- Hungpro C86 C 89 Hungpro C86 C 89

Tùy Chỉnh

Chương 86: Nhiều bạn gái chưa chắc là một chuyện tốt Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪) Dịch: Zero2353 Biên Dịch: dendaycung Biên Tập: Ooppss

Anh là con nuôi của Thiết phu nhân? Sức tưởng tượng của tên thanh niên khiến lưu manh ngạc nhiên bái phục. Hướng Nhật nhìn hắn đầy thâm ý, trong lòng càng thêm khẳng định cái tên trước mắt đúng là một gã đầu óc rỗng tuếch được che đậy dưới vẻ ngoài bảnh trai, nói không chừng chỉ số thông minh IQ của hắn còn chưa đến bảy mươi lăm: - Cứ cho là như vậy đi. Lưu manh tự nhủ, con rể là một nửa con ruột, con nuôi cũng là một nửa con ruột, cả hai coi như ngang nhau, như vậy có thể chứng minh một điều: con rể mà nhận là con nuôi thì cũng không có gì sai cả. Tên thanh niên đẹp trai cau cau mày, ban đầu còn tưởng đối phương là một người bình thường muốn đi cửa sau để kiếm điểm, bây giờ ngược lại đối phương lại có một thân phận “kinh người” như thế, tất nhiên không thể thất lễ được, không chừng sau này còn phải nhờ vả hắn. Nghĩ vậy, tênthanh niên đẹp trai khách sáo tự giới thiệu: - Tôi họ Âu Dương, tên chỉ một chữ ‘Kiếm’. Rồi lại nói tiếp: - Gia đình tôi và gia đình Thiết bá mẫu còn có chút quan hệ ‘thân thích’, mẹ của tôi cùng Thiết bá mẫu là chị em họ xa. - Thì ra là Âu Dương ‘Tiện’ huynh, quan hệ của chúng ta thật đúng là... Hướng Nhật cũng không nói hết câu, nhưng như vậy là đủ, đặc biệt đối phương lại là cái loại ngu ngốc, nói thế sẽ khiến hắn càng thêm hiểu lầm. Lưu manh trong lòng ác ý suy đoán, thằng này ngay cả tên cũng lấy chữ “Tiện” (phát âm giống chữ kiếm, có nghĩa là hèn hạ), quả thật đúng là hèn hạ. Nhưng hắn dám có ý đồ với đàn bà của mình, cho nên dù hắn không “tiện”, mình cũng sẽ bắt hắn trở nên “tiện”. Nghe thấy đối phương đọc tên của mình thành cái từ khó nghe kia, Âu Dương Kiếm cảm thấy bực bội, nhưng cố gắng nhẫn nhịn đổi chủ đề hướng “chú ý” đến nghề nghiệp của lưu manh: - Chẳng biết …anh Hướng đang làm gì? Giữ chức vụ gì? - Chức vụ thì chưa có, tôi vẫn còn là sinh viên. Hướng Nhật nhạt giọng trả lời.- Ồ, vậy à? Không biết anh đang học trường nào vậy? Đáng lẽ Âu Dương Kiếm vẫn còn chút đề phòng với thân phận ‘con nuôi’ của hắn, dù sao người xưa cũng có câu “làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc phật”, cơ hội của đối phương với Thiết tiểu thư quả đáng ngại, bây giờ nghe hắn nói chỉ là một sinh viên thì hoàn toàn yên tâm. Chưa kể nếu đem so sánh vóc người gầy yếu của hắn với vẻ cao ráo cường tráng đẹp trai của mình, rõ ràng là khác nhau một trời một vực, nghĩ kỹ lại, Thiết tiểu thư mạnh mẽ thế kia làm sao có thể thích loại nam nhân mỏng manh như cành trúc, gió thổi có thể bay này. Hướng Nhật vẫn như trước nói bằng một giọng đều đều: - Cao Đại, trường vô danh tiểu tốt thôi. - Vô danh là vô danh thế nào? Đó là trường danh tiếng hàng đầu của cả nước mà. Âu Dương Kiếm mặc dù ngoài miệng nịnh hót, nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường. Trường học này ở Bắc Hải có thể lọt vào năm trường đứng