【HOÀN】NAM CHỦ TỈNH TỈNH! Ngươi là của nữ chủ !! - Chương 35: Không thể nói

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Lâm Thu nhìn Ngụy Lương đang bước đến gần, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng "lộp bộp" một chút.

Trên áo đen của hắn tràn đầy lỗ lớn lớn bé bé, làm lớp vải trên người hắn như muốn rách bươm, có thể rõ ràng nhìn thấy phía dưới là một mảnh màu đỏ sậm —— chợt vừa nhìn, giống như là dưới lớp áo ngoài của hắn là một bộ trung y màu máu vậy.

Nhưng Lâm Thu lại biết, người này không mặc trung y.

Cho nên đó đều là máu của hắn.

Lâm Thu nắm lông cổ của Đấu Long, từ trên lưng nó nhảy xuống, đi về hướng Ngụy Lương.

Đấu Long cả người nhũn ra, cúi cái đầu lông xù xù, bốn cái chân vừa ngắn vừa béo cẩn thận dịch ra sau từng chút một, chậm rãi dịch cho đến chỗ mà Ngụy Lương không thể một tát chụp đến nó.

Nó còn len lén ngó sắc mặt của Ngụy Lương, mở hai cái chân sau ra, giống như cái trứng vịt muối quỳ rạp trên mặt đất, sau đó mở cái mồm to như bồn máu, phun ra đầu lưỡi, hô hô thở dốc.

Ý nó ước chừng là —— là ngài kêu ta chiếu cố nàng, nàng muốn chơi như vậy ta có biện pháp gì? Xem, ta cũng mệt muốn chết rồi đây!

Da đầu Lâm Thu cũng ẩn ẩn có chút tê dại.

Ngụy Lương ở bên ngoài đánh sống đánh chết, còn mình ở chỗ này chơi đùa với chó, hình như có một chút không thích hợp......

Mặt hắn vẫn không có biểu tình, tầm mắt dừng lại trên người nàng, mang theo trọng lượng nặng nề.

Hắn không có thu liễm hơi thở, mùi hương nhè nhẹ pha lẫn với mùi máu tươi đang đánh tới, phảng phất có thể thấm vào đến bên trong thần hồn của nàng.

Ánh mắt nàng ngừng trên thái dương hắn, nơi đó có một vết kiếm không lớn không nhỏ, một giọt máu lướt qua làn da như ngọc kia của hắn, như nước mắt máu nghiêng nghiêng rũ ở đuôi mắt, làm dung nhan thanh lãnh tuấn mỹ của hắn hiện ra ba phần yêu dị. Người này ngày thường khi mặt không có biểu tình, tựa như một tượng ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, đẹp thì đẹp đó, lại thiếu chút sức sống con người, nhưng khi nàng cùng hắn tiếp xúc càng ngày càng nhiều, dưới lớp da hoàn mỹ hơi mỏng đó đã bắt đầu biểu lộ tinh tinh điểm điểm những phong thái khác.

Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, tựa hồ như muốn nói cái gì, môi mỏng lại mím lại, khóe môi hơi hạ xuống phía dưới.

Lâm Thu cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Mới vừa rồi nàng cười quá lớn tiếng, cho tới bây giờ nàng còn có ảo giác, cảm thấy tiếng cười kia vẫn không ngừng quanh quẩn trong hắc tháp vắng vẻ, thật lâu không tiêu tan.

Thế nào cũng phải đối mặt, Lâm Thu châm chước một lát, mở miệng phá vỡ nặng nề: "Phu...... Phu quân đã trở lại?"

Đôi mắt Ngụy Lương hơi hơi trợn to, sau một lúc lâu, hầu kết giật giật, thấp giọng mà "Ừ" một tiếng.

Không khí lại cứng lại rồi.

Lâm Thu hận không thể một cái tát chụp chết chính mình. Từ trước đến nay đều kêu hắn cả họ lẫn tên là "Ngụy Lương", hôm nay quyết định muốn đầu nhập vào hắn, liền ý thức được hô thẳng đại danh hắn như vậy thực không lễ phép, não ngu đi một cái, tự nhiên cả "Phu quân" cũng kêu ra tới!

Kỳ thật chỉ cần nói một câu "Ngươi đã trở lại" liền có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, rồi hỏi tiếp tình huống bên ngoài, tự nhiên sẽ nói chuyện được thôi.

