[HOÀN] GẢ CHO BỆNH KIỀU, TA SỐNG ĐỜI CÁ MẶN - Chương 1

Tùy Chỉnh
Chương tiếp

"Đây là Trường Bạch Sơn của chúng ta sao?"

"Đúng vậy, chúng ta tế bái đi, xin trời phù hộ Cao Lệ."

Hai người ném hai nhánh cây dùng làm gậy trong tay, hưng phấn nhào vào mặt đất đầy tuyết, nhìn dáng vẻ bọn họ như mới từ dưới chân núi leo lên. Sau khi huyên thuyên nói một hơi, họ chà xát hai bàn tay đông cứng, cởi mũ xuống, định tế bái Sơn Thần.

Bỗng nhiên, trước mắt lại hiện lên một đường ánh sáng, ngay cả thần sắc hoảng sợ còn chưa kịp bày ra, lập tức đầu mình hai nơi.

Máu nóng hổi văng tung toé làm cho mặt đất đầy tuyết chợt xuất hiện vũng lớn vũng nhỏ màu đỏ tươi, những cơn gió mạnh mang theo tuyết mới không ngừng thổi tới, nhanh chóng che lấp mất dấu vết để lại.

Nam tử hơi hơi khom lưng, lau khô nguyệt đao dính máu, sau đó không nhanh không chậm thu đao lại. Gió Bắc thổi đến làm cho mái tóc đen của hắn bay phất phới, trong một mảnh tuyết trắng càng thêm nổi bật, bay múa như yêu ma đòi mạng.

Từng hạt tuyết to như hạt muối liên tục ngừng trên đầu vai của hắn.

"Đột nhập Bình Châu, không mang công văn thông quan, ném về......" Hắn dừng lại một chút, không chút để ý hất tuyết đọng trên đầu vai đi, "Thi thể ném về Nam Cao Lệ."

Sau khi nói xong, chính hắn nhịn không được cười ra tiếng, đốt ngón tay chống trán, bả vai không ngừng run rẩy như nghe được chuyện cười khó lường gì đó, cười đến khó kềm chế bản thân, ngửa tới ngửa lui, phải xoay người vịn vào thân cây, bước chân lắc lư xuống núi.

Những người còn lại đều gồng cứng cả thân thể, hận không thể nhập vào trong mấy gốc cổ thụ. Thật lâu sau vẫn còn nghe thấy tiếng cười của hắn quanh quẩn trong khu rừng trống trải, bội kiếm bên hông cũng run lên vù vù.

"Nam Cao Lệ, Bắc Cao Lệ, ha ha ha......"

Trong lòng bọn họ thầm mắng, Trấn Bắc Vương sao có thể thu một thứ nguy hiểm như vậy làm nghĩa tử chứ ?

———

Trong hoàng cung Đại Chu đang giăng đèn kết hoa.

Đèn lưu li bằng vàng kết thành phiến chạy theo hào nước bảo vệ thành, cả trời lẫn đất đều là một mảnh huy hoàng.

Từng đợt pháo hoa nổ lên sáng loá, rực rỡ cả bầu trời đêm.

Thiên thượng nhân gian đều ngợp trong ánh sáng vàng son.

Tiếng bá tánh cười nói hoan hô, ca tụng nhân gian thái bình, hài tử chơi đùa truy đuổi nhau rộn ràng như cánh bướm, cả đêm đen đều náo nhiệt sôi trào.

Hoàng đế sắp gả công chúa.

Xuất giá là Ninh An công chúa Triệu Minh Tâm, Kính Thành công chúa Triệu Hi Hằng.

Một vị là đích nữ của đương kim hoàng thượng Thuận Hoà, một vị khác là con gái duy nhất của tiên đế, Huệ Võ Đế, là huynh trưởng của hoàng đế Thuận Hoà hiện tại. Lúc trước Huệ Võ Đế chết trận trên chiến trường, lại không có nam nhi nối dõi, trước khi lâm chung đem ngôi vị hoàng đế cùng con gái duy nhất phó thác cho đệ đệ.

Hai người xuất giá cùng một ngày, nhưng bầu không khí vui sướng như vậy lại chỉ dành cho một người.

Hoàng Hậu vội vàng làm bạn bên cạnh nữ nhi sắp xuất giá Triệu Minh Tâm, không rảnh lo cho chất nữ Triệu Hi Hằng.

