hoonsuk | bác sĩ khoa cấp cứu - 9장

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Jihoon sau đó lái xe đưa Hyunsuk về. Vì trời đã tối, lại nghĩ đến thái độ không hay của mình đối với anh hồi nãy Hyunsuk liền muốn giữ lại. Một phần vì tâm trạng Jihoon có chút không tốt

"Anh...ở lại đi mai rồi về, trời đã khuya lắm rồi"

"Vậy phiền cậu"

Hyunsuk nhanh chóng lấy một bộ đồ rộng nhất của mình cho Jihoon. Sau khi anh tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong thì có một vấn đề nan giải, Jihoon sẽ ngủ ở đâu?

Anh liền đề nghị mình có thể ngủ ở sofa, nhưng Hyunsuk không đồng ý (ngủ sofa không thoải mái, có thể bị đau lưng). Mà Hyunsuk ngủ ngoài đó thì Jihoon không chịu, nên cả hai đành ngủ chung trong phòng cậu
Đến giữa đêm, Jihoon vẫn trằn trọc không ngủ được, anh có thói quen phải ôm lấy cái gì đó mới có thể ngủ mà bây giờ chỉ có Hyunsuk thôi, anh không dám làm liều lại sợ cậu nghĩ mình biến thái mà đạp ra khỏi nhà mất. Nhưng mai phải đi làm nữa, không ngủ sao có sức? Hyunsuk ngủ say rồi, "lợi dụng" cậu một chút chắc không sao đâu nhỉ? Nghĩ vậy, Jihoon xoay người lại ôm lấy Hyunsuk mà anh không hề biết rằng Hyunsuk cũng đang trằn trọc không thể ngủ...Thân thể cậu cứng đờ khi vòng tay đó đặt lên eo mình, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ khiến cậu rạo rực. Kết cục tối hôm đó Jihoon ngủ ngon, còn Hyunsuk thì bị "dằn vặt" đến xuất hiện quầng thâm mắt

Trời hừng sáng, Hyunsuk gỡ nhẹ vòng tay của Jihoon ra, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Công việc của cậu khá nhàn rỗi, dù mệt mỏi nhưng lát nữa có thể ngủ bù được còn Jihoon làm bác sĩ, công việc rất vất vả nên giấc ngủ cực kì quan trọng, Hyunsuk là đang kiếm lý do để quan tâm Jihoon? Chẳng biết nữa, cứ cho là vậy đi!

Jihoon bị đánh thức bởi mùi đồ ăn, người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào. Anh lờ mờ mò xuống bếp, thấy thân hình nhỏ nhắn đang đeo tập dề tím chăm chú nấu ăn. Hyunsuk nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của người kia

"Dậy rồi à? Vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng, tôi làm xong rồi này!"

"Ừm! À mà vết thương trên đầu cậu có thể tháo băng ra được rồi, bịt kín quá sẽ bị nhiễm trùng" - Jihoon tới gần, định tháo băng dải giúp Hyunsuk nhưng cậu cản lại

"Tôi tự làm được, đâu có còn là trẻ con đâu chứ! Anh Jihoon nhanh vào phòng vệ sinh đi"

"Vậy được"

Nghe lời Hyunsuk, một lúc sau Jihoon trở lại bàn ăn với áo quần cũ hôm qua. Bất đắc dĩ thôi, ở nhà Hyunsuk làm gì có đồ cho anh mặc chứ. Thức ăn cậu nấu anh vẫn chưa kịp thưởng thức kĩ, nhưng lại ngập ngừng chưa muốn ăn. Đêm qua Jihoon có suy nghĩ đến chuyện của hai người, cả hai cứ mờ mờ ám ám, tuyệt nhiên vẫn không có tên cho mối quan hệ này. Không phải là Jihoon không muốn, mà là anh vẫn chưa biết cảm giác của Hyunsuk đối với mình ra sao. Bây giờ nói ra thì sợ mất tình bạn giữa hai người, im lặng lại không cam. Huống hồ tình cảm giữa hai người con trai là chuyện rất khó chấp nhận ở đất nước Đại Hàn này. Thật chẳng biết làm gì cho thoả...

"Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị anh hả?" - Hyunsuk nhẹ nhàng hỏi

"À không, rất ngon, chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện ở bệnh viện..." - Từ bao giờ mà Park Jihoon và Choi Hyunsuk có thể nói dối một cách lưu loát như vậy nhỉ?

"Ăn nhiều một chút, anh ốm quá đấy!"

"..."

Thôi, cứ hưởng thụ cảm giác ấm áp mà Hyunsuk mang lại đã. Những chuyện kia lát nữa tính tiếp

"Cậu cũng ốm lắm đấy, ăn nhiều vào"

Hyunsuk lại cười, nụ cười đẹp nhất mà Jihoon từng thấy, đây là năng lượng cần thiết cho Jihoon làm việc rồi, chẳng cần đồ ăn nữa đâu. Hai người vui vẻ cùng nhau ăn sáng. Xong xuôi, Hyunsuk lấy cặp sách đưa cho Jihoon, bộ dạng hệt như người vợ tiễn chồng đi làm

"Tôi đi đây! Cảm ơn vì đã cho ngủ nhờ và bữa sáng thật ngon!"

"Haha, không cần khách sáo, anh đi đường cẩn thận!"