đầu của cả nước, nhưng so với thế giới, muốn vào top 50 cũng phải châm chước một chút. Huống chi đem so sánh với một sinh viên tốt nghiệp Harvard như hắn thì đúng là “một trời một vực”. Mặc dù che dấu rất kỹ, nhưng vẻ khinh thường của hắn vẫn bị lưu manhphát hiện, bất quá đây chính là điều lưu manh muốn. Bây giờ hắn càng khinh miệt thì về sau “lễ vật” hắn nhận được lại càng lớn. - Hai người đang nói chuyện gì vậy? Thiết Uyển nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, vốn đang “thương lượng” cùng mẹ liền đi ra mỉm cười hỏi. - Tiểu Uyển, em về lúc nào? Sao không để anh ra đón? Âu Dương Kiếm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn nàng, từ chỗ ngồi đứng dậy, có vẻ như muốn nghênh đón nàng. Thiết Uyển khéo léo tránh khỏi bàn tay của hắn, đi về phía lưu manh. - Lộ lộ, lại chỗ anh. Hướng Nhật mập mờ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nụ cười đắc ý trên mặt càng lúc càng sáng lạn. Thiết Uyển lưng quay về phía Âu Dương Kiếm, hung hăng trừng mắt liếc xéo lưu manh một cái. Nàng giả bộ nhu thuận ngồi xuống bên cạnh hắn, song năm ngón tay lại thừa dịp cánh tay hắn chưa rút lại mà dùng sức nhéo vào phần thịt mềm bên hông hắn.Âu Dương Kiếm bị biến hóa bất ngờ này kích động, khuôn mặt trở nên giận dữ: - Các ngươi... Hướng Nhật vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên: - Quên chưa nói, Thiết Uyển là vị hôn thê của tôi. Hắn cũng không để ý tới bên hông đang đau nhức, thò tay xuống nắm lấy năm ngón tay Thiết Uyển đang hành hạ mình. Nhưng người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy lưu manh đang thân mật vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Thiết Uyển. - Ngươi không phải... Âu Dương Kiếm thấy hai người có cử chỉ thân mật như vậy, cả người run lên chỉ vào lưu manh miệng nói không nên lời. - Anh muốn nói tôi không phải là con nuôi của Thiết phu nhân? Trên thực tế, con rể hay con nuôi tôi đều xem giống như nhau, không phải sao? Hướng Nhật dù đang bận “thân mật” với Thiết Uyển vẫn ung dung nhìn hắn nói. - Ngươi— Âu Dương Kiếm nhớ lại chuyện vừa rồi, bản thân mình bị người ta xem nhưmột con khỉ để đùa giỡn, cơn giận bộc phát, trán nổi đầy gân xanh, trong lòng cực kỳ muốn đập thằng oắt kia, nhưng lại cân nhắc đến việc bên cạnh hắn còn có một nữ nhân bản lãnh không vừa, Âu Dương Kiếm tức giận hừ một tiếng, xoay người mở cửa đi ra ngoài. - Xong! Hướng Nhật búng tay một cái, khuôn mặt vô cùng đắc ý, đồng thời còn pha lẫn vẻ dâm đãng không khỏi khiến người ta liên tưởng đến vài chuyện xấu xa. - Còn không buông tay ta ra! Thấy gã kia đã đi mất, vẻ mặt Thiết Uyển lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn lưu manh vẫn đang nắm lấy bàn tay nàng. - Lộ lộ, bộ dạng của em bây giờ có hơi... khó nhìn một chút, không hợp với người đẹp như em chút nào, không bằng em cười một cái, anh buông tay ra ngay? Hướng Nhật thương lượng. Vừa nghe đến đó, Thiết Uyển hung hăng nhéo bàn tay đang tác quái của hắn một cái, rõ ràng là không cho hắn cơ hội để thương lượng: - Lần sau còn gọi ta