Trang chủHợp Đồng Định Mệnh Hợp Đồng Định Mệnh Chương 77

Hợp Đồng Định Mệnh - Hợp Đồng Định Mệnh Chương 77

Tùy Chỉnh
Chương trước

Chương 77 Trốn Chạy

Nhìn Thoại Mỹ thương tâm bỏ chạy,Kim Tử Long không đành lòng, muốn đuổi theo, nhưng hiện tại anh và Trinh Trinh đã bị ký giả toàn quyền vây quanh, không thể thoát ra. Bọn họ vẫn đang hỏi những câu hỏi vừa nãy, Kim Tử Long và Trinh Trinh cũng vẫn tiếp tục không thừa nhận cũng không phủ nhận đến cùng như cũ.

"Xem anh khẩn trương như vậy, vì sao không gọi điện thoại cho cô ta? Lúc cô ta chạy đi hình như rất khổ sở Trinh Trinh hớp một ngụm champagne, nói.

"Anh nào đâu có khẩn trương, nói không chừng cô ấy đã về nhà trước rồi." Kim Tử Long vẫn không thừa nhận.

"Tử Long, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận quan hệ của chúng ta là vì tuyên truyền cho quảng cáo, thế nhưng anh không thừa nhận quan hệ với Thoại Mỹ là vì cái gì...Chẳng lẽ là để bảo vệ cô ấy?" Trinh Trinh ý vị thâm trường cười.

Kim Tử Long dừng lại động tác trên tay, sau đó tiếp tục nói, "Quan hệ của chúng ta có thể quảng bá cho quảng cáo, tuyên truyền miễn phí vì sao lại không muốn? Về phần có thừa nhận quan hệ của anh và Thoại Mỹ hay không thực sự quan trọng như vậy sao? Có thể một thời gian nữa, người phụ nữ bên cạnh anh sẽ không còn là cô ấy nữa, thừa nhận bây giờ có thể không có bất kỳ lợi ích gì đối với cô ấy, biết đâu lại còn có thể mang đến phiền phức cho cô ấy."

"Phải, nói ra thì thật là dễ nghe. Từ Long, anh thật không hiểu phụ nữ, nếu như anh không nói, cô ấy có thể cả đời cũng không biết suy nghĩ của anh, cũng giống như hiện giờ anh có lẽ cũng không hiểu cô ấy đang suy nghĩ gì vậy. Nếu như thích cô ấy thì phải nói cho cô ấy biết, đừng dùng phương thức này để biểu đạt, em biết cô ấy và người phụ nữ kia của anh không giống nhau."

Trinh Trinh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em nghĩ bức ảnh vừa nãy của chúng ta đối với cô ấy mả nói đã là một chấn động không nhỏ, hơn nữa lại còn có những lời anh nói về bức ảnh của hai người, có lẽ đã tổn thương đến cô ấy sâu sắc, nếu như anh không tìm cô ấy giải thích, biết đâu chừng sẽ mất đi cô ấy." Thấy Kim Tử Long không hề trả lời, TrinhTrinh nhìn điện thoại di động một chút, lại quan sát Kim Tử Long bên cạnh, " Tử Long, cô ấy đã rời đi rất lâu rồi đó, có phải đã bỏ trốn rồi hay không vậy? Anh không đuổi theo cô ấy?"

Kim Tử Long nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nhíu mày, " Những chuyện kế tiếp em tự mình có thể xử lý, anh đi trước." Đi hai bước lại quay đầu lại nói, "Trinh Trinh , những điều em lý giải anh cũng đã hiểu, hiện tại anh sẽ không đem những chuyện yêu thích tùy tiện nói ra miệng nữa." Anh bước nhanh đi ra cửa.

Kim Tử Long vừa đi vừa gọi vào di động của Thoại Mỹ , "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời đã khóa máy."

"Chết tiệt, chuyện gì xảy ra, sao lại tắt điện thoại, người con gái này rốt cuộc chạy đi đâu rồi." Kim Tử Long khởi động xe.

Thoại Mỹ cứ như vậy lang lang trên đường, suốt đoạn đường, đầu óc của cô tựa như đang tái hiện lại những hình ảnh của cô và Kim Tử Long từ lúc quen biết cho đến chuyện hiện tại. Việc hai người quen biết có phải hay không là một sai lầm, tại một thời điểm sai lầm gặp phải một người không nên gặp, kết quả, cũng chỉ là một lần lầm lỗi. Có lẽ đúng là đáng đời mình thôi, biết rõ anh vốn là một hoa hoa công tử thế nhưng bản thân mình lại nảy sinh cảm giác đối với anh, lại còn đem lòng yêu thương anh. Những muốn an ủi trái tim bị tổn thương của anh, lại không ngờ rằng anh đã không còn trái tim nữa.

