- Hop Dong Dinh Menh Hop Dong Dinh Menh Chuong 27

Tùy Chỉnh

Chương 27 : Gặp Lại Cố Nhân

Trong phòng rối tung, quần áo bị ném

rải rác khắp mọi góc phòng, hình ảnh

này càng thêm chứng tỏ hai người

bọn họ đã trải qua một đêm kịch liệt.

Bên ngoài mặt trời chiếu ánh sáng

rực rỡ còn bên trong gian phòng lại là

một màn ấm áp, chắc hẳn đây là buổi

sáng trong lành và tươi đẹp, vừa tỉnh

lại, nhưng Thoại Mỹ đã cảm giác toàn

thân, từ trên xuống dưới giống như bị

vật nặng đè qua, nhức nhối không

dứt, cô khẽ liếc mắt, lén ngắm nhìn

người đàn ông bên cạnh vẫn còn say

ngủ, nhịn không được khẽ chuyển

mình một cái, xoay chuyển đó khiến

cô đau đến đến kinh ngạc mà thở hốc

Kim Tử Long giật mình mở mắt dậy,

nửa thân người trên cường tráng, đẹp

đẽ xoay nghiêng nhìn nàng, đôi mắt

tinh anh, sâu sắc mê người quan sát

đánh giá cô, rồi khẽ nói.

- Cơ thể em có thấy đau nhức không?

Trong nhaý mắt, Thoại Mỹ

đỏ mặt "Không..." Mới là lạ.

Đánh thức anh, cơ thể quang loã

khiến cô một chút cử động nhẹ

cũng không dám, kéo chăn trùm lên

người mình.

- Em rõ là rất đau._anh tiến sát vào

người cô, lập tức đem nàng đặt ở dưới

thân, nheo mắt. Không cho phép nói

dối.

- Em...

Bị anh đặt dưới thân, cô ngửi thấy

được mùi đàn ông toả ra từ cơ thể

anh một mùi hương vừa dễ chịu, vừa

gợi cảm nhưng lại khiến cho cô có

chút choáng váng, hơi thở có phần

bất ổn.

- Em thực sự không có đau....Thật ra là

có hơi khó chịu một chút, có thể là do

tối qua vận động quá kịch liệt...

Trơi ơi, cô đang nói cái gì vậy? Trong

đầu lại nhớ lại cảm xúc mãnh liệt tối

qua một lần nưã, toàn thân cô bắt

đầu phát nhiệt, miệng khô lưỡi khô.

Ngón tay thon dài cuả Kim Tử Long

xoa nhẹ cần cổ trắng nõn cuả cô, dấu

hôn mờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy rất

rõ.

- Anh rõ ràng thấy là cơ thể em đang

đau nhức, biểu hiện cuả em so với lần

đầu tiên giống hệt như nhau!

- Á? Sao ~~ thật là ức hiếp người mà!

Hại cô toàn thân từ trên xuống dưới

khẩn trương cao độ, mồ hôi cũng toát

hết cả ra.

- Em biết, nhưng mà chuyện đó...còn

có thể không ngại ngùng sao!

- Phải_ Anh không đề cập tới, cô gần

như đã muốn quên đi cái ký ức đáng

sợ đêm hôm đó.

Thoại Mỹ nhìn anh, đột nhiên phát

hiện rằng sức ảnh hưởng cuả người

đàn ông này đối với cô rất lớn, cảm

giác rằng dường như chỉ cần có anh

bên cạnh, chuyện gì cũng có thể giải

quyết dễ dàng.

- Lần đầu tiên cuả em không phải là

cho anh, anh không bận tâm

sao?_Nghĩ thầm trong lòng, cô quyết

định phải nói ra.

Kim Tử Long nhìn cô không nói gì, tỏ

ý để cô tiếp tục nói.

Thoại Mỹ nuốt nuốt nước bọt, nói

tiếp.

-Em cũng không biết anh ta là ai? Khi

đó em bị trúng thuốc mê, tỉnh lại thì

đã ở trên giường.