Nhất thất túc thành thiên cổ hận (*), hiện tại không khí trong tháp bây giờ quả thực còn xấu hổ hơn gấp mười lần với khi hắn mới vừa tiến vào.

(*) Nhất thất túc thành thiên cổ hận: Một bước sa chân hận thành muôn thuở.

"Cởi áo cho ta." Ngụy Lương yên lặng nhìn nàng, nói.

Trái tim nhỏ của Lâm Thu "thình thịch" nhảy dựng, căng da đầu tiến đến, đem bàn tay hướng về đai lưng bên hông hắn.

...... Không gỡ được.

Đây là một loại nút thắt kỳ quái, không biết thắt như thế nào, làm thành bộ dáng như một cái đai lưng hoàn hảo, ngăn nắp, tìm không ra đầu đuôi. Lâm Thu lăn lộn một hồi, chỉ xả nó được lỏng ra một chút.

Nàng nghe được Ngụy Lương phát ra tiếng cười thấp thấp.

Ngay sau đó, bàn tay to lạnh băng đặt lên trên mu bàn tay của nàng, hắn tay cầm tay, chỉ nàng tháo khai đai lưng.

Tâm tình Lâm Thu có chút phức tạp, trái tim trong lồng ngực không chịu khống chế mà nhảy nhanh hơn rất nhiều.

Hắn căn bản không ngại, sau khi cởi bỏ đai lưng, hắn dứt khoát lưu loát cởi luôn cả áo ngoài màu đen. Lồng ngực rắn chắc thoảng qua ngay trước mắt Lâm Thu, nàng đột nhiên cả kinh, xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Chỉ trong một thoáng nhìn qua như vậy, nàng phát hiện trên người hắn quả nhiên tất cả đều là vết thương. Có vết thương mới còn đang rỉ máu, cũng có vết nửa cũ nửa mới, thoạt nhìn như vết thương cũ mấy ngày trước tạo ra.

Nàng khẩn trương nắm nắm đôi tay, lẳng lặng chờ đợi.

Nàng không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Người này giống như làm ra chuyện gì đều sẽ không khiến người cảm thấy kỳ quái.

Hắn quả nhiên dán lên.

Cằm gác trên đỉnh đầu nàng, hai tay ôm nàng trước ngực, thân hình lạnh băng rắn chắc gắt gao vòng lấy nàng.

Hắn cũng không thành thật, một bàn tay theo cổ áo nàng tiến nào, đặt ở trên [ chỗ không thể nói ], giống như đang trừng phạt, nhéo hai cái thật mạnh.

Lâm Thu suýt sợ hãi kêu ra tiếng. Hô hấp nàng không tự chủ được mà nhanh lên rất nhiều, khẩn trương đến nỗi lông tóc dựng đứng, hàm răng cắn chặt môi dưới. Chịu ảnh hưởng của Ngọc Tâm Kinh trong kinh mạch, từng cơn tê nóng bắt đầu kích động, thân thể vốn nên cứng đờ lại dần dần mềm đi, vô lực dựa vào hắn.

Nàng cảm giác được lồng ngực hắn nhẹ nhàng rung động vài cái, mang theo thanh khí buồn cười từ đỉnh đầu truyền xuống, dễ nghe cực kỳ.

Sau đó hắn liền buông lỏng nàng ra, âm thanh vải vóc chật vật vang lên, một lát sau, hắn nói: "Lại đây."

Lâm Thu kéo kéo vạt áo, xoay người.

Chỉ thấy hắn thay một cái áo choàng màu nâu thẫm. Màu này vốn là màu của mấy ông cụ, nhưng mặc ở trên người hắn lại cũng đẹp đến làm người không dời mắt được.

Thân thể của nàng hơi hơi run rẩy, nơi bị bàn tay to băng lạnh của hắn mơn trớn qua còn đang nóng lên, Lâm Thu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ đem ánh mắt đặt trên hầu kết tinh xảo cùng cái cằm của hắn.

Tay hắn cầm tay nàng, chỉ nàng thắt đai lưng.

"Trên người của ngươi thật lạnh." Lâm Thu nhẹ giọng hỏi, "Là do ngươi bị thương sao?"

"Không, là bởi vì thần hồn không xong. Không có việc gì, hơn hai mươi ngày nữa là tốt rồi." Hắn thuận miệng đáp.

Tâm Lâm Thu lại "lộp bộp" một chút.

Trước khi tiến vào bí cảnh, Tần Vân Hề từng nói qua, chừng hơn hai mươi tám ngày nữa, tàn hồn của ma chủ liền sẽ tiêu tán.

