hoonsuk | bác sĩ khoa cấp cứu - 3장

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Jihoon nhanh chóng lấy kết quả, anh hồi hộp giống như đang xem kết quả khám bệnh của chính mình vậy

"Cậu Choi chỉ bị thương ở phần mềm, bên trong hoàn toàn không bị sao" - Y tá thông báo tình hình

"Vậy nhờ cô đi băng bó vết thương của cậu ấy giúp tôi, khi nào cậu ta tỉnh thì gọi tôi"

"Vâng"

Jihoon vừa định sang giường bệnh khác để thăm khám thì đằng xa có người đang chạy tới, là bác sĩ Hwan

"Bác sĩ Park!! Phòng phẫu thuật hiện giờ đang thiếu người, anh vào đó phụ tôi một tay được không?" - Vị bác sĩ thở hổn hển, có vẻ tình hình bên trong khá khẩn cấp

"Được!"

____________________________________

"Nói cho tôi biết tình hình bệnh nhân này như thế nào vậy? " - Jihoon cởi bỏ chiếc áo blouse đang mặc trên người ra vội mặc quần áo phẫu thuật vào

"Nặng lắm! Xương bị gãy ở rất nhiều chỗ, thiếu máu trầm trọng, phần não có nguy cơ xuất huyết! Bệnh nhân này từ vụ tai nạn mới chuyển tới"

"Là cái cậu tóc vàng sao?"

"Đúng vậy, nghe nói cậu ta là con trai cưng của ông lớn nào đó. Nên dù cho tử thần có bắt cậu ta đi thì chúng ta phải giành lại cho được nếu muốn yên ổn!" - Bác sĩ Hwan gằn giọng

Jihoon thấy biểu hiện của bác sĩ Hwan vừa tức giận vừa lo lắng, lại làm quá. "Nhân sinh vô thường", cậu ta bị thương nặng như thế chưa chết tại chỗ là đã may mắn lắm rồi, đến đây có cứu không được nữa thì cũng là cái số thôi, làm sao trách ai được

_____________________________________

Gần 4 tiếng sau

Jihoon cùng đội ngũ bác sĩ mệt mỏi bước ra từ phòng phẫu thuật, họ cảm nhận rằng giống như vừa từ trong chiến trường bước ra vậy. Trong lúc phẫu thuật, cậu ta liên tục ngừng tim, cấp máu không đủ, làm cho y tá bác sĩ chạy lung tung cả lên, nhưng vẫn may mắn là cứu được, số cậu ta cũng cao đấy

"Ôi mệt chết đi được! Cái chân của tôi"

"Dạo này xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông quá! Hành tôi mấy đêm liền không được ngủ rồi"

Các bác sĩ than vãn với nhau, riêng Jihoon bước thẳng vào phòng làm việc. Anh có mệt không? Có chứ, nhưng đơn giản là anh không đủ sức để than nữa, đêm nay lại đến lượt anh trực. Chợt nhớ ra điều gì đó, Jihoon quay lại tìm kiếm

"Bác sĩ Hwan!! Bác sĩ Hwan!!" - Jihoon ngó nghiêng

"Tôi đây! Có chuyện gì sao bác sĩ Park?"

"Cậu có quen biết cái cậu tóc vàng đó đúng không?" - Jihoon cẩn thận dò hỏi

"Không hẳn, tôi từng thấy cậu ta xuất hiện nhiều lần trên tạp chí trang sức, hình như là con trai cưng độc nhất của ông chủ tập đoàn trang sức nổi tiếng thì phải. Nhưng e là sau này cậu ta không thể xuất hiện trên tạp chí được nữa rồi" - Cậu ấy không giấu diếm gì Jihoon

"À! cảm ơn cậu, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa" - Jihoon ngờ ngợ hiểu ra

"Vâng"

Jihoon mệt mỏi lết về phòng làm việc, còn chưa kịp mở thì y tá chạy đến gọi

"Bác sĩ Park!!!"

Cái gì nữa đây? Các người giết tôi luôn đi

"Bệnh nhân Choi tỉnh lại rồi, bây giờ cậu ấy đang rất hoảng loạn!!" - y tá thở hồng hộc

"Choi!?" - Jihoon trợn mắt

Ôi thôi chết dở rồi, xém chút nữa là quên mất cậu ấy, sao có thể đãng trí như thế chứ?

Jihoon lập tức chạy theo y tá tới phòng bệnh, tà áo blouse trắng bay theo gió không ngừng nghỉ vì Jihoon. Đứng ngoài cửa, anh thấy cậu không ngừng gào thét đòi ra khỏi đây, các y tá bên trong đang ra sức giữ lại

"Cậu Choi! cậu bình tĩnh, có gì từ từ nói được không?"

"Không!! Thả tôi ra! tôi phải đi tìm Jaehyuk! Các người buông tôi ra!!"