Nhìn biểu hiện bình tĩnh cuả Kim Tử

Long, Thoại Mỹ nói

- Anh cũng không tức giận chứ?"

- Anh vì sao phải tức giận hử!

Kim Tử Long buồn cười nói. Trong

nháy mắt cố tình lơ đễnh đi biểu hiện

thất vọng, buồn bã của Thoại Mỹ Hơn

nữa, anh làm sao có thể tự

mình làm mình tức giận được?

- Đúng vậy! Cũng mặc kệ chuyện của

anh, anh vì sao muốn....Anh, anh nói

cái gì? Tự mình làm mình tức giận?

Chẳng lẽ là anh? Thoại Mỹ không

dám tin thốt lên.

- Đúng vậy! Người đó chính là anh, lúc

anh tỉnh dậy, em đã không thấy tăm

hơi đâu rồi. Sau đó lại thấy em tới

phỏng vấn vào vị trí thư ký cuả anh,

anh còn tưởng rằng em biết người đó

là anh, nên mới tới tìm.

- Em, em căn bản không biết là anh,

ngay lúc đó em rất sợ, em không biết

mình nên làm cái gì bây giờ? Em

không biết khi anh tỉnh lại thì làm

thế nào mà đối mặt, cho nên em

mới...

- Bởi vì em chỉ lấy anh làm thuốc giải,

dùng xong rồi thì bỏ chạy, nhanh như

vậy liền vứt bỏ anh._ Kim Tử Long

tâm tình rất sảng khoái tiếp lời Thoại

Mỹ .

- Không, không phải. Em không phải

là như vậy, anh hãy nghe em nói,

đừng....

Kim Tử Long không đợi Thoại Mỹ nói

dứt câu đã dùng miệng áp lên môi

cô. Mãi cho đến khi hai người đều

không thể thở nổi anh mới chiụ

buông ra

- Em không cần giải thích, anh biết.

Thoại Mỹ trong lòng có chút kích

động, tưạ vào lồng ngực Kim Tử Long.

- Dọn đến chỗ anh thôi! Kim Tử Long

đột nhiên mở miệng nói.

Đáy lòng cô run lên, vô cùng kinh

ngạc. Vì sao? Em ở đây rất tốt, vì sao

phải dọn đi đến chỗ anh?

- Như vậy thì anh mới mỗi ngày đều

nhìn thấy em_ Kim Tử Long nhìn

cô một cái, đột nhiên cuí đầu hôn

cô thật sâu, vẫn hôn, thật dài, thật

dài, như là không có ngày mai, mãi

một hồi lâu sau anh mới chiụ buông

cô ra. Cánh môi bị hôn đến sưng đỏ

đau nhức làm cô có chút tức giận.

-Anh làm cái gì lại hôn em như vậy?

- Ai bảo em không giống những người

phụ nữ khác?_ Phụ nữ thông thường

khi nghe anh nói như vậy, đều vô

cùng vui sướng mà bật khóc rồi ôm

lấy anh, điên cuồng hôn hắn như bão

táp, còn cô lại lý trí phân tích tình

trạng hiện tại cuả mình cùng anh, nói

rằng cô căn bản không cần dọn đến

chỗ cuả anh, đúng thật làm tức chết

người mà.

- Lẽ nào em thích anh cùng những

người phụ nữ khác cũng giống như

vậy?

- Cho nên, anh hối hận? Không nghĩ

rằng muốn em nưã?_ Khoé môi Thoại

Mỹ mang theo ý cười, viền mắt hơi

hơi ửng đỏ.

Muốn kiên quyết giả vờ trêu đùa,

nhưng trong đáy mắt Kim Tử Long

lại làm đổ bể chuyện đó

Anh đưa tay mân mê môi Thoại Mỹ

nheo mắt chăm chú ngắm nhìn dung

nhan xinh đẹp của cô, được một

lúc rồi mới cất tiếng thì thầm bên tai

cô.

- Không, anh chính là thích em không

giống người khác."