Lời này của Ngụy Lương có ý gì?

Nàng cũng không dám hỏi.

Ngụy Lương rũ mắt nhìn nàng.

Trên bốn vách tường, băng hoa tản mát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu vào khuôn mặt hơi hơi đỏ lên của nàng làm nó càng thêm thông thấu sáng ngời. Nàng có chút túng quẫn, tầm mắt lúc ẩn lúc hiện, hư hư mà lạc đến chỗ nào không biết. Bộ dáng e thẹn ngượng ngùng này, cùng với thần thái phi dương, tùy ý cười vui khi nãy, hoàn toàn bất đồng.

Hắn nhìn chằm chằm vạt áo hơi hỗn loạn của nàng, ánh mắt hơi hơi tối sầm lại.

"Quạ đen ngươi ném đi rồi?" Hắn không đầu không đuôi hỏi một câu.

Lâm Thu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lắc đầu, ý bảo hắn nhìn về phía góc.

Nàng lấy từ trên người Đấu Long xuống rất nhiều lông bị rụng, túm lại thành một trái cầu lông thật to, làm thành phần mộ lông xù xù cho quạ đen.

"Ngươi thật có tâm." Ngữ khí hắn có chút kỳ quái, "Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ nhặt xác cho ta sao."

Lâm Thu không biết hắn có ý ám chỉ gì đó, hay chỉ là đơn thuần biểu đạt một chút bất mãn, vì thế liền không nói tiếp.

Trong lòng lại thập phần thấp thỏm.

Rốt cuộc nàng không hiểu biết hắn một chút nào. Nếu hắn muốn bóp chết nàng, thì dễ dàng như bóp chết một con con kiến vậy.

Ngụy Lương nặng nề tới gần, ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng bóp chặt cằm nàng, môi lại một lần nữa hạ xuống.

Trằn trọc kết thúc, hắn đứt quãng nói: "Nói đùa thôi. Ta. Sẽ không chết. Vĩnh viễn. Sẽ không."

Tuy rằng nàng vẫn hơi hơi mở cánh môi ra, nhưng hắn vẫn giống như lần trước, cũng không tiến thêm một bước.

Khi hô hấp bắt đầu nóng lên, hắn nhẹ nhàng mổ mổ  chóp mũi nàng, buông lỏng nàng ra.

Lâm Thu nhẹ nhàng thở phì phò, chậm rãi điều hoà hô hấp.

"Thương thế của ngươi, nghiêm trọng không?" Nàng hỏi.

Đuôi lông mày Ngụy Lương khẽ nhúc nhích, ngữ khí không chút để ý: "Việc nhỏ. Vương Truyện Ân đó, ta muốn giết lúc nào cứ giết thôi."

Hắn xoay người lại, thanh âm băng băng lãnh lãnh: "Hắn giết nhạc mẫu cùng tiểu cữu. Sau này ta giúp ngươi đích thân báo thù cho bọn họ."

Lâm Thu sửng sốt một hồi, chần chờ hỏi: "Ngươi là nói, Vương Truyện Ân giết chết Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông?"

"Phải."

"Hắn không phải đại năng thượng cổ sao? Vì sao lại muốn giết tu sĩ Trúc Cơ?" Lâm Thu vô cùng lấy làm kỳ quái.

Ngụy Lương chậm rãi xoay người, nhìn thẳng đôi mắt nàng: "Ngươi không khổ sở sao?"

"A!" Lâm Thu hơi kinh hãi.

Nàng xác thật nửa điểm cũng không khổ sở. Không nói đến hai người kia vốn dĩ không phải người tốt gì, chỉ nói tại Tu Chân giới tàn khốc này, chính mình cũng là Bồ Tát bùn qua sông, tự thân đã khó bảo toàn, có sáng nay chưa chắc có ngày mai, nào còn rảnh rỗi đi khổ sở thương tâm cho cái người quăng tám sào cũng không tới ?

Lời tuy nói như vậy, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống về mặt danh nghĩa, biểu hiện của nàng dường như cũng quá không bình thường, nếu khiến cho Ngụy Lương lòng mang nghi ngờ, vậy càng là không ổn.

Vì thế Lâm Thu làm bộ hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, vén ống tay áo che mặt, ô ô nuốt nuốt mà giả khóc lên: "Nương cùng đệ đệ số khổ của ta a......"

Ngụy Lương: "......" Cái kỹ thuật diễn này thật cay mắt.