như thế... coi chừng ta trở mặt với ngươi!Bà xã cũng không cho gọi, Lộ Lộ cũng không cho gọi, vậy anh gọi cưng là gì? Chẳng lẽ là Thiết Uyển sao? Chả có vẻ thân thiết gì cả. Thiết Uyển, tuổi của cưng so với anh hình như còn... - Đi chết đi! Không đợi hắn nói ra từ cuối cùng, Thiết Uyển đẩy hắn ra: - Ngươi chê ta già phải không? Được lắm, trở về tìm người yêu bé nhỏ của ngươi tha hồ cưng này cưng nọ đi! - Sao có thể như thế được? Tiểu Uyển của anh vẫn còn trẻ lắm mà... - Vậy ý ngươi là sao? Nghe hắn gọi mình là Tiểu Uyển, vậy chứng tỏ rằng mình vẫn còn rất trẻ, cơn tức của Thiết Uyển mới giảm đi một chút. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện mà vừa rồi mình đã quyết định, mở miệng hỏi: - Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn dọn đến ở cùng với ta hay không? - Ở cùng với em? Hướng Nhật bị cái hạnh phúc bất ngờ làm cho mê muội, liên tục gật đầu: - Được, được... Đột nhiên trong đầu xuất hiện khuôn mặt giận dữ của Sở đại tiểu thư, lập tức biến sắc la lên:Không được. - Ngươi nói cái gì! Vốn đang hài lòng khi nghe lưu manh nói muốn ở cùng với mình, khuôn mặt Thiết Uyển không che giấu được vẻ vui mừng, nhưng thấy hắn chớp mắt cái đã thay đổi thì trong lòng tức giận đến mức muốn băm hắn ra vạn mảnh: - Ngươi lập lại lần nữa xem! - Tiểu Uyển, đây không phải em đang ép anh à? Chính em đã đồng ý là cho anh nửa tháng thời gian cơ mà. Hướng Nhật lắc lắc đầu cười khổ. - Hừ, hừ. Thiết Uyển hừ lạnh: - Cho ngươi nhiều thời gian vậy để ngươi cùng cô ta vui vẻ với nhau đúng không? Vui vẻ chán chê rồi mới tới tìm ta chứ gì? - Anh không có ý này… thật ra, hai người bọn em ai anh cũng không muốn bỏ rơi... - Nói vậy là ngươi muốn bắt cá hai tay à? Ta đã nói rồi, ngươi đừng có nằmmơ! Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Ta hỏi ngươi, cuối cùng ngươi có dọn sang ở cùng ta không? - Anh... - Đồng ý thì gật đầu! Không thì lắc đầu, sau đó từ rày về sau chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa. Thiết Uyển giọng lạnh như băng uy hiếp. Hướng Nhật đầu muốn nổ tung, may mắn là lúc này Thiết mẫu từ trong bếp đi ra: - Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? Lộ lộ, con lại gây khó dễ cho Tiểu Hướng phải không? - Mẹ, chuyện này mẹ không cần quản! Thiết Uyển đã hạ quyết tâm, không để ý đến mẹ mình ở bên cạnh bởi vì câu nói này của nàng đã bắt đầu bốc hỏa, quay sang nhìn lưu manh: - Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không? - Không đồng ý! Người trả lời nàng không ngờ lại là Thiết mẫu, giờ phút này, bà đang cau có nhìn con mình:- Tiểu Hướng người ta đã không tình nguyện làm chuyện của con, con còn muốn làm hắn khó xử à? Con có phải muốn chọc mẹ tức chết không? - Mẹ... Thiết Uyển tức muốn hộc máu, nhưng lại không thể đem chuyện kia nói thẳng ra được: - Chuyện này... mẹ không biết đâu. - Sao cũng được, làm khó Tiểu Hướng là không được! Thiết mẫu đúng là đã quyết tâm bảo vệ lưu manh không cho con gái gây khó dễ cho hắn. - Con không nói nữa! Thiết Uyển dậm chân, nổi giận đùng đùng đi vào trong