"Phải tiêm thuốc an thần thôi! Xung quanh còn các bệnh nhân khác cần được nghỉ ngơi, không thể cậu ta ồn ào làm phiền mọi người được"

"Không, đừng tiêm" - Jihoon mở cửa bước vào, vội ngăn y tá định tiêm thuốc vào người cậu

"Mọi người ra ngoài đi! Để đó tôi xử lí" - Các y tá nhìn nhau, tay vẫn giữ chặt cậu đang giãy giụa

"Bác sĩ cẩn thận một chút, bệnh nhân đang hoảng loạn"

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô" - Jihoon tiến tới giữ lấy tay cậu để cho y tá ra ngoài

"Vâng!"

Sau khi y tá rời khỏi, Jihoon mới dùng sức ghì cậu xuống giường, còn suýt chút nữa là dùng cả thân mình đè lên người cậu thì may ra mới giữ được. Người gì đâu nhỏ có một khúc mà khỏe khiếp thật! Trong khi đó Jihoon ước chừng cậu chỉ đứng tới cổ anh, mà anh còn chăm tập gym nữa, không lẽ người đàn ông này tập sumo sao?

"Này cậu Choi! Cậu bình tĩnh lại đã"

"Không!! Buông ra! Cho tôi gặp em ấy!!! Cho tôi gặp Jaehyuk !!!"

"Cậu mới ngất xong, còn bị thương nữa cho nên cơ thể bây giờ của cậu rất yếu, nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi muốn gặp ai thì tôi đưa đi!!" - Jihoon gần như mất kiên nhẫn, nãy giờ anh bị cái người nhỏ hơn này vả cho mấy cái đau muốn nhe răng trợn mắt rồi

"Không!! Các người buông ra! Không thì đừng trách...."

Chát!!!

Mọi người nghĩ sao? Là cậu trai "đanh đá" ấy tát Jihoon đúng không? Không đâu là Jihoon tát cậu ấy, không mạnh lắm đâu, vì Jihoon nghĩ đối với người đàn ông "sumo" này thì chỉ như gãi ngứa thôi. Anh cũng không có ngờ rằng sẽ có ngày mình ra tay tát người khác, lại là người có ấn tượng với anh ngay khi từ lần đầu gặp mặt, nhưng nhìn xem không phải cậu ta đã hết làm loạn rồi sao? Có chút không nỡ nhưng hiệu quả vậy là tốt rồi

"Anh dám...." - Cậu trợn mắt, không nói nên lời

"Làm loạn đủ chưa? Biết đây là đâu không? Là bệnh viện đấy! Cậu nghĩ chỉ có mỗi mình cậu ở đây thôi hả? Bây giờ cậu bình tĩnh thì chúng ta nói chuyện, còn không thì chúng tôi mặc kệ cậu"

Jihoon tức giận, anh chưa bao giờ ăn nói với người khác như thế. Từ trước đến giờ Jihoon được gọi là "hiền như cục đất" vì dù có cho ai mắng chửi, sỉ vả hay trêu đùa muốn ngồi lên đầu anh thì anh cũng chỉ im lặng hoặc cười trừ thôi. Chắc có lẽ một phần mệt mỏi do không được nghỉ ngơi, một phần vì bất mãn với thái độ của cậu Choi. Thấy Hyunsuk không còn giãy giụa nữa, anh từ từ leo xuống ghế ngồi, giọng nói có chút dịu đi

"Tên đầy đủ của cậu là gì?"

"Choi...Hyun...suk" - Cậu thất thần nói

"Được rồi, tôi xin...."

"Hãy nói cho tôi biết cậu trai được đưa tới từ vụ tai nạn giao thông cùng với tôi được không bác sĩ Park? Cậu trai có mái tóc màu vàng, gương mặt hơi Tây, dáng người cao cao"

Jihoon chưa kịp nói lời xin lỗi thì Hyunsuk đã nhanh chóng cướp lời, có vẻ cậu Choi không còn để ý tới cái tát lúc nãy nữa. Giọng nói của Hyunsuk vẫn còn có chút run rẩy dường như đang rất sợ, khuôn mặt hơi tròn? Dáng người cao cao? Vì tình thế lúc đó hỗn loạn nên Jihoon chỉ biết dốc sức cấp cứu chứ không để ý đến ngoại hình, nhưng mái tóc vàng đó thì không thể lẫn đi đâu được. Chỉ có thể là cậu trai vừa phẫu thuật kia thôi, hóa ra cậu ta tên là Jaehyuk

"Cậu ấy đang nằm ở phòng hồi sức tích cực, mới vừa phẫu thuật xong. Bây giờ chỉ có bác sĩ mới được vào thôi, còn người khác thì không nhưng cậu yên tâm đi, cậu ta vẫn ổn" - Jihoon nhẹ nhàng giải thích, khác xa với bộ dạng giận lúc nãy

"Dẫn tôi đi tới đó được không? Tôi chỉ đứng ở ngoài nhìn thôi"

Choi Hyunsuk chống tay cố gắng bước xuống giường, cơn đau ở đầu cùng với việc hoảng loạn lúc nãy khiến cậu mất sức mà cảm thấy choáng váng, Jihoon vội đứng dậy đỡ lấy tay cậu, thở dài

"Thôi được rồi, để tôi dìu cậu đi"

Chương trước Chương tiếp