- Có ý gì chứ?

- Ý là, anh đã mua em, em đã là người

của anh, không còn đường mà hối

hận nưã...._ Lần thứ hai hôn lên môi

cô, nhưng lại vô cùng ôn nhu, vẻ thô

bạo ngang ngược đã hoàn toàn biến

mất.

Trợ lý của Kim Tử Long đã muốn trở

về, Thoại Mỹ có chút lưu tâm, muốn

xem thử rốt cuộc là ai đã đoạt mất

bát cơm của cô, nên cứ quấn lấy Kim

Tử Long, nói nhất định phải gặp

người đó một lần. Đấu không lại yêu

cầu của Thoại Mỹ với anh, Kim Tử

Long liền tự mình lái xe chở cô ra sân

bay đón người, người ra khỏi cửa rất

đông, nhưng mà không ngờ Thoại Mỹ

liếc mắt một cái liền trông thấy một

người quen, học trưởng của cô thời

đại học. Nguyễn Hoàng Sơn. Hơn nữa

còn đặc biệt hào phóng vội vàng tiến

đến trao cho Nguyễn Hoàng Sơn một

cái ôm nồng nhiệt.

- Học trưởng, đã lâu không gặp rồi.

Thoại Mỹ chủ động lên tiếng chào hỏi

cũng ôm anh một cái, gặp mặt bạn cũ

khiến cho tâm tình của cô thực sự vô

cùng vui mừng. Nhưng cô vẫn

chưa phát hiện ra điểm khác thường,

hai người đàn ông có mặt tại đây đều

đồng loạt thay đổi sắc mặt. Nguyễn

Hoàng Sơn thì cười đến vui mừng

khôn xiết, còn vẻ mặt Kim Tử Long

thì tái đi, cô sao lại có thể đi ôm ấp

người đàn ông khác?! Cô làm sao

quen biết trợ lý của mình? Vấn đề này

cứ lởn vởn trong đầu Kim Tử Long.

Cứ coi như là người quen, cũng không

thể thân mật như vậy chứ!

- Tiểu Mỹ... Em trở nên quyến rũ hơn

nhiều rồi._Nguyễn Hoàng Sơn còn

chưa nói hết câu đã bị Kim Tử Long

ngắt lời.

- Hai người sao lại biết nhau vậy?

Hoàng Sơn, tôi không nhớ là cậu nói

có quen biết thư ký của tôi nha?_ Lúc

hai người cùng quay đầu lại nhìn anh,
khuôn mặt tuấn tú của Kim Tử Long

chột dạ lại càng thêm xấu xí

- Tiểu Mỹ là học muội của tôi lúc còn

học đại học, không ngờ cô lại chính là

thư ký của tổng tài_Nguyễn Hoàng

Sơn nói.

- Đúng vậy! Lúc đó học trưởng rất

quan tâm chăm sóc cho em. Thoại Mỹ

nói .Nhưng mà, học trưởng, em thật

không ngờ anh lại là trợ lý cuả Kim

tổng! Lần này, anh trở về thực sự

không đúng lúc, vừa quay về đã định

đoạt mất bát cơm của em sao_ Nói

xong, Thoại Mỹ nổi giận với anh một

chút.

Nguyễn Hoàng Sơn mỉm cười, kêu

oan

- Chuyện này sao có thể trách anh

chứ? Anh vốn chính là trợ lý của tổng

tài mà!? Chuyện này tổng tài đã có

sắp đặt theo trình tự rồi không phải

sao?! Tiểu Mỹ, vả lại, đã là mệnh lệnh

của tổng tài, anh không thể không

nghe theo.

- Vậy sao?" Thoại Mỹ nghiêm túc nháy

nháy mắt Vậy học trưởng, anh có thể

không cần trở về nữa? Bởi vì Kim

tổng đã đồng ý cho em tiếp tục làm

thư ký của anh ấy rồi. Ở đây không có

đất cho anh dụng võ."