bếp. - Tiểu Hướng, con đừng để ý, tính khí nó nóng nảy như vậy đấy. Thiết mẫu xoay người lại an ủi lưu manh. - Không sao ạ, tính tình của Tiểu Uyển con đã biết rồi. Thật ra cũng nên trách con đã không làm theo ý của nàng. Hướng Nhật giả bộ, vẻ mặt hối lỗi như là mình làm sai.Sao có thể trách con được! Thiết mẫu đối với đứa con rể này đã hài lòng đến mức mù quáng, tất nhiên sẽ không đem lỗi lầm đổ lên người hắn. Hơn nữa, tuy hắn chủ động nhận sai, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn chút ủy khuất, khiến bà đem hết thảy sai lầm đổ lên đầu con gái mình: - Từ nay về sau con đừng chiều chuộng nó quá, coi chừng chiều hư nó luôn. - Mẹ, thức ăn sắp cháy thành than rồi! Trong nhà bếp, Thiết uyển la lớn, rõ ràng là không muốn cho mẹ mình và cái tên lưu manh khốn kiếp tiếp xúc nhiều, nàng sợ mẹ mình lại bị hắn dùng lời đường mật lừa gạt. - Bác sẽ quay lại. Thiết mẫu nói với con rể một tiếng, rồi chạy vội xuống nhà bếp. Hướng Nhật bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi, nhìn về hướng nhà bếp nghĩ thầm: "Có nhiều đàn bà chưa hẳn là một chuyện tốt, chỉ riêng việc giải quyết mâu thuẫn giữa các nàng cũng đủ khiến người ta nhức hết cả đầu." Tuy nhiên, lưu manh cũng không tin rằng trong xã hội hiện nay lại có người đàn bà bình thường nào chịu bắt chước Nga Hoàng, Nữ Anh cùng thờ một chồng. Chẳng lẽ chỉ có trong mấy tiểu thuyết YY mới có nhiều đàn bà si tình, êmấm thờ một chồng? Thuần túy chỉ là tự sướng! Chú Thích: 1. 剑 = Kiếm (kiếm) 贱 = Tiện (hèn hạ, vô sỉ, ti tiện) Cả hai chữ phát âm giống nhau: jian4 / chi-ẹn 2. Nga Hoàng, Nữ Anh: Hai con gái của vua Nghiêu đều được gả cho Thuấn, về sau Thuấn được truyền ngôi và lập nên nhà Ngu. Chương 87: Tình cờ gặp mặt Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪) Dịch: Zero2353 Biên Dịch: OoppssSau khi ăn cơm xong, sợ Thiết Uyển lại hỏi về chuyện dọn nhà, Hướng Nhật bất chấp sự giữ khách nhiệt tình của Thiết mẫu vội cáo biệt xin về, viện cớ rằng mình có việc quan trọng cần làm, khó khăn lắm mới rời được khỏi nhà Thiết gia. Đúng lúc đó Hầu Tử gọi điện thoại nhắn hắn tới quán bar. Trên người lưu manh vẫn còn lưu lại mùi thơm cơ thể của nữ sĩ quan cảnh sát, phải đến đó "tắm rửa" để tẩy đi hết, nhân tiện uống vài ly, tất nhiên, chỉ là nhân tiện thôi. - Đại ca, anh nghĩ sao? Hầu Tử rất tự hào về khả năng “thiết kế” của mình, lưu manh vừa đến liền giới thiệu cách bài trí của quán bar. Hướng Nhật đảo mắt ngó quanh một vòng, có cảm giác thân thuộc, quán bar này cùng cái bị cháy trước đó chỉ khác nhau cái địa chỉ, còn lại tất cả đều dựa theo cách bố trí trước. Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Hầu Tử, lưu manh cũng đoán được vài phần, sợ là cái cách sắp xếp theo nguyên bản này chính là chủ ý tuyệt diệu của hắn. Hướng Nhật cười mắng:- Anh nói cho chú biết, chú có thể tiến bộ lên một chút không? Làm lại một cái giống như đúc cái cũ, bộ muốn nó bị đốt một lần nữa à? - Đại ca. Hầu Tử xấu hổ nói: - Anh cũng biết em đối với cái quán cũ có chút cảm tình, cho nên... - Cảm tình cái con khỉ! Hướng Nhật thô bạo độp vào miệng thằng đàn em, hắn vốn không tin những chuyện ma quỷ vớ vẩn đó mà chỉ nói đùa. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện trong quán bar ngoài mình và Hầu Tử ra còn không thấy bọn thằng Mập, không khỏi tò mò hỏi: - Bọn thằng Mập đâu? Hầu Tử vừa nghe hỏi, vẻ mặt liền nghiêm túc nói: - Đại ca, sếp của em là Sói Điên (Cuồng Lang) vừa đến đây, bọn thằng Mập đang bồi tiếp. - Sói Điên? Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn: - Anh nhớ chú đã từng nói, hắn có "chuyện lớn" kiếm tiền để làm nên rất ít khi tới những nơi như thế này, hôm nay đến đây làm gì?Hầu Tử hưng phấn nói, giống như vừa kiếm được một mối lợi lớn: - Theo nguyên tắc thì quán bar ở trong tay em, có chuyện gì em phải tự gánh lấy, nhưng sếp đối đãi với em rất tốt, đã góp một nửa tiền giúp em mở lại quán bar này. - Như vậy xem ra hắn cũng không đến nỗi nào? Hướng Nhật vẻ mặt đăm chiêu, Sói Điên làm như vậy rõ ràng là muốn mua chuộc lòng người. Hầu Tử liên tục gật đầu, nói tiếp: - Được rồi đại ca, sếp em cũng muốn gặp anh một lần, lần này... - Cũng là hắn kêu chú gọi điện thoại nhắn anh tới phải không? Hướng Nhật tiếp lời của hắn. Hầu Tử ngại ngùng gãi gãi ót: - Hôm nay quán bar khai trương nên em gọi điện cho đại ca để đến ăn mừng một chút... - Vừa mới khai trương thì làm gì có nhiều người tới ủng hộ như vậy? Đều là do Sói Điên dẫn đến đúng không?Hướng Nhật cũng không muốn so đo với hắn, sớm muộn gì thì hai bên cũng gặp mặt một lần. Bên trong quán bar thoạt nhìn thì có quá nửa thuộc thành phần bất lương, ít nhất cũng có hơn trăm người. - Sếp dẫn khoảng ba bốn mươi người... Nói đến đây, giọng nói Hầu Tử dần dần nhỏ lại: - Còn lại đều là người của Gấu Xám. - Gấu Xám cũng tới rồi à? Ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe lên. - Dạ đúng, đại ca. Ngoài ra hắn còn dẫn theo một người khác, là một lão già ngoại quốc. - Hầu Tử bổ sung. Hướng Nhật trong lòng chợt nhớ ra: - Có phải là tên cao gầy đeo kính đen không? - Dạ... Hầu Tử còn định nói thêm, nhưng Hướng Nhật đột nhiên vỗ vai hắn: - Hầu Tử, có rượu ngon mà không báo tao biết, mày thiệt đáng chết! Trong lúc nói chuyện, đánh mắt ra hiệu cho Hầu Tử đi ra phía sau.Hầu Tử đang lấy làm lạ tại sao đại ca lại đổi cách xưng hô nói như vậy, thấy ánh mắt của hắn, lập tức liền lanh trí phản ứng: - Hôm nay em chưa khai trương, nên... Nói chưa xong đã bị một giọng nói lạnh tanh cắt ngang. - Hầu Tử, sếp kêu mày tới, nhớ dẫn vị huynh đệ này theo. - Thì ra là Long ca. Hầu tử quay đầu nhìn, nụ cười có chút mất tự nhiên, hơn nữa ráng giữ khoảng cách với tên thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặt lạnh như tiền trước mặt: - Mời Long ca đi trước, tụi em ra liền. Tên thanh niên được gọi là “Long ca” không nói gì, xoay người bỏ đi. - Chú rất sợ nó? Hướng Nhật đi bên cạnh Hầu Tử, nhẹ nhàng đặt tay lên thân thể đang run run của hắn, nhưng ánh mắt lại dán trên tên thanh niên ở cách đó không xa, hắn có thể cảm nhận được trên người tên thanh niên này nồng nặc mùi