Hắn đưa bàn tay đặt lên trên đầu nàng, nhẹ nhàng vỗ về tóc đen của nàng, ra vẻ an ủi.

Một lát, Lâm Thu cuối cùng cũng nặn ra được mấy giọt nước mắt cá sấu, nàng giơ lên giọt nước trên mặt mà nàng tự cho là hoa lê đái vũ, bi bi thương thương hỏi: "Vương Truyện Ân vì sao lại làm như vậy? Là bởi vì ta nên mới hại chết bọn họ sao?"

"Không, chỉ là ngoài ý muốn." Khoé mắt Ngụy Lương hơi cứng, "Bọn họ vô tình đâm đầu vào bên trong kiếm ý của Vương Truyện Ân. Ta không có ra tay cứu giúp."

Lâm Thu tự mình chột dạ, cũng không nghe ra vấn đề trong lời nói của hắn, chỉ thuận thế an ủi nói: "Ngươi ngàn vạn không cần tự trách, sinh tử có số, ta sẽ tự nén bi thương."

Ngụy Lương: "......"

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Không biết phu nhân có nhũ danh hay không? Cái tên Lâm Thu này, hơi đứng tuổi."

Lâm Thu cũng không thích người khác gọi nàng là "Lâm Thu", nàng vốn dĩ không phải Lâm Thu, huống hồ chủ nhân tên này đã có kết cục thê thảm, nàng tuy không mê tín nhưng luôn có chút không thích lắm.

" Nhũ danh ta là Thu Thu." Nàng hướng về phía hắn chớp chớp mắt, "Ngươi thì sao?"

Quyết đoán kéo gần quan hệ với đại lão.

Ngụy Lương hơi giật mình, lắc lắc đầu: "Không có."

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lát, thấy trong cặp mắt đen lay láy của nàng toát lên có chút thất vọng, liền cúi người về phía trước, dán bên tai nàng, gằn từng chữ một nói, "Ngày sau khi ngươi tình nùng, bật thốt lên gọi ta là gì, cái đó liền làm nhũ danh của ta."

Lâm Thu: "......" Quả nhiên vẫn là tên Nguỵ Lương quen thuộc kia!

Đồ lưu manh! Xấu xa! Không biết xấu hổ!

Hắn ha ha cười, tay áo phất một cái, ôm lấy vai nàng, nói: "Đi, mang ngươi đi thăm dò Cửu Dương tháp này."

Lâm Thu sống không còn gì luyến tiếc gật gật đầu.

Tay áo Ngụy Lương chuyển một cái, chỉ thấy hoa băng trên bốn vách tường phát ra âm thanh giòn vang, từng mảnh từng mảnh tróc xuống dưới, xoay chuyển bay đến trên bàn tay hắn, sau một trận âm thanh "leng keng", chúng ngưng tụ thành một miếng băng đăng trong suốt.

Vừa hoành tráng, cổ xưa lại xinh đẹp.

Lâm Thu nhịn không được, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm chạm.

"Tê ——" siêu cấp lạnh!

Thấy nàng dậm chân, Ngụy Lương cũng không khỏi cong cong khóe môi, nhẹ nhàng cười lên tiếng.

Băng đăng treo ở giữa không trung, chậm rãi tự quay, đem từng đạo ánh sáng chiếu ra bốn phía.

Ngụy Lương ôm lấy Lâm Thu đi đến bên cạnh vách tháp, nhìn nàng giải thích nói: "Những thứ màu đen đó gọi là ma chướng, nơi này ven Cửu Dương tháp, ma chướng rất yếu ớt, không đủ để đả thương người —— đã bị ta cố ý trấn áp."

Hắn ra ý bảo Lâm Thu nhìn kỹ miếng băng đăng kia.

Chỉ thấy gần chỗ bấc đèn, có một đồ vật giống như chỉ thêu đen đến mức tận cùng, nó thử phản công, lại vô tình bị đông cứng lại tại chỗ.

...... Từ từ!

Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng.

Ma chướng?

Nàng từng nghe được từ này từ trong miệng Hoang Xuyên. Khi đến của khảo nghiệm thứ ba của bí cảnh, nàng giục Nghiệp Liên hút đi những thứ cuồng loạn trong máu làm người thống khổ, lại giúp hai tu sĩ đã bị hóa thành ma vật khôi phục nguyên trạng, sau đó Hoang Xuyên từng kinh ngạc cảm thán không thôi, nói là không dự đoán được, nàng thế mà có bản lĩnh giải quyết ma chướng.

