[HOÀN] GẢ CHO BỆNH KIỀU, TA SỐNG ĐỜI CÁ MẶN - Chương 125

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

La Hạo Nhiên chưa chết, hắn còn ở trong địa lao phủ đệ ăn muối.

Vệ Lễ bận rộn nuôi gia đình, qua một thời gian mới chợt nhớ tới hắn ta, chờ đến khi Vệ Lễ quyết định đi nhìn hắn một chút, cũng đã là tháng ba đầu xuân .

Trên mái hiên, một đôi chim yến quấn quýt nhau xẹt qua ngọn cây, Vệ Lễ bị chúng nó hấp dẫn ánh mắt, nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người lại .

"Chủ công, người không đi địa lao sao ?" Trần Nhược Giang đuổi theo sau lưng Vệ Lễ gọi hắn.

"Chờ ta thay xiêm y đã." Vệ Lễ giống như mũi tên vọt vào sân viện, Triệu Hi Hằng đang cùng Chi Chi đứng trước rào chắn đùa với con hươu, thình lình nhìn hắn chạy vèo vào trong phòng.

Không được trong chốc lát, hắn lại chui ra .

"Triệu Hi Hằng, năm nay quần áo mùa xuân không có kiểu như vầy sao?" Vệ Lễ lục tung xiêm y mùa xuân năm nay mới làm, nhưng vẫn không tìm được bộ nào vừa ý, ngay cả xiêm y năm ngoái cũng đổ ra tìm một lần.

Hắn chạy đi, khoa tay múa chân một phen hỏi Triệu Hi Hằng.

"Cái kiểu gì ?" Triệu Hi Hằng nghiêng đầu, "Chàng nói chi tiết xem."

"A!" Chi Chi ghé vào trên vai Triệu Hi Hằng, vẫy vẫy tay về hướng Vệ Lễ chào hỏi.

"Thì là... Thì là như vầy ..." Vệ Lễ khó diễn tả, da mặt đỏ lên chút, có hơi lắp bắp, lại tiếp tục khoa tay múa chân. Khoa tay múa chân xong , nhìn nàng ý bảo, "Nàng hiểu không? Chính là cái kiểu nhìn như vầy đó..."

"Quần áo không phải đã đầy đủ sao?" Hắn nói chuyện ấp a ấp úng, mơ hồ không rõ, cứ nói như vầy như vầy , nàng cũng không phải con giun trong bụng hắn, làm sao biết hắn muốn cái dạng gì ?

"Chàng nói cho rõ ràng một chút ta mới biết chứ, sao đột nhiên hiện tại lại lít nhít như phụ nhân vậy ?"

Vệ Lễ bĩu môi, hắn có hơi dỗi, nhưng lại không tiện  miêu tả rốt cuộc mình muốn cái dạng gì , chỉ cứng rắn nói, "Không có chuyện gì , hai người chơi đi." Nói xong lại chạy trở về .

Tên này thỉnh thoảng sẽ dở chứng như vậy đó, Triệu Hi Hằng ghét bỏ nhìn hắn một cái, tiếp tục cùng Chi Chi cho hươu ăn.

Hươu thường sẽ sinh con vào cuối tháng 6, Vệ Lễ mất cả tháng mười một, tháng mười hai, suốt hai tháng cũng không tìm được con hươu con sinh ra trái mùa nào, sau này mới vô tình mua được một con hươu đang mang thai dưới chân núi, bây giờ còn ba tháng nữa thì hươu con mới có thể được sinh ra.

Chi Chi mỗi ngày tỉnh lại liền muốn xem con hươu ngốc nuôi trong chuồng, sau đó lại đi tìm một nhà ba  mèo của Cẩu Đản Nhi.

Vệ Lễ thấy con bé đang xem hết sức chuyên chú, không tính toán gọi Triệu Hi Hằng, chỉ lặng lẽ mở tủ quần áo của nàng, chọn một bộ xiêm y, sau đó gói vào trong bọc, xuống núi đi tìm một cửa tiệm thợ may.

Hắn có hơi dỗi, Triệu Hi Hằng không làm cho hắn, tự hắn còn không biết làm sao?

Xiêm y đặt may rất gấp , khi bà chủ tiệm may đem xiêm y làm xong đưa lên, đúng lúc Vệ Lễ không có ở nhà, bà ta suy nghĩ nên giao xiêm y này cho ai, vì thế liền giao cho Triệu Hi Hằng.

