- Huan Lam Anh Trai Em Lan Nua 12 Tuc Gian

Tùy Chỉnh

An Quân Vũ vừa đến cửa văn phòng đã thấy em trai hắn cúi đầu xin lỗi người khác. 1 đám người đứng trong văn phòng, chỉ có 2 mẹ con Hạo Hiên đứng 1 chỗ. Là muốn khi dễ bắt nạt họ?

Hắn bước vào, đứng trước dì và Hạo Hiên, đối diện với đám người kia.

- Em trai tôi đã xin lỗi rồi, tôi rất muốn xem ai dám nhận.

Vương Hạo đang định lên tiếng hắn đã nói.

- Suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu đúng là em tôi có lỗi, An gia sẽ bồi thường thoả đáng. Còn nếu nó không lỗi, các người dám ức hiếp nó như vậy. Tôi sẽ cho các người trả giá xứng đáng. Lời xin lỗi của cậu hai nhà họ An, tôi xem các người ai có bản lĩnh để nhận.

Hiệu trưởng từ lúc An Quân Vũ bước vào liền muốn đột quỵ luôn rồi. Ông không biết An Hạo Hiên là ai. Người họ An không thiếu, An Quân Vũ hôm nay cũng không hề nhắc gì đến việc em hắn sẽ nhập học ở trường. Ông đâu thể biết được cậu hai nhà họ An cũng nhập học. Lại thấy mẹ Vương Hạo không hề sợ mẹ Hạo Hiên liền nghĩ gia đình Hạo Hiên chỉ là 1 gia đình bình thường. Giờ An Quân Vũ lại đứng đây nói...nói nhóc con kia là cậu hai nhà họ An.

An Quân Vũ thấy không ai lên tiếng liền quay ra thầy Hiệu trưởng.

- Thầy Hiệu trưởng, phiền thầy cho trích xuất camera.
- Việc...việc này...
- Hửm?

An Quân Vũ nhìn thẳng thầy hiệu trưởng. 1 chút thương lượng cũng không có.

Thầy Hiệu trưởng nuốt khan 1 cái. Camera ông dĩ nhiên đã xem. Đúng là An Hạo Hiên ra tay đánh người trước. Nhưng gây sự trước chính là Vương Hạo. Cũng là đám Vương Hạo vây lại đánh người, chỉ là đánh không lại người ta. Nếu nói rõ chính là đám Vương Hạo sai. Nhưng An Quân Vũ đã lên tiếng, camera nhất định phải xuất ra.

- Anh...

An Hạo Hiên có chút không muốn.

- Không cần lo lắng.

An Quân Vũ ngồi ngay vị trí chủ toạ ở bàn họp, mở đoạn camera đó lên trước mặt tất cả mọi người. Camera không chỉ có hình, còn thu cả tiếng. Nhìn tên kia không ngừng kéo nhóc con lại gây sự, buông những lời nói khó nghe, nhóc con nhà hắn lại chỉ im lặng. Đến lúc tên kia nói đến mẹ nó, nhóc con này mới ra tay đánh người.
An Quân Vũ siết chặt nắm tay. Mặt càng ngày càng lạnh xuống. Hoá ra đám người đó luôn đối với nhóc con buông những lời khó nghe như vậy. Hoá ra những gì nó phải chịu đựng lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều. Không chỉ phải chịu đựng hắn, còn phải chịu đựng những lời chỉ trỏ, bàn tán khó nghe bên ngoài. Còn có những người có thể chỉ thẳng mặt nó mà mắng nó là đồ con hoang.

An Quân Vũ không nói gì, trực tiếp chuyển camera xem lại việc lúc nãy trong văn phòng. Hắn vừa mở ra thầy Hiệu trưởng đã muốn cản lại. Nhưng thầy vừa đứng lên An Quân Vũ liền nhìn qua. Ánh mắt rét lạnh, không còn chút nào dáng vẻ của cậu học trò cũ ngoan ngoãn sáng nay. Thầy Hiệu trưởng liền run run mà ngồi lại chỗ.
Xem xong hết 1 lượt hắn vẫn không lên tiếng. Trong văn phòng cũng không ai dám lên tiếng. Không khí liền như bị kéo xuống âm 20°.

- Hiệu trưởng, đây là cách giải quyết vấn đề của trường học? Ai bỏ tiền người đó có quyền? Tôi học ở đây 3 năm sao lại không biết việc này vậy?
- Trò An à...
- Không dám. Tôi đã ra trường rồi. Em tôi cũng sẽ không phải học sinh của trường nữa.
- Việc này chỉ là hiểu nhầm...

Rầm....

- Hiểu nhầm? Ông nói là hiểu nhầm? Các người bao che học sinh khác coi thường bắt nạt em trai tôi. Muốn đuổi học nó còn muốn tống nó vào trại giáo dưỡng, đó là hiểu nhầm?

An Quân Vũ vừa lớn tiếng thầy Hiệu trưởng liền sợ xanh mặt.
Hắn quay ra mẹ của Vương Hạo.

- Bà nghĩ người nhà họ An rất dễ bắt nạt? Bà biết nó là cậu hai nhà họ An lại dám chỉ thẳng vào mặt nó nói nó không ra gì? Muốn đuổi học nó còn muốn dạy dỗ nó? Mặt mũi bà cũng thật lớn. An gia còn có tôi nữa này, bà có muốn dạy nốt không?