Cái thứ vừa đen vừa lạnh trong tháp này, lại là ma chướng?

Trong đầu nàng đột nhiên xẹt qua một tia sáng.

Theo như trong sách, Lâm Thu sau khi bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp, không những không chết, ngược lại tu vi còn tăng vọt. Khi Ngụy Lương lơ là, vô ý đem nàng thả đi ngoài, suýt chút nữa giết chết Liễu Thanh Âm.

emmmm......

Tuy rằng trong sách, Liễu Thanh Âm vì vào trong bí cảnh của Hoang Xuyên mà tự tổn hại tu vi đến kỳ Nguyên Anh, nhưng cuối cùng nàng ta thành công lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên, đối với kiếm ý tuyệt đối rất có tiến bộ. Sau khi trở lại Vạn Kiếm Quy Tông, nam chủ lại khuynh tẫn toàn lực giúp nàng ta khôi phục, cho dù có vô dụng cũng phải trở về kỳ Hóa Thần. Hơn nữa, Liễu Thanh Âm chung quy cũng là đại kiếm tiên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa —— nữ phụ Lâm Thu ở trong tháp nhặt được cơ duyên bao lớn chứ, làm sao có thể đánh cho Liễu Thanh Âm bò lăn ra?

Lâm Thu không khỏi âm thầm kích động lên, hận không thể đuổi Ngụy Lương đi, để nàng tự mình xử lý mấy cái ma chướng này.

Đáng tiếc Ngụy Lương căn bản không chút nào muốn để cho nàng một mình.

Hắn ôm lấy nàng đi đến bên cạnh vách tường cạnh tháp, dặn dò nói: "Càng đi trước, ma chướng càng nặng. Vô luận gặp được bất kể chuyện gì, không cần sợ hãi, không cần chạy trốn, chỉ cần đi theo phía sau ta, tuyệt đối an toàn."

Lâm Thu gật gật đầu, trong lòng âm thầm đắc ý —— Cái gì sợ hãi? Cái gì chạy trốn chứ? Không tồn tại, căn bản không tồn tại! Trong chốc lát ma chướng mà tới, mình liền giả heo ăn hổ, hút nó một cái cho thống khoái!

Hai mắt Ngụy Lương liếc nàng, thấy trong cặp mắt trắng đen rõ ràng của nàng lại loé lên ánh mắt lập loè giảo hoạt, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Hắn nhướng mày, tay áo phất thật mạnh một cái ——

Lâm Thu chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, cả tòa tháp phảng phất nhưng bị chổng ngược lên!

Đây tất nhiên là ảo giác, bởi vì nàng cùng Ngụy Lương vẫn êm đẹp mà đứng bên cạnh vách tháp, căn bản không cảm thụ được bất luận cái ngoại lực gì. Nhưng mà về thị giác lại là trời đất quay cuồng, làm ngực nàng khó chịu, buồn nôn mấy lần.

Trong tiếng gầm rú như xé rách, trên mặt tháp hắc thạch bỗng nhiên kéo ra một cái khe thật dài. Lại sau đó nữa, vô số khe hở nhỏ xíu li ti xuất hiện bên cạnh cái khe lớn đó, như là con rết trăm chân, tất tất tác tác nứt ra, không ngừng mở rộng về phía bốn phương tám hướng.

Thực mau, dưới chân tháp liền dày đặt mấy khe nhỏ nứt toác, như có thể sụp đổ tan nát bất cứ lúc nào.

Ngụy Lương bắt được cánh tay nàng, một chân đạp xuống!

Chỉ nghe "Roẹt ——" một tiếng giòn vang, mặt đất dưới chân hắc thạch vốn dĩ vô cùng kiên cố ầm ầm sụp đổ.

Ngụy Lương đạp một bước ngang, đem Lâm Thu đưa tới một bậc thang xây thành vòng tròn hắc thạch.

Lâm Thu kinh hãi không thôi, thăm dò nhìn nhìn, nhất thời lại thấy tri giác mất cân đối.

Nàng thật sự không thể phân biệt ra, cái bậc thang đen xoay tròn này đến tột cùng là đi lên trên, hay là đi xuống dưới.

Loại cảm giác kỳ dị này thật khó lòng giải thích, nàng ngẩng đầu, cúi đầu, phát hiện bất kể là ở phía trên hay là phía dưới, đều là bậc thang xoay tròn giống nhau như đúc, giống nhau đến mức làm người đầu váng mắt hoa.