Nơi Triệu Hi Hằng ở tuy cũng kết đèn treo màu, nhưng quạnh quẽ ít người, thậm chí có vẻ quá mức bi thương. Cung nhân đi qua đi lại đều thả nhẹ bước chân hết sức có thể, không nói một lời, vạt áo trên người cũng không dám nhúc nhích, nặng nề như bị dính nước.

Nụ cười trên mặt phải dùng thước đo mới khó khăn lắm thấy được một chút, nhưng trong mắt lại phiếm đầy nước mắt, như từng con rối đeo mặt nạ, nụ cười vặn vẹo lại bi ai.

So sánh với không khí tất bật nơi Triệu Hoa cung, thì nơi này lạnh lẽo như nước trong đầm sâu vậy.

Triệu Hi Hằng ngồi trong bể tắm nước nóng, ôm đầu gối, cảm thụ hơi nước cuồn cuộn phả vào mặt, thoải mái híp híp mắt.

"Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương tới."

Vị Hoàng Hậu vẫn luôn bận rộn chăm sóc nữ nhi của mình, rốt cuộc cũng nhớ tới đứa chất nữ Triệu Hi Hằng xuất giá cùng một ngày với nữ nhi của bà ta, cuối cùng cũng bỏ chút thời gian qua xem.

Vốn dĩ chuyện hòa thân đi Cao Lệ không tới phiên Triệu Hi Hằng. Người Cao Lệ vương cầu thú chính là nữ nhi Triệu Minh Tâm của Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Đế Hoàng Hậu sao có thể nỡ lòng đem nữ nhi của chính mình gả cho cái lão Cao Lệ vương gần sáu mươi tuổi kia làm thê tử ? Vì thế liền đem Triệu Hi Hằng gả qua.

Chuyện này thập phần không đạo nghĩa, ca ca tẩu tẩu đều đã chết, một đứa con gái duy nhất lưu lại cũng không chiếu cố đàng hoàng, ngược lại còn đưa đi hòa thân.

Nhưng càng không thể giải thích được là sau đó, Hoàng Đế Hoàng Hậu liền lập tức đáp ứng hôn thư cầu thú của Trấn Bắc vương, đem Triệu Minh Tâm hứa gả cho thế tử Trấn Bắc vương.

Đất phong của Trấn Bắc Vương là Bình Châu, chỉ cách biên giới với Cao Lệ một dòng sông, Triệu Minh Tâm bắt Triệu Hi Hằng gả thay còn chưa tính,  còn muốn xuất giá cùng một ngày đến bên này sông để ghê tởm người ta. Trấn Bắc Vương lại là một thế lực lớn cát cứ một phương, hôn sự này của Triệu Minh Tâm tốt hơn Triệu Hi Hằng gấp trăm lần.

Triệu Hi Hằng dụi dụi mắt, trước khi Hoàng Hậu tới cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, lúc này mới từ trong bể tắm đi ra, khoác một cái áo the màu trăng non.

Làn da trắng trẻo mịn màng như ngọc, mi mắt hơi hơi nhíu lại, đôi lông mi dài rũ xuống, vai nhỏ eo thon cũng co rút lại, càng thêm có vẻ yêu kiều đáng thương không thể tả. Nàng nhẹ nhàng che miệng khụ hai tiếng, tư thái nhu nhược kiều diễm khiến lòng người run lên.

Cung nhân Tiểu Đào đang đứng hầu liền tiến đến, khoác thêm lên trên người nàng một dải lụa choàng, nhẹ giọng nói, "Điện hạ, các ma ma trang điểm đều đang chờ, đại nhân thượng cung cũng đã đến."

Triệu Hi Hằng nắm chặt tay Tiểu Đào, thân mình hơi run nhẹ lên, trong mắt ép ra thêm vài giọt nước mắt, gương mặt kiều diễm nay càng đáng thương đến làm người đau lòng, hận không thể ôm chầm lấy thân thể mềm yếu của nàng vào trong lòng ngực, vỗ về an ủi.

Tiểu Đào rớt nước mắt, thực lòng ôm lấy nàng, "Điện hạ, ngài không phải sợ, đừng nói chỉ là đi Cao Lệ hòa thân, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, nô tỳ cũng theo hầu ngài."

"Ưm." Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng ưm một tiếng, thanh âm làm người run đến tận xương cốt. Nước mắt sinh lý tràn ra khỏi hốc mắt, thân thể run rẩy hơn, thậm chí hít hà một hơi, nhưng vẫn gật gật đầu, bộ dáng bi thương càng giống y như thật.