"Đây là xiêm y chủ công trước đây mấy ngày đến tiệm nhà chúng ta yêu cầu làm, tiền đặt cọc thanh toán một nửa, còn lại một nửa là một lượng bạc."

Triệu Hi Hằng cảm thấy không dám tin, Vệ Lễ hiện tại keo kiệt thành như vậy, sao có thể làm thêm xiêm y trong khi xiêm y mùa xuân vừa mới may xong không bao lâu được chứ ?

"Lấy tới ta nhìn xem."

"Cái này là mẫu mà chủ công đưa cho ta may theo ." Bà chủ tiệm may đem đồ mới may cùng xiêm y mẫu đưa cho Triệu Hi Hằng xem.

Triệu Hi Hằng cảm thấy cái bản vẽ mẫu kia và cái xiêm y mẫu đó thật sự nhìn quen mắt, màu lam , bên ngoài bọc một tầng lụa trắng nhu sương khói, trên vải mỏng dùng chỉ kim tuyến thêu hoa, trên nền màu lam trầm ổn lại loáng thoáng lộ những đường chỉ vàng thêu lướt, vừa khiêm tốn lại hoa lệ.

Vừa mở xiêm y mẫu ra xem, đó không phải là  xiêm y của mình sao? Vệ Lễ lấy xiêm y của nàng làm mẫu ?

Nàng trừng lớn mắt, dùng ánh mắt hơi dò hỏi nhìn về phía bà chủ tiệm may, sau đó vội vàng trải đồ mới may ra.

Cũng là màu lam, nhưng chiếu theo thước tấc của Vệ Lễ mà làm, cổ áo lật hơi hẹp, trên cổ áo có thêu chỉ vàng, toàn thân cũng lồng một tầng lụa trắng, nhưng phối hợp rất thoả đáng, cổ tay áo hơi ló ra dưới lớp lụa sa mỏng, tuy không phải tay áo đơn giản thường gặp của nam nhân, nhưng màu sắc ổn trọng, lịch sự tao nhã, có loại mỹ cảm cương nhu phối hợp.

Triệu Hi Hằng xem lại xiêm y của bản thân, lại nhìn nhìn bộ của Vệ Lễ .

Bà chủ tiệm sợ nàng không hài lòng không muốn trả tiền, chỉ cười làm lành nói, "Ngày đó là chủ công tự mình xuống núi đến đặt, muốn ta chiếu theo kiểu dáng chất liệu xiêm y của ngài mà làm cho chủ công một bộ. Ngày đó ta vẽ mẫu xong , chủ công cũng rất hài lòng. Bởi vì làm rất gấp , lại làm theo yêu cầu, cho nên hơi đắt chút."

Triệu Hi Hằng nâng cằm, ý thức được vẻ mặt này của mình có lẽ làm cho người ta hiểu lầm , vội vàng ra ý bảo Tiểu Đào, "Trả tiền, trả tiền."

Bà chủ tiệm hoan hoan hỉ hỉ nhận bạc, "Sau này có việc cần, cứ tìm ta." Bà phút cuối còn không quên nói thêm, "Phu nhân cùng chủ công tình cảm thật tốt, hai bộ đó cứ ngay ngắn chỉnh tề mặc ra ngoài, chính là một đôi bích nhân trời đất tạo nên."

Bà chỉ kém đem bốn chữ "Trăm năm tốt hợp" khắc vào trên mặt , Triệu Hi Hằng nghe bà ta nói không khỏi nóng mặt.

"Vậy phụ nhân xin lui đây ." Bà chủ tiệm đắc ý chuẩn bị rời đi.

Chi Chi đã hơn sáu tháng một chút, nhưng lớn lên rất khỏe mạnh; thân thể rắn chắc, lớn còn nhanh hơn những hài tử cùng trang lứa, hiện tại đã biết bò rồi.

Con bé bò lại, đưa tay đi bắt xiêm y để ở một bên.

Triệu Hi Hằng thấy, bỗng nhiên gọi bà chủ tiệm may lại, ôm Chi Chi dậy, "Chờ chút, cũng làm cho con bé một bộ đi." Mặt nàng đỏ hơn.

Tuy rằng làm loại quần áo này, đến khi mặc đi ra ngoài thật sự hơi có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút mới lạ, nàng và Vệ Lễ đều có, đương nhiên không thể bỏ lại Chi Chi .