Phảng phất như cho dù là trên hay dưới, đều sẽ làm người trượt chân ngã vào vực sâu bất tận.

Trản băng đăng lóng ánh trắng nhạt kia chậm rãi bay phập phồng, chiếu đến một chỗ trong không sáng như ban ngày.

Bàn tay to của Ngụy Lương theo ống tay áo nàng trượt xuống, dắt lấy tay nhỏ của nàng.

"Đi."

Lâm Thu nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận đi theo ở phía sau. hắn.

Lúng túng.

Thế giới tu chân, quả nhiên không thể suy nghĩ theo lẽ thường được.

Biểu hiện của Đấu Long lại khá hơn so với nàng, nó quơ quơ cái mồm to như bồn máu, rải bốn vó, tạch tạch tạch dẫn đầu nhảy đi xuống.

Nói đi xuống cũng không thích hợp, cái cầu thang hắc thạch đó tuy rằng mọi người đang từng bước đi xuống phía dưới, nhưng đi ra một lúc lâu, Lâm Thu lại cảm thấy vị trí của hai người một chó còn cao hơn nhiều so với ban đầu.

Vừa quái dị, vừa mới lạ.

Sau khi ổn định tâm thần, nàng thử giục Nghiệp Liên, đem mấy vệt ma chướng bám trên trản băng đăng kia hút vào thức hải.

Quả nhiên là cái mùi vị quen thuộc kia.

Từng đợt từng đợt sương đỏ nhè nhẹ mờ mịt bay bên cạnh đoá hoa sen, bị nó chậm rãi hút vào cánh sen. Vòng cánh hoa sen thứ hai hiển nhiên không dễ mở ra, từ sau khi mở ra được vòng cánh hoa sen đầu tiên, đạt được Kinh Liên Phá, sau đó nàng lục tục thu hoạch không ít ác ý từ Liễu Thanh Âm, Tần Vân Hề, cùng đám người Vương Yến Chi, lại hấp thu một ít ma chướng trong bí cảnh của Hoang Xuyên, nhưng vòng cánh hoa sen tiếp theo cũng không có chút dấu hiệu nào là muốn mở ra.

Loay hoay một trận này, nàng cơ hồ đã quên mất Nghiệp Liên còn có thể tấn giai, chỉ đem nó làm như một dụng cụ để dò xét ác ý hết sức tinh chuẩn mà sử dụng.

Kỳ thật dùng đầu gối nghĩ cũng biết, muốn mở ra vòng cánh hoa thứ hai của Nghiệp Liên, nhất định là khó như lên trời —— sau khi vòng cánh hoa thứ hai mở ra, sẽ nhân được một tuyệt chiêu có thể giết chết tu sĩ kỳ Hoá Thần chỉ trong một thức. Tu sĩ Hoá thần là cái khái niệm gì chứ ? Trong hai mươi ba vị đại kiếm tiên của Vương thị, người có tu vi tối cao nhất cũng chỉ là hậu kỳ Hoá Thần mà thôi!

Tuy rằng đánh bừa vẫn không có khả năng đua chen với người ta, nhưng nếu được nhận sát kỹ tuyệt cường đến như thế này, lại thêm vào Hư Thật Kính, nàng liền có vốn để đi đánh lén ám sát nha.

Ngẫm lại vẫn có chút kích động.

Không biết đi vòng vèo theo cái cầu thang hắc thạch hết bao lâu, rốt cuộc, hai người một Đấu Long ngừng lại ở đỉnh tháp.

Lâm Thu giật mình phát hiện, rõ ràng là mình đã đi xuống phía dưới, giờ phút này chính lại đứng ở gần đến đỉnh tháp, phương vị trên dưới không bao giờ nhận thức lẫn lộn mà. Ngẩng đầu, đó một cái đỉnh tháp cực kỳ bình thường, duỗi tay có thể khó khăn lắm mới với tới, cúi đầu nhìn từ bậc thang đi xuống, liền có thể thấy một vòng lại một vòng thềm đá hắc thạch cùng với vách tháp, vẫn luôn kéo dài đến mặt tháp đang rách nát kia.

Không khoa học, phi thường không khoa học.

Lâm Thu yên lặng nhớ lại một lần lý luận vật lý mà mình đã học ở trung học, cuối cùng quyết định dùng lý thuyết "Cầu thang Phan Lạc Tư" để lừa gạt chính mình một chút.