Từ nội thất vòng ra ngoài, Hoàng Hậu đã ngồi ngay ngắn uống trà.

Vừa thấy nàng, liền ôm nàng khóc lóc một trận, "A Đam, hài tử đáng thương của ta, hiện giờ các phiên vương cát cứ khắp nơi, Đại Chu như rơi vào bầy sói, bằng không sao chúng ta có thể nỡ lòng đưa con đi hòa thân như vậy?"

Triệu Hi Hằng ngoan ngoãn hầu Hoàng Hậu khóc thêm vài tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ lại êm ái, "A Đam đều biết, a Đam là vì bá tánh Đại Chu, nguyện ý hòa thân."

A Đam là nhũ danh của nàng, do cha mẹ nàng đặt cho, chữ cũng là "媅", ý giống như chữ Nhạc.

Nàng sáu tuổi tang mẫu, chín tuổi tang phụ, sau khi lăn lộn kiếm ăn giữa đám người ngoài này, đã sớm học được một bộ "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ".

Biểu hiện của nàng nhu thuận, khi mọi người nhắc tới Kính Thành công chúa, đều phải tiếc hận kèm lắc đầu, "Tiểu cô nương mệnh không tốt, chết sớm."

Đầu năm nay, chết một hoàng đế còn không tính đại sự, đừng nói công chúa.

Tiếc cho a gia(*) và mẫu thân nàng dốc sức vì nàng lấy được nhũ danh này, hy vọng nàng "Trường Nhạc an khang", nhưng lại không ứng nghiệm.

(*) A gia: cha.

Hoàng Hậu kêu những nữ quan tới trang điểm cho nàng, nàng ngoan ngoãn đồng ý.

Rốt cuộc không phải nữ nhi thân sinh của mình, trang điểm thế nào chả được, Hoàng Hậu cũng không ngồi tiếp nữa, trấn an nàng vài câu liền đi.

Ở trong lòng bà ta, tiểu cô nương Triệu Hi Hằng này vô duyên vô cớ mang một gương mặt họa quốc yêu cơ, lại vô tâm tư cũng không có thủ đoạn, thiện tâm dễ nói chuyện, muốn vo tròn bóp dẹp đều được, không cần bà ta xuất lực trấn an gì.

Hôm nay tuy là đại hỉ, nhưng Cao Lệ và Tấn Dương cách xa ngàn dặm, phải một đường ngồi xe, đi đi dừng dừng hết một khoảng thời gian dài, nên trang phục thật ra không cần long trọng, chỉ lấy may mắn như vậy đủ rồi.

Không bao lâu, những ma ma lễ quan cùng nữ quan cũng im lặng lui ra.

Nến đỏ châm lên, thân thể Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng phát run, hốc mắt ửng đỏ.

Tiểu Đào nghĩ nàng sợ, vì thế nắm lấy tay nàng, "Điện hạ, nô vẫn nói câu kia, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, nô cũng theo hầu ngài."

Một trận gió thổi tới, thân thể Triệu Hi Hằng còn run dữ dội hơn, Tiểu Đào cho rằng nàng cảm động, chuẩn bị tiếp tục tâm sự, lại bị Triệu Hi Hằng đẩy ra một cái.

Triệu Hi Hằng kéo chặt quần áo, bước nhanh về hướng gian phòng có bồn tắm, tiếng ngọc bội rung lên lách cách, "Quỷ tha ma bắt cái mùa đông, lạnh chết bổn cung rồi. Không được, phải đi vào chậm rãi ngâm tiếp, nhanh chóng thêm lửa bếp lò đi."

Quả nhiên, mới vừa tắm rửa xong sẽ không thích hợp chạy ra bên ngoài, nàng sắp bị lạnh đến phát khóc rồi.

Tiểu Đào ngơ ngác ngẩn người sững sờ tại chỗ, khóe mắt còn treo nước mắt, duy trì tư thái đang ôm.

Quỷ tha ma bắt cái mùa đông

Ma bắt cái mùa đông

Mùa đông

Mùa đông

Mẹ ơi...

Điện hạ ghét mùa đông nàng ta cũng biết, nhưng loại thời điểm bi tình thế này, chủ tớ không phải nên ôm đầu khóc rống sao?