Jihoon chuyển ánh mắt nhìn vào Hyunsuk thật lâu, chân thành nói

"Tôi...à không....anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện của hai chúng ta. Tình cảm anh dành cho em không đơn thuần là tình bạn hay tình anh em bình thường nữa. Nếu em nghĩ điều đó là bệnh hoạn thì anh sẽ lập tức biến khỏi cuộc sống của em. Còn nếu em cũng có cảm giác giống anh thì hãy cho anh một cơ hội!" - Jihoon lấy mảnh giấy ghi số điện thoại mình ra đưa cho Hyunsuk
( êk ủa?? dụ gì mà tự nhiên đổi xưng hô thành anh em cái rẹt v trùi =)) )

"Khi nào em suy nghĩ kĩ, hãy gọi cho anh"

Lập tức, Jihoon xoa đầu Hyunsuk rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại cậu ngơ ngác đỏ mặt cùng mảnh giấy trên tay...
Bây giờ Jihoon đang ở bệnh viện làm việc, sáng nay không có ca cấp cứu nào nghiêm trọng, chỉ là theo dõi tình hình của một vài bệnh nhân rồi khám tổng quát thôi. Lại nhớ đến Hyunsuk, Jihoon sở dĩ vội vàng đi như vậy là vì không muốn nghe lời nói đau lòng từ cậu. Kể từ sau tai nạn đó, Jihoon chỉ biết chuyên tâm học y, không hề dính dáng yêu đương. Hyunsuk là người đầu tiên cho Jihoon cảm nhận được thế nào là rung động, là nhớ nhung, thế nào là yêu thương, ấm áp. Dù tình cảm này là sai trái...cũng được...miễn là cậu thì sai trái ra sao anh cũng nguyện ý

Lại là tiếng chuông điện thoại vang lên, là số lạ

"Alo, Park Jihoon xin nghe!"

"Jihoon à?" - Giọng nói dịu nhẹ thân thuộc ở đầu dây bên kia làm Jihoon giật bắn người, anh ngồi thẳng dậy, tâm trạng căng như dây đàn

"À...ờ...anh đây"

"Không biết có phiền anh làm việc không nhỉ? Em có chuyện muốn nói"

"Không phiền, em nói đi"

"Em...suy nghĩ kĩ rồi! Chúng ta gặp nhau ở nhà hàng gần bệnh viện của anh được không? Giờ trưa em sẽ tới đó"

"Anh tới đón em"

"Không cần, anh cứ làm việc đi, em nhắn sau"

Sau khi nhận được cuộc gọi đó, Jihoon nôn nao trong lòng không thể ngồi yên được, đành gọi tên Haruto Watanabe kia nói chuyện cho khuây khỏa

"Alo Haruto, cậu đang ở đâu vậy?"

"Đang xử lí vết thương cho bệnh nhân, nếu anh rảnh thì qua đây xem thử đi, ở phòng sơ cứu ấy"

"Tới ngay"

Haruto đang sát trùng vết thương cho một bé trai khoảng 8-9 tuổi, đang chạy nhảy đi chơi thì bị vấp ngã, đầu gối chảy máu. Thế là mẹ bé sốt sắng đưa vào đây

"Này nhóc con, đừng khóc, em tên gì?"

"Park...Jeongwoo...hức hức...mẹ ơi đau quá!! Con muốn về!!"

"Jeongwoo ngoan, con chịu khó một chút để anh băng vết thương cho con rồi chúng ta về được không?"

"Mẹ em nói phải đó, một lát sẽ không đau, ráng một chút nhé!"

Haruto cười dịu dàng nhìn đứa bé, thế là nó nín khóc, cứ nhìn anh điều dưỡng hoài thôi. Đúng lúc đó, Park Jihoon bước vào, lịch sự chào mẹ con bé, rồi tiến tới xem xét vết thương ở chân

"Khá sâu nhưng không nặng lắm, để bác sĩ băng bó cho em nhé?"

"Hônggg, anh này cơ!!"

"Hả?!"

Thế là thằng bé tiếp tục khóc ré lên, làm cả ba người đều luống cuống

"Được được, anh làm cho em!"

Jihoon cũng lấy làm lạ, lần đầu tiên có bệnh nhân từ chối bác sĩ mà thay vào đó là điều dưỡng chữa trị. Vậy nên Jihoon đành ngồi gần đó chờ

"Phiền anh điều dưỡng coi nó giúp tôi một chút, tôi đi đóng viện phí" - Mẹ bé ái ngại nhìn Haruto

"Được, chị cứ đi"

Haruto đã xử lý xong vết thương cho nhóc con, thằng bé bây giờ nhìn cậu ta cười rất tươi, không cần ầm ĩ như hồi nãy nữa
"Anh ơi, anh tên gì vậy?"

"Là Haruto Watanabe"

"Anh Ruto, anh Ruto!!" - thằng bé vui vẻ ôm lấy cổ Haruto. Vì tính yêu thích trẻ con, Haruto cũng không ngần ngại thể hiện yêu thương với nó

"Anh y tá Ruto, khi em lớn lên anh kết hôn với em nhé?"

"Hả?! Haha!! Được thôi!! Nhóc con dễ thương quá!!"

Jihoon nghe thấy lời này lập tức nhắc nhở Haruto

"Này, đừng đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ!"

"Haha!! Nhóc Jeongwoo này có biết kết hôn là gì đâu!" - Cậu bỏ ngoài tai lời của Jihoon

"Rồi mai mốt nó biết, cậu hối hận không kịp đấy!" - Jihoon thở dài

Đúng rồi, Haruto Watanabe không nghe lời sư phụ. Sau này nhóc con đó bắt kết hôn thì ráng chịu!

Chương trước Chương tiếp