Ngụy Lương giơ tay lên, trản băng đăng trong suốt kia liền chuyển lên tới gần đỉnh tháp, "Rầm" một tiếng tan thành vô số băng hoa, bò đầy trên đỉnh tháp bằng hắc thạch.

Hắn giơ tay áo rộng lên, che trên đầu Lâm Thu.

Nàng rúc ở dưới cánh chim của người này, chóp mũi lượn lờ mùi hương lạnh lẽo của hắn, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như có được thế giới nhỏ bé của mình, tựa như căn chung cư nhỏ thuộc vào chính nàng kiếp trước nàng đã dọn vào kia.

Hốc mắt nàng bỗng nhiên đã ươn ướt.

Thật là tốt đẹp giống như trong mộng.

Đỉnh đầu vang lên một tiếng rách nát.

Một trận gió kỳ quái gào thét thẳng tắp đập xuống tới, ngay cả cánh tay áo Ngụy Lương đang che trên đầu nàng cũng bị xuyên thấu.

Hắn cười lạnh một tiếng, ôm nàng chặt một chút, tay áo phất qua thật mạnh, tiếng băng sương thanh thúy không ngừng truyền vào lỗ tai, chúng ngưng kết thành băng "Ý", cùng với ma chướng mãnh liệt phía trên bắt đầu trận chém giết kịch liệt.

Lâm Thu đẩy ra tay áo rộng của hắn ta, lặng lẽ ló cặp mắt nhìn.

Chỉ thấy đỉnh tháp hắc thạch vỡ thành những phiến đá lớn nhỏ không đồng nhất, đang lục tục rơi về phía vực sâu bên dưới, trên đỉnh tháp, ma chướng đang ngưng lại thành một cái động đen, hình dạng như một con ác long, một lần lại một lần ngẩng đầu lên, va chạm thật mạnh vào tầng băng hoa mỹ lệ thoạt nhìn mảnh khảnh ở phía trên.

Trên đầu hai người không ngừng truyền đến âm thanh tiếp xúc với mặt băng kêu "chi chi", mỗi khi va chạm một lần, cái con "Ác long" đen nhánh kia sẽ co lại một chút, một tầng vật chất màu đen bám vào trên mặt băng, giống như bị nhiễm bẩn.

Đấu long ngẩng cái đầu cực to của mình lên, ngao ngao kêu to, như trợ uy cho chủ nhân.

Trên mặt Ngụy Lương hiếm khi lộ ra chút thần sắc nhu hòa, hắn từ trong túi Càn Khôn lấy ra cây Khiêu Khiêu Phong đã chuẩn bị sẵn, ném một gốc cây vào trong miệng Đấu Long.

Lâm Thu bỗng nhiên có hơi ngượng ngùng.

Trước khi xuất phát đi bí cảnh, rõ ràng là nàng kiến nghị Ngụy Lương chuẩn bị Khiêu Khiêu Phong, nhưng mà sau khi trải qua một loạt nguy cơ sinh tử, nàng sớm đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Mạc danh cảm thấy có hơi xin lỗi chó nhà mình.

Đấu long há miệng một ngụm đón được nguyên cây Khiêu Khiêu Phong, nháy mắt đã lên tinh thần!

Nó căn bản luyến tiếc không nỡ ăn, cái đầu lớn vung lên, quăng cây linh thảo kia qua bậc thang hắc thạch, sau đó lùi lại hai bước, hung ác trừng mắt nhìn cây linh thảo.

Lâm Thu: "...... Nó sao lại không ăn?"

Ngụy Lương cười mà không nói.

Chỉ thấy Đấu Long bỗng nhiên vặn eo chiết bụng, chuẩn bị đủ lực, giơ móng to lên, hai chân đầy thịt ló ra móng vuốt uy vũ, một chân kéo Khiêu Khiêu Phong xuống phía dưới móng vuốt, "Ngao ô" một tiếng, mồm to lại ngậm vào. Mới vừa đem linh thảo ngậm vào trong miệng, nó lại lắc lắc đầu, phun cái cây qua một bên, lại một lần nữa biểu diễn thêm một đợt "Nhanh như hổ đói vồ mồi". Nhìn cái mông nó chu lên cao cao, lắc trái lắc phải hết sức phong tao, thật là làm người kìm nén không được, rất muốn một chân đá nó lăn lộn mấy vòng.

