn sao? Hay cô muốn làm ng nổi tiếng tôi giúp cô tiếp

Nguyễn Chiến Thắng cất giọng lạnh tanh lên, ở trong lòng của anh vẫn chặc chẽ ôm lấy cô.

Chu Miên bây giờ mới phát hiện, bản thân đang làm cái bóng đèn rất sáng. Nên cô ta chẳng muốn náng lại lâu. Cô ta hầm hực lấy túi xánh bước đi, trước khi rời khỏi cửa. Cô ta vẫn còn nghe câu nói của Việt Thi

-Ây ây, này này. Chu đại tiểu thư. Cô đi nhè nhẹ, chứ cái chân voi của cô đi mạnh bạo như vậy. Sập đó, nguy hiễm cho ng ta ở dưới lăm a

Chu Miên lập tức liếc Việt Thi 1 cái, còn Việt Thi chỉ nhìn cô ta mỉm cười, còn nháy mắt thánh thức khiên cô ta tức máu dồn lên não, khuôn mặt đỏ như khỉ ăn ớt mà bỏ đi

Việt Thi ở trong lòng Nguyễn Chiến Thắng mà cười khúc khích. Còn anh, chỉ biết lắc đầu nhìn vợ mình. Biết sao bây giờ, anh thật sự muốn cưng chiều vợ mình đến hết đời này

-Bà xã, em thật là phá_ anh mỉm cười ôn nhù

-Thì sao nào_ cô chu môi nũng nịu

-Làm gì thì cũng nói với anh chứ. Đừng để bản thân mệt, nghe rõ chưa_ anh dịu dành hô nhẹ lên tóc cô

-Em biết rồi...à ông xã, sao anh cứ cưng chiều em như vậy. Ko sợ em hư sao_ Việt Thi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh

-Hửm....vậy sao này anh chỉ cưng chiều em hơi hơi thôi nhá?

-Cưng chiều hơi hơi? Là sao?

-Là còn hơi nào, anh cưng hơi đó. Hết hơi thì thôi

- Anh thật là!

-Bà xã, anh yêu em. Bây giờ cũng vậy, sao này cũng vậy. Chỉ cưng chiều mỗi mình em

Việt Thi mỉm cười gật đầu. Anh nhẹ nhàng choàng tay kéo cô vào lòng. Còn đặc lên môi cô 1 nụ hôn

-Ông xã....anh đáng ghét!

[.............Còn.............]