Có lẽ hôm nay chính là một kết thúc, anh và Trinh Trinh có ở cùng nhau hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô chỉ là một người khách qua đường trong đời anh, một người trong rất nhiều những cô bạn gái, bên cạnh anh sẽ có vô số những người đàn bà khác, mà cô cũng không tiến được vào trái tim của anh, đã như vậy sao càng nghĩ lại càng thấy mình thảm thương. Hơn nữa, mình bất quả chỉ là một người phụ nữ anh mua về, anh sao lại có thể sẽ quý trọng chứ? Thoai Mỹ lạnh lùng cười, dường như đang cười nhạo chính mình, chậm rãi đi tới dưới nhà.

Nhìn thấy căn hộ trên lầu, Thoại Mỹ mới ý thức được mình đã về đến nhà, nhà của cô. Chỉ có nơi này mới thực sự là nhà của mình, chứ không phải nhà của người đó. Lên lầu mở rộng cửa đi vào, rất lâu chưa hề trở về. Cởi giày, Thoại Mỹ lắng nghe máy trả lời điện thoại tự động.

"Chị hai, hôm nay là sinh nhật của chị đó! Sao điện thoại của chị lại không gọi được?, cho nên em mới gọi về nhà muốn nói với chị tiếng chúc mừng sinh nhật, chị phải chăm sóc mình cho tốt nha, em không muốn khi trở lại chị vẫn gầy yếu đâu." Là điện thoại của Tiểu Minh . Đúng vậy, thời điểm sinh nhật mấy ngày trước cô đang ở đảo Bali mà, sao có thể nhận điện thoại của nó được chứ? Gần đây không có gọi điện thoại cho Tiểu Minh cũng không biết thân thể nó thế nào rồi nữa?

Thoại Mỹ đi tới bên cạnh điện thoại, nhấn số điện thoại của Tiểu Minh . "Alo, Tiểu Minh đó à? Uhm...Chị khỏe, em thì sao? Thân thể khỏe chứ...Vậy chị an tâm rồi, dưỡng thân thể cho tốt nha!...Được, lúc nào có thời gian chị sẽ đến thăm em. Được, chị cúp máy đây, bye bye." Ngắt điện thoại, nước mắt Thoại Mỹ rốt cuộc không chịu thua kém rơi xuống. Thì ra thích một người là thống khổ như vậy, mà thích một người không hề yêu mình lại càng thêm đau đớn.

Khóc hết nước mắt, Thoại Mỹ vào phòng tắm mở nước vào bồn. Lúc nàng ngâm mình trong bồn tắm, thì Kim Tử Long tựa như phát điên đi tìm Cô. Ngay từ đầu anh chỉ cho rằng cô đã về nhà, thế nhưng hiện tại mới biết cô đã bỏ đi, đã trốn chạy, điện thoại di động đã tắt, gọi điện thoại về nhà bác Trương cũng nói cô không hề trở lại, vậy cô rốt cuộc đã đi đâu?

Ngẫm nghĩ xem cô có phải đã trở về nhà của mình hay không? Kim Tử Long dựa theo trí nhớ đến dưới lầu nhà cô thế nhưng lại vẫn thất vọng, trong phòng ngay cả một ánh đèn cũng không có, ngay cả nơi này cô cũng không quay lại sao, vậy cô đã đi đâu?

Kim Tử Long uể oải trở về nhà, người giúp việc đều đã ngủ, anh đi tới phòng của cô , mở cửa phòng, trên chiếc giường bên trong đều là quần áo, trên bàn cũng bày đầy đồ trang điểm, có thể thấy cô rất coi trọng buổi chiếu ra mắt quảng cáo tối nay, tối nay, cô nhìn thấy bức ảnh kia, thực sự sẽ như lời Trinh Trinh nói, ghen sao? Nghe thấy anh phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, cô đã đau lòng sao?

Kim Tử Long bước đến bên giường, nằm trên giường, vẫn có thể ngửi được mùi hương của cô, phải thừa nhận lúc không tìm thấy cô, trong lòng anh vẫn luôn cuống cuồng lo lắng không yên, đối với cô, anh đã có một sự yêu mến khác với những người phụ nữ khác, nhưng nói như vậy....

Anh thật sự muốn mất đi cô sao? Không, nghĩ đến khả năng đó, tim Kim Tử Long lập tức nhói đau, anh nhất định sẽ tìm cô trở về, dẫu có là chân trời góc biển, bất luận cô ở nơi nào, anh phải tìm được cô. Cô đã là người anh mua về, thì cả đời cũng không thể rời bỏ anh! Anh tự nhủ trong thâm tâm.

ngan3003

-------oOo-------

Chương trước