Bị Đấu Long quần tới quần lui nửa ngày, cây linh thảo hình thù kỳ quái kia rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nó nhảy lên tại chỗ, bốn cái rễ cây dưới thân cây cuộn lại thành một trái cầu tròn, sau đó "Hô" một tiếng bắn lên trên cao, như là muốn chạy trốn khỏi cái miệng chó phía dưới vậy.

Đấu Long càng hưng phấn, run rẩy thân thể, lông trên người cũng xù ra, xổ tung, thân hình mập mạp nhảy lên cao cao, bốn cái chân ngắn rút hết vào dưới bụng, bỗng giơ một chân ra tóm một cái, đem Khiêu Khiêu Phong tóm trở về.

Sau đó nó lại đem cái cây linh thảo ném tới một bên, chờ cái cây đó lại nhảy đi.

Lâm Thu: "......" Chó sẽ chơi!

Qua lại chơi nửa ngày, Đấu Long cuối cùng cũng vừa nuốt nước miếng, vừa đem linh thảo ngậm vào trong miệng, "Ca chi ca chi" nhai vài cái, "Tấn" một tiếng, nuốt xuống.

Vừa lúc, băng hoa trên đỉnh đầu đã giải quyết xong ác long ma chướng, băng hoa "Ca chi" một tiếng thu lại, leng keng đang đang, lại hợp thành một trản băng đăng.

Lần này, màu sắc của băng đăng đã ẩn ẩn lộ ra một hạt bụi, không hề thuần tịnh trọng suốt giống như lúc trước nữa.

Chỗ bấc đèn ở trung tâm, một ít vệt ma chướng nấn ná đấu đá lung tung, muốn vượt ngục.

Tay áo Ngụy Lương đảo qua, ôm lấy Lâm Thu nhảy lên đỉnh tháp.

Sau khi hai chân rơi xuống một chỗ, Lâm Thu nâng đôi mắt lên, nhìn khắp nơi đánh giá.

Gặp quỷ!

Cái "Đỉnh tháp" này hoá ra chỉ là một cái hốc tường nho nhỏ ở bên trong vách tháp. Giờ phút này nàng cùng Ngụy Lương và Đấu Long đi qua một dạo, lại đang đứng ở một chỗ trong tháp giống y hệt vị trí ban đầu, ngay cả cái cánh cửa hắc thạch quen thuộc kia đều có thể nhìn thấy bằng góc độ không khác lắm so với ban đầu.

Nếu không phải bò nửa ngày trên bậc thang kỳ quái hành hạ thị giác, cùng đấu với một con ác long ma chướng, Lâm Thu quả thực cho rằng nàng đã lại trở về tới chân tháp.

"Cái tháp này có bao nhiêu tầng ?" Đừng nói thêm nữa nha, nàng thật là có hơi mệt mỏi.

Tay Ngụy Lương vừa nhấc lên, chỉ thấy trản băng đăng kia xoay chuyển bay tới bên cạnh vách tháp, chiếu sáng phù văn loáng thoáng mờ nhạt trên vách tháp. mấy cái phù văn này vừa nhìn liền cảm giác âm trầm, có điềm xấu, giống như đang trấn áp cái vật gì đó vô cùng nguy hiểm khủng bố.

"Mười tám tầng." Hắn ngưng ra một tầng sương hoa, nó bắt đầu cắn nuốt phù văn trên vách tháp.

" Trong tháp này, là phong ấn hung vật gì sao?" Lâm Thu bỗng nhiên có loại dự cảm không được tốt.

"Ừ," Ngữ khí của Ngụy Lương cũng âm trầm mờ mịt đi vài phần, "Phong ấn Kiếm Quân thế hệ trước, Tần Vô Xuyên, một khi lấy Tiền Mông Kiếm Tủy ra, sẽ hoàn toàn giải trừ phong ấn."

Hắn vừa nói, nhưng động tác cũng không ngừng, thao túng sương hoa gặm cắn phù văn trên vách tháp đến hầu như không còn. Mỗi một chỗ phù văn mờ nhạt bị rách nát, đều sẽ có một thanh âm kỳ quái cực kỳ nhỏ, làm nhân tâm hơi hơi phát run vờn quanh bên người, cảm giác điềm xấu càng ngày càng nặng.

Lâm Thu hậu tri hậu giác mà hít một ngụm khí lạnh thật lớn.

Nghe ý hắn trong lời nói này, chuyến này là tới phóng thích một tên...... lão khương thi vạn năm?!

Chương trước Chương tiếp