Có sinh ý không làm là đồ ngốc, bà chủ tiệm may vỗ chân một cái, vội vàng đáp ứng, "Được ngay!"

Sau khi bà chủ tiệm may đi rồi, Triệu Hi Hằng nhìn nhìn mớ xiêm y liền đỏ mặt, "Cất, cất đi."

Nàng thúc giục.

Vệ Lễ mấy ngày hôm trước hỏi nàng có cái loại quần áo kia hay không, hoá ra là hỏi cái này? Có y phục mặc không phải được rồi sao, làm cái gì nhất định phải làm mấy cái này ?

Tiểu Đào ôm xiêm y đi.

"Thôi được rồi , cứ để ở nơi này." Triệu Hi Hằng lại gọi nàng ta về, chờ một chút Vệ Lễ trở về thử cho tiện.

"Khụ khụ." Tiểu Đào ho khan hai tiếng, giống như lơ đãng nhắc tới, "Tiền tiêu vặt của chủ công một tháng bao nhiêu chứ, cũng dám bỏ hai lượng bạc ra làm xiêm y."

Nàng ta liều mạng ám chỉ, nói xấu Vệ Lễ.

Triệu Hi Hằng bấm ngón tay tính tính, hắn trước kia có chút tiền riêng, ở bên ngoài tiêu như nước thì nàng có biết, nhưng sau này tiền tiêu vặt hắn dùng hết liền thôi, tiền riêng thì bảo rằng muốn tiết kiệm.

Hiện tại mỗi tháng chỉ có một lượng bạc tiền tiêu vặt, đương nhiên không đào đâu ra hai lượng bạc mua xiêm y.

Trách không được lần này không trực tiếp trả tiền, mà bảo người ta lên núi đưa nha.

... ...

Dương Trạch Lạp oán giận nhìn Trần Nhược Giang, "Ngươi đi đi."

"Ta không đi, ngươi đi đi."

"Ta không dám, ngươi ở cạnh chủ công thời gian dài hơn, ngươi đi đi."

Hai người đẩy đến nhường đi, bị Vệ Lễ phát hiện , "Hai người các ngươi có rắm mau thả!"

Trần Nhược Giang mượn cơ hội đẩy Dương Trạch Lạp lên , Dương Trạch Lạp quay đầu trừng mắt nhìn Trần Nhược Giang một chút, gãi gãi đầu vội vàng giải thích cùng Vệ Lễ, "Thì, thì cũng không có cái gì, các huynh đệ đêm nay muốn đi tụ hội uống rượu, muốn hỏi chủ công một chút, xem ngài..."

Uống rượu? Vệ Lễ kỳ thật có đi hay không đều không sao, hắn theo bản năng sờ sờ cái túi tiền một văn cũng không còn, nếu như hắn đi uống rượu mà không mời khách, có phải lộ ra có chút keo kiệt rồi hay không? Không tốt lắm đâu, hay là thôi đi .

"Ta không muốn đi, tự các ngươi đi uống đi."

Dương Trạch Lạp còn muốn thuyết phục thêm, nhưng chỉ thấy Vệ Lễ đầu cũng không chuyển, cất bước rời đi.

Trần Nhược Giang gãi gãi đầu.

Năm đầu tiên khi chủ công vừa tiếp nhận Bình Châu, hung danh nổi tiếng bên ngoài, tướng lĩnh thủ hạ không phải không đi ra ngoài tụ hội uống rượu, nhưng không một ai nói cho hắn biết một tiếng. Hai năm qua ngược lại đã tốt hơn nhiều, mọi người uống rượu ăn cơm đều sẽ mời chủ công, nhưng mà chủ công cũng không thường đi.

Rõ ràng đây là cơ hội giao lưu tốt cỡ nào chứ.

Chi Chi ghé vào trên song cửa sổ, bĩu môi làm khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép lại , nhìn thấy Vệ Lễ từ bên ngoài tiến vào, vừa chụp chụp cửa sổ, vừa "Nha, nha ~" kêu ầm lên, lông mày cũng cong lên , mười phần vội vàng, giống như muốn lọt qua cửa sổ đi tìm hắn.

Gần đây con bé mọc răng, nước miếng cứ kéo kéo chảy ra cả bên ngoài, Triệu Hi Hằng dùng khăn lau sạch sẽ cho con bé, ôm nó vào trong ngực.