Nàng ta trầm mặc trong chốc lát, quả nhiên điện hạ vẫn là điện hạ ngày nào, mấy ngày nay trong cung nhiều người ngoài, điện hạ cứ luôn giả bộ kiều kiều mềm mại, suýt nữa làm nàng ta đã quên, điện hạ của bọn họ hoàn toàn không giống với mấy tiểu cô nương nũng nịu chút nào.

Tâm lý mạnh mẽ, co được dãn được.

Triệu Hi Hằng sợ lạnh, cả cung trên dưới đều biết. Hoàng đế Thuận Hoà rất coi trọng mặt mũi, sẽ không tính toán mấy cân than với nàng, cho nên mặc dù mùa đông ở Tấn Dương này, ngay cả nước sông cũng chỉ bị hơi cóng hơn một chút, nhưng trong cung của Triệu Hi Hằng vẫn nóng ấm như ngày hè.

Hôm nay người đến người đi rối ren, chút nhiệt độ thật vất vả tích cóp được cũng đều tiêu tan.

Cả cung lăn lộn một đêm, khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua làn sương mù, xe liễn của hai vị công chúa đã ra khỏi cửa chính hoàng cung, phía sau là vài dặm của hồi môn của chính mình.

Không giống như xe liễn của Triệu Minh Tâm đầy ngập vui sướng, đoàn xe liễn của Triệu Hi Hằng mang theo không khí nặng nề từ trong cung Chiêu Dương theo.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ bất mãn về việc hôn nhân của Triệu Hi Hằng, thậm chí thống hận chán ghét, đặc biệt bọn họ còn phải đi theo cùng với hồi môn đến tận nơi xa xôi rét lạnh như vậy.

Cao Lệ bất quá chỉ là một tiểu quốc, đời sống cũng nghèo nàn, nghĩ lại hôn sự vốn dĩ của Triệu Hi Hằng chính là với đích trưởng tử của Tạ phiên vương ở Lăng Thành, ai cũng tiếc hận. Lại ngẫm lại Triệu Minh Tâm xuất giá cùng một ngày, nhưng lại gả cho thế tử Trấn Bắc Vương, các cung nữ liền càng thêm bất bình.

"Ai biết chuyện còn biết ta đây là gả chồng, ai không biết chắc cho rằng ta sắp lên chiến trường." Triệu Hi Hằng cắn bánh hạt dẻ, bọc mình lại giống cái bánh chưng, trêu đùa các cung nữ.

"Cười một cái đi, đừng nghiêm túc như vậy chứ, chờ tới dịch quán tiếp theo, ta hứa cho các ngươi đi ra ngoài chơi."

Triệu Hi Hằng tốt như vậy, tất cả mọi người càng không cười ra nổi, ngược lại càng khóc, càng kéo tay áo chùi mặt. Nói gì thì nói, cũng đã ra khỏi hoàng cung, cũng không sợ nói ra lời đại nghịch bất đạo, bị chém đầu.

"Đều là một đám bạch nhãn lang, sao lại có thể đưa điện hạ đi hòa thân chứ?"

"Cao Lệ ở cực Bắc, cả năm đến hơn phân nửa đều là mùa đông, điện hạ vẫn luôn sợ lạnh mà."

"Tiên Đế chỉ có mỗi điện hạ là hài tử."

"Hoàng đế Cao Lệ đã sáu mươi rồi."

"Nếu như Tiên Đế còn sống, sẽ lập tức dẫn binh mã  qua Bình Nhưỡng, san bằng Cao Lệ."

Nhắc tới a gia, ý cười trên mặt Triệu Hi Hằng cũng phai nhạt, yên lặng nhét bánh hạt dẻ đầy miệng.

Đúng vậy, nếu a gia nàng còn sống, đừng nói một Cao Lệ nho nhỏ, cho dù là Tiên Bi, cũng sẽ bị bọn họ bắt cúi đầu xưng thần. Nhưng a gia không còn nữa ......

Hốc mắt nàng đỏ hồng, cúi mặt dùng tay ấn ấn cổ họng nhét đầy bánh hạt dẻ, sau đó một tay vơ lấy ly nước đổ vào miệng.

Các cung nữ ngừng khóc nghi hoặc nhìn về phía nàng, Triệu Hi Hằng lắc đầu, chẳng hề để ý nói, "Ăn nhanh quá, mắc nghẹn đến trào nước mắt."

Chương tiếp