máu, như là đã giết không ít người. Rất nguy hiểm. - Đại ca, hắn là Bạo Long, là cánh tay đắc lực thứ hai của Gấu Xám, cònnguy hiểm hơn cả Chó Đen (Hắc Cẩu). Hầu Tử cố gắng giữ bình tĩnh: - Trước kia hắn từng đánh sinh tử trong các võ đài ngầm, phi pháp (hạ hắc quyền), nghe nói liên tục ba mươi mốt trận bất bại, đối thủ của hắn không có một mống nào sống sót. - Lợi hại vậy à? Hạ hắc quyền? Hướng Nhật từng nghe nói qua, thế giới hắc quyền cạnh tranh rất khốc liệt, không phải người chết thì ta vong, có rất ít người có thể toàn mạng ra khỏi đó. - Bất quá so với đại ca còn kém xa. - Hầu tử nhẹ nhàng vuốt mông ngựa. Hướng Nhật không nói gì, chỉ nhìn thân ảnh chập chờn dưới bóng đèn phía trước, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lộ sát ý, vô luận hắn lợi hại bao nhiêu, cuối cùng cũng không vượt qua được phạm vi hạn chế của con người, còn lực lượng của mình người trần mắt thịt hình như không có khả năng chịu được. - Đại ca, tới rồi. Hầu Tử dẫn lưu manh đến một góc tối âm u trong quán, trong góc phòng có ba người ngồi chờ sẵn. Qua ánh sáng yếu ớt, Hướng Nhật xác định đượcthân phận của ba người này. Một người có thân thể cao lớn của một thanh niên cường tráng, một người cao gầy đeo kính đen mà ai nhìn thoáng qua cũng cảm thấy là rất gian tà, còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc âu phục mang giày da thoạt nhìn giống như giám đốc của một công ty nước ngoài. Hai người trước ngồi cùng một bên, người sau ngồi đối diện bên kia bàn. Ở phía sau của đối phương, có vài bóng người đứng không động đậy, Hướng Nhật phát hiện vị trí của Bạo Long, cánh tay phải của Gấu Xám đang đứng, đó là một vị trí công thủ vẹn toàn, chẳng những có thể che chắn trước mặt Gấu Xám ở những thời khắc nguy hiểm, mà ngược lại có thể tấn công đối phương một kích trí mạng. Hướng Nhật đã đến, ngoại trừ Gấu Xám và người giám đốc chắc là Sói Điên, ai cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Một người chắc đã nghe thủ hạ báo cáo, nên biết rõ thực lực của hắn. Người kia thì biết hắn với con gái của tên có biệt danh “Sở điên” có quan hệ mập mờ, cho nên đối với hắn có chút đề phòng. - Hầu Tử, sao không giới thiệu vị huynh đệ này đi? Tiếng nói của Gấu Xám rất lớn, nhưng giọng nói có vẻ không có hảo ý.Đối mặt với sếp của mình và các nhân vật ngang vai vế với sếp, Hầu Tử không dám có chút thất lễ, cẩn thận dè dặt giới thiệu: - Vị này chính là đại ca của em, Hướng Quỳ. - Ồ? Nói vậy hắn là đệ tử của Sói Điên à? Gấu Xám cười to nói, dụng ý của hắn rất rõ ràng, biến kẻ nào đó thành đàn em của Sói Điên, như vậy có thể thi hành kế ly gián. - Đại ca của em... Hầu Tử vội giải thích, song Sói Điên nhanh hơn gã một bước: - Lão Gấu, ngươi không nên lầm lẫn như vậy, người anh em này sao có thể là thủ hạ của ta? Nói xong, hắn quay về phía lưu manh vẫy tay, vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình: - Chú em mời ngồi. Hướng Nhật không chút khách khí, ngồi kế bên Sói Điên một cách tự nhiên, mắt như vô tình liếc nhìn Gấu Xám, cái kế “ly gián” ngu