Bà ta không dám nhìn An Quân Vũ. Cũng không dám lên tiếng. Hoàn toàn không có dáng vẻ hống hách khi nãy. Bà ta có thể lên mặt với Hạ Tuyết Yên, có thể thị uy với An Hạo Hiên. Vì 2 mẹ con An Hạo Hiên vô cùng an phận. An đổng cũng rất ít khi ra mặt vì bọn họ, nên bà không xem họ vào mắt. Nhưng với cậu cả của An thị này lại khác. Không ai không biết cậu ta chính là người thừa kế của An thị. Sau lưng còn có nhà ngoại không dễ chọc đến.

- Hôm nay các người dám bắt em trai tôi cúi đầu. Tôi thề cả đời này, ngày nào An Quân Vũ tôi còn sống thì sẽ làm cho các người không ngóc đầu lên được ngày đó.

Nói xong liền quay ra dì và Hạo Hiên.

- Chúng ta về thôi.

Sau đó liền đỡ Hạ Tuyết Yên. Lúc đi qua mẹ của Vương Hạo lại nói.

- Dì ấy không phải loại người nào cả. Dì ấy là mẹ tôi, là phu nhân An gia.

Nói xong liền đưa 2 mẹ con Hạo Hiên ra xe. Đến lúc lên xe rồi hắn cũng không nói thêm câu gì. Sắc mặt vô cùng khó coi.

- Anh...
- Em im lặng đi, trước khi anh bực mình.

Hắn vừa nói vậy nhóc con kia liền thực sự im lặng. Nhìn nhóc con vừa buồn bã lại vừa lo lắng, bất an. Hắn vừa thương vừa bực mình.

- Em đó, lại có thể để người khác bắt nạt như vậy? Nó nói em xin lỗi em liền cúi đầu xin lỗi? Em sợ nó sao? Sao có thể ngốc như vậy chứ hả?

Hắn vừa quát nhóc con kia liền cúi đầu, nhìn như con cún con chịu ủy khuất. Hắn liền trực tiếp bất lực. Thở dài 1 cái liền khởi động xe, về nhà.

Vừa vào đến nhà hắn liền nhấc điện thoại lên gọi.

- Tất cả những công ty hợp tác cùng Vương thị, thông báo với họ, trong vòng 1 ngày không dừng hợp tác với Vương thị chính là muốn cùng An thị chống đối. Tất cả các mục đầu tư ở Cao Trung Tư Lạp rút lại toàn bộ cho tôi.
-...
- Tạm thời là vậy. Tôi muốn họ phải vùng vẫy mà sống. Sau 1 tháng, dẹp sạch đi. Tôi không muốn bất cứ người nào ở Vương thị xuất hiện trước mặt dì và Hạo Hiên. Cũng không muốn nhìn thấy cái gì gọi là Cao Trung Tư Lạp.

Hạ Tuyết Yên nghe vậy liền có chút thở dài.

- Tiểu Vũ, việc này không nhất thiết phải làm lớn như thế. Dù sao thì...
- Dù sao thì Hiên Hiên cũng là em trai con, là nhị thiếu gia của An gia. Con sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám động đến nó... và cả dì nữa.

Hắn vừa quay người đi vào nhà lại thấy 1 người giúp việc trong nhà nói với Hạo Hiên.

- Cậu Hiên, cậu có bưu phẩm gửi đến. Tôi để bên đó, lát cậu cầm lên phòng nhé.
- Đó là cách cô nói chuyện với cậu chủ sao?

Tiếng quát của An Quân Vũ làm mọi người đều phải giật mình.

- Tôi nói cho các người biết, An Hạo Hiên là nhị thiếu gia nhà họ An. Từ giờ trở đi còn để tôi nghe thấy các người xưng hô, cư xử không đúng mực với nó thì lập tức cút ra khỏi An gia cho tôi.

Nói xong liền bước lên phòng.

Đại thiếu gia hay nổi nóng, tính khí thất thường. Mọi người trong nhà đều vô cùng sợ hắn. Dù đến Trịnh quản gia hay dì Thẩm làm tại đó đã lâu, nói chuyện với hắn cũng phải vô cùng cẩn thận. Mọi người lại càng thêm cẩn thận trước hắn. Chỉ là hắn chưa từng để ý đến việc mọi người trong nhà đối xử với nhị thiếu gia thế nào. Hôm nay lại vì 1 câu nói mà tức giận đến như vậy.

Hạo Hiên nhìn mẹ rồi lại nhìn mọi người.

- Con lên dỗ anh con đi. Trước khi nó phá nhà.

Hạ Tuyết Yên hiểu tính An Quân Vũ. Vô cùng cố chấp. Ôm thù hận cũng cố chấp. Yêu thương ai cũng rất cố chấp. An Quân Vũ yêu thương mẹ ruột của mình. Dù bà ấy rời đi lúc nó 5 tuổi nó vẫn luôn nhớ và yêu thương bà ấy. Từ nhỏ đến lớn luôn sống vì bà ấy.
Quân Vũ ghét cô và Hạo Hiên. Từ nhỏ đến lớn, dù bao nhiêu yêu thương hay quan tâm cũng không thể làm Quân Vũ thay đổi. Cô không biết tại sao tự nhiên Quân Vũ lại thay đổi thái độ với cô và Hạo Hiên. Nhưng cô có thể nhận thấy Quân Vũ là thật lòng thương yêu Hạo Hiên. Vì vậy trong những lúc như thế này, chỉ có Hạo Hiên mới có thể làm Quân Vũ bình tĩnh lại.