Nguyễn Hoàng Sơn nghe xong liền lắc

đầu

- Đã lâu như vậy không gặp, vậy mà

vừa gặp đã muốn đuổi anh đi, học

muội, em làm tim anh tổn thương đó!

- Ai bảo học trưởng quay về đoạt mất

bát cơm của em?" Thoại Mỹ hỉnh hỉnh

mũi, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp hiếm

thấy.

- thư ký Nguyễn chuyện này đâu phải

do em định đoat_ Kim Tử Long rất

không vui khi thấy mình bị gạt sang

một bên, tựa như hắn mới là người

thừa vậy

Thoại Mỹ nhíu mày, xoay người lại

nhìn Kim đại tổng tài

- Anh rõ ràng đã đồng ý với em, anh sẽ

không quên nội dung trong hợp đồng

của chúng ta chứ?

- Em không cần nhắc nhở anh về

chuyện hợp đồng, anh nhớ rất rõ

ràng! Nhưng mà chuyện em quay trở

lại làm thư ký cho anh, vấn đề này

tạm thời không còn quan trọng

nữa!

Anh còn muốn tiến hành giai đoạn

cuối cùng trong việc thu mua và hợp

nhất xí nghiệp, cẩn thận ứng phó lão

cáo già Đới Hoàng Sinh , xử lý chuyện

hôn sự của anh và Đới Lạc Lạc....Chuyện này anh thật sự không muốn

cô biết.

- Anh..." Đáng ghét! Thật là đáng ghét

quá đi!

Người con gái này càng ngày càng to

gan rồi, lại bày trò la lối anh trước

mặt cấp dưới? Thật là đáng chết!

- Thế nào? Em có ý kiến gì sao!_ Kim

Tử Long lạnh lùng cất tiếng.

- Quên đi_Cô cao ngạo ngẩng cằm, dù

trong lòng có ngã xuống tận đáy, cô

cũng sẽ không chịu nhận thua người

đàn ông luôn luôn luôn bá đạo

này Tôi đi trước, các người từ từ mà

nói chuyện

Thoại Mỹ xoay người, Kim Tử Long

dùng một tay kéo lấy tay cô.

- Câu nói vừa nãy là có ý gì?_Anh nhíu

chặt mày, toàn thân trên dưới đều

toát ra một sự lạnh lùng chết người.

- Chỉ là... Quên ý đó đi._Cô xiết chặt

nắm tay, quyết tâm không quay đầu

lại nhìn anh.

- Quên đi?_Anh lặp lại một lần nữa,

nghĩ mình có phải đã nghe lầm rồi

không?

- Đúng Cho dù cô yêu anh đi chăng

nữa, cô cũng không muốn bị điều

khiển, chi phối dễ dàng như vậy,

giống như cô chỉ là một bình hoa vô

dụng, có thể để cho anh bảo đến thì

đến, bảo đi thì đi.

- Được, tốt lắm, em có phải đã quên

chuyện gì hay không? Em có còn nhớ

hợp đồng của chúng ta không? Trong

một năm này, em hoàn toàn thuộc về

anh._Kim Tử Long cắn răng, tức giận

đến mức khó chịu trong ngực.

Cô giận, anh cũng giận, Thoại Mỹ

không ngờ người đàn ông này sẽ lại

giở trò nhắc đến chuyện hợp đồng

trước mặt Nguyễn Hoàng Sơn..... Hừ,

Kim Tử Long chết tiệt! Anh sao có thể

vô lễ như vậy?

- Buông tay em ra!" Rất muốn cắn anh,
cho anh biết thế nào là cảm giác đau

đớn!

- Không được. Dám ra lệnh cho anh?

- Anh còn không buông tay, em sẽ la

lên

- Em cứ việc la lên thử xem, xem ai sẽ

đến cứu em.

Anh...._ Thoại mỹ giận dữ nhìn Kim

Tử Long, Ôi, anh thực sự rất quá

đáng! Rõ ràng biết mình không thể

cất tiếng la lối nơi đông người.

-------oOo-------