xuẩn đó mà mày cũng dùng được sao? Lưu manh vừa mới ngồi xuống, thì bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo, dường như có người đang la to, song âm thanh vừa ra khỏimiệng thì lập tức nghẹn lại, dường như là bị một cái gì đó rất bạo lực bóp cứng lại. Mọi người trong góc phòng nhìn ra ngoài, lập tức hít vào một hơi, chỉ thấy một đám người mặc đồng phục cảnh sát đang cùng một đám côn đồ giằng co, mà ở giữa hai bên đã có một vài người ngã xuống, xem ra mấy tên này chắc ăn đòn không nhẹ. - Mọi người cứ ngồi xuống đã, mọi việc từ từ thương lượng, Hầu Tử, mày đi coi xem có chuyện gì. Sói Điên tỉnh táo nhìn Hầu Tử ra lệnh. - Vâng, thưa sếp. Hầu Tử vội chạy đi, chỉ trong chốc lát quay lại báo: - Sếp, bọn cớm bảo nhận được tin báo nơi này xuất hiện một kẻ buôn bán ma túy. Nghe đến kẻ buôn ma túy, Ba Khắc như bị điện giật, Gấu Xám bên cạnh hắn cũng khẩn trương hẳn lên. - Bọn bay có chắc là không nghe lầm không? Sói Điên lơ đễnh liếc qua tên nam nhân đeo kính đen.- Dạ đúng, thưa sếp... có chuyện rồi, bọn cớm đã tới. Hầu Tử vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nhìn mấy tay cảnh sát càng lúc càng đến gần, dù chỉ là một nhóm nhỏ, nhưng cũng đủ để làm tim hắn thóp lại. Hướng Nhật nở nụ cười, bởi vì hắn nhìn ra người quen, ba người từng đánh bài với hắn lúc trước trong phòng thẩm vấn ở sở cảnh sát đều đang ở đây, đặc biệt là Tiểu Ngũ người rất có nghĩa khí. Lúc này Tiểu Ngũ tới trước mặt lưu manh, trên mặt lộ vẻ rất kích động, giống như vừa uống xong "Như Lai đại phật côn" chính hiệu của Mỹ (Viagra) vậy. Chương 88: Dì út tới chơi(thượng) Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪) Dịch: Tranbaolong Biên Dịch: Ooppss Biên Tập: OoppssTrong các anh ai là ông chủ chỗ này? Tiểu Ngũ mặt lạnh nói với mấy người đang ngồi. Bởi vì tối quá nên hắn vẫn chưa nhìn thấy lưu manh đang ngồi trong góc. Hầu Tử đang thầm than vãn quán vừa mở lại đã bị cảnh sát tới hỏi thăm, sau này buôn bán làm ăn chắc chắn không thuận lợi, thì bị Sói Điên hắng giọng nhắc nhở, lập tức đứng dậy: - Là tôi, xin hỏi các anh là... Tiểu Ngũ không đợi cho hắn nói hết câu, nghiêm giọng nói: - Là anh à. Tôi hỏi anh, anh có biết ai buôn bán ma túy ở đây không? Hầu Tử ra vẻ ngạc nhiên thốt: - Sao lại thế được, thưa sếp. Chỗ này của em là làm ăn rất đàng hoàng. - Làm ăn đàng hoàng? Đừng tưởng tôi không biết anh là ai. Tiểu Ngũ hừ lạnh một tiếng: - Anh là Hầu Tử, người của "Bang Sói Đói" (Ngạ Lang Bang), đàn em của Sói Điên. Xã hội đen cũng có chuyện làm ăn đàng hoàng sao?Sếp à, xin đừng hiểu lầm, tụi tôi đều là tổ chức xã hội hợp pháp. Sói Điên lúc này mới lên tiếng. Tiểu Ngũ nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện ra người mình vừa mới nhắc đến hiện đang có mặt tại đây, kế đến liền thấy Gấu Xám đang ngồi ở đối diện, trong lòng cả kinh nói: - Ủa? Thì ra tất cả đại nhân vật của 'Bang Sói Đói' đều ở đây. Tiểu Ngũ không ngờ nhận tin báo chỉ nói có người bán ma túy, đâu ngờ có mấy con cá lớn như vầy. Ngó sang cái gã đeo mắt kính đen đang ngồi kế bên Gấu