Thái độ của Chi Chi đối với Vệ Lễ rất phức tạp.

Không nhìn thấy thì luôn luôn "nha nha" lải nhải nhắc, nhìn thấy từ xa xa thì còn kích động, nhưng gặp rồi lại không cho hắn ôm, vẫn luôn tìm về mẫu thân.

Đại khái chính là xa thơm gần thối.

Vệ Lễ hấp tấp chạy vào, nâng mặt Triệu Hi Hằng lên hôn một ngụm, sau đó lại ôm tiểu khuê nữ bụ bẫm của hắn dậy, Chi Chi giãy dụa muốn tìm Triệu Hi Hằng.

Con bé không cho ôm, Vệ Lễ cũng càng không thuận theo, cố tình muốn ôm, giam con bé lại trong ngực mình, nhìn con bé đỏ hồng mắt giơ giơ tay về phía Triệu Hi Hằng, sau đó ô ô nha nha , mếu máo liền muốn khóc .

"Con chạy đi, con chạy được thì chạy đi, không phải bây giờ phải ngoan ngoãn ở trong lòng ta sao, tiểu bạch nhãn lang!" Vệ Lễ ghìm con bé lại, chết sống không buông tay.

Chi Chi oa một tiếng khóc lên, khóc vô cùng thê thảm, Triệu Hi Hằng vội vàng ôm lấy con bé trấn an, liếc Vệ Lễ một chút, "Chàng mỗi ngày chỉ biết chọc ghẹo khuê nữ thôi."

Chi Chi khóc đủ, ôm cổ Triệu Hi Hằng nấc một cái, xem ra có vẻ buồn ngủ.

Hộp đựng xiêm y liền đặt ngay một bên, Vệ Lễ dường như không phát hiện, Triệu Hi Hằng ho khan một tiếng, đẩy hộp qua nhắc nhở, "Xiêm y chàng đặt đã đưa tới , thử xem?"

Mặt Vệ Lễ lập tức đỏ, cơ hồ muốn bốc hơi.

Hắn không phải đã nói với bà chủ tiệm may là phải đưa tận cửa thư phòng sao, hắn vốn định lấy tiền tiêu vặt tháng sau đưa cho bà ta mà ? Sao lại có thể đưa đến trong tay Triệu Hi Hằng chứ.

Hắn có còn mặt mũi gì nữa đây ?

"Nàng đã nhìn thấy ?" Hắn thu thu góc áo, có chút  không được tự nhiên.

"Xiêm y mùa xuân đều đã làm xong , sao chàng còn phải đi làm nữa ?" Triệu Hi Hằng hỏi hắn.

Vệ Lễ dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng một cái.

Ngay cả phu thê chim Yến còn biết cùng một màu lông đen xen lẫn trắng, khi Triệu Hi Hằng đặt may xiêm y sao lại không biết làm chút xiêm y đồng chất vải đồng màu cơ chứ?

Hai người bọn họ không phải là người duy nhất trong thiên hạ cơ mà ? Nếu mặc vậy đi ra ngoài, liền biết hai người bọn họ là vợ chồng, hắn muốn làm xong, mặc cho La Hạo Nhiên nhìn.

Khoe khoang một chút rằng kế ly gián của La Hạo Nhiên không dùng được, hắn cùng tức phụ hắn quan hệ rất tốt.

Triệu Hi Hằng gõ gõ bàn, ra vẻ nghiêm túc, "Chàng rất lợi hại nha, dám lén ta làm thêm xiêm y ."

"Làm thì làm rồi, nàng muốn như thế nào?" Vệ Lễ đỏ mặt, cứng cổ già mồm.

"Ta còn có thể làm thế nào?" Triệu Hi Hằng ôm lấy hông của hắn, giật thắt lưng hắn về bên cạnh mình một cái.

Vệ Lễ che eo, chủ động đi qua, "Nàng giật nhẹ nhẹ chút, không khéo kéo rách bây giờ ."

Triệu Hi Hằng sờ sờ trên thắt lưng hắn một chút, sờ đến hắn mặt đỏ tai hồng, tim đập tăng tốc, máu chảy ngược.

Nàng lấy ra một cái túi tiền, xẹp lép .

Mở ra vừa thấy, bên trong quả nhiên một phân tiền cũng không có.

Chương trước Chương tiếp