- Hop Dong Dinh Menh Hop Dong Dinh Menh Chuong 40

Tùy Chỉnh

Chương 40 : Yêu Thương

- Em tin tưởng anh là được rồi, không

nên tự nguyền ruả bản thân như

thế_Cô vội vã nói.

Nhìn đôi mắt ôn nhu cuả Kim Tử

Long, gương mặt Thoại Mỹ bất giác

ửng đỏ, có chút thẹn thùng cúi đầu.

Đúng lúc naỳ, thang máy lại “Đinh”

một tiếng, cánh cưả chậm rãi mở ra.

Thoại Mỹ nghĩ phải mau chóng rời

khỏi cái không gian chật hẹp khiến

người khác không thể thở được này,

liền ngay lập tức cất bước đi ra. Có lẽ

là do bước chân có phần nóng nảy,

hơn nưã trước đó lại bị va chạm dẫn

đến chân đau nhức, chân trái như

không có một chút xíu sức lực nào

khuỵu xuống dưới đất, cả người cũng

thuận theo đà ngã xuống.

Ngay lúc cô nhắm mắt lại, chuẩn bị

đón nhận cú va chạm xuống mặt đất

như là cái số đã định, thì một đôi tay

ôm lấy cô, kéo về phiá mình, trong

một lồng ngực ấm áp. Muì thuốc lá

nhàn nhạt cùng với muì hương nam

tính tự nhiên, vô thức chui vào mũi

Thoại Mỹ , khiến gương mặt cuả cô

càng lúc càng đỏ, đỏ hồng như máu.

Nàng mở mắt ra, đối diện mình là một

đôi mắt đầy vẻ lo lắng.

 - Cám ơn, cám ơn!_Cô lúng ta lúng

túng nói. Liền sau đó có chút hoảng

loạn mà đẩy Kim Tử Long ra, chớp

mắt xoay người định rời khoỉ.

Nhìn dáng vẻ cô chật vật bước đi, Kim

Tử Long khẽ nhiú mày, bước nhanh

về phiá trước, một cú thốc nhẹ ôm lấy
Thoại Mỹ , mặc kệ tiếng la hét của cô ,

đi thẳng về bãi đỗ xe.

- Để em xuống!Thoại Mỹ la lên.

- Im lặng đi, cô bé, không nên ồn ào

nưã. Vì sao không nói cho anh biết là

chân em bị thương! Rõ ràng là anh

trong mắt em chả là gì cả? Bây giờ

anh đưa em về nhà” Kim Tử Long

mang theo ánh nhìn giận dữ nói. Yêu

thương cô đến nỗi không màng quan

tâm đến chính bản thân mình.

Đem Thoại Mỹ đặt vào phiá sau xe,

Kim Tử cố giữ điềm tĩnh tự mình lái

xe, mặt xám đen, không mở miệng ra

nói lấy một lời.

- Anh giận ư?_ Thoại Mỹ dè dặt mở

miệng nói. Đừng tức giận có được

không, em chỉ là không muốn cho

anh lo lắng nên mới không nói cho

anh. Cũng không có ý gì khác mà,

không nên tức giận nha!

- Anh không phải là tức giận, anh chỉ

là không nỡ_ Sắc mặt Kim Tử Long

dần dần tốt hơn, “Thế nào rồi, chân

còn đau không? Có muốn đến bệnh

viện không?”

- Không cần phải đến bệnh viện đâu,

sau khi về nhà bóp chút thuốc là

được rồi_Thoại Mỹ trả lời. Khoé môi

vì vui sướng mà khẽ cong lên. Anh

nói là anh không nỡ sao, trong lòng

thiệt là rất phấn khởi nha!

- Thuốc để ở đâu? Anh giúp em bóp

thuốc_ Kim Tử Long vưà vào căn hộ

cuả cô, chuyện đầu tiên quan tâm

chính là tìm thuốc.

- Trong phòng cuả em_Thoại Mỹ trả lời.

Lời nói vưà dứt,Kim Tử Long liền ôm

lấy cô đi về phiá phòng ngủ. Nhìn

thấy Thoại Mỹ xinh đẹp đang tưạ vào

trong lòng, khóe miệng Kim Tử Long

lại cong lên thành ý cười. Đặt Thoại

Mỹ lên giường, Kim Tử Long kéo lấy

ngăn tủ đựng chai thuốc xoa bóp. Mở

nắp chai, đổ một chút ra tay. Tiếp

theo, phủ lên trên vết sưng tấy trên

cổ chân cô.

“A!” Đột ngột truyền đến cơn đau,

khiến Thoại Mỹ bất giác kêu lên

thành tiếng, bản thân trong dung

dịch thuốc có cồn, thoa lên miệng vết

thức sẽ vưà rát vừa nhức, lại thêm

Kim Tử Long cố sức xoa bóp, làm cho

toàn bộ mắt cá chân cuả Thoại Mỹ

vưà đau vưà nóng lại thêm bỏng rát.

Nghe thấy tiếng kêu cuả Thoại Mỹ ,

Kim Tử Long ngẩng đầu lên, yêu

thương nói, 

- Nhất định phải dùng sức xoa bóp,

bằng không sẽ không tốt, ngày mai

nhất định sẽ thâm tím, em chiụ khó

nhẫn nại một chút đi! Chút nưã thì

tốt rồi

Uh, Thoại Mỹ gật đầu, nhìn biểu hiện

yêu thương cuả Kim Tử Long, trong

lòng cảm thấy ngọt lịm, thiết nghĩ cho

dù có đau đớn đến cỡ nào cũng đều

có thể chịu đựng cho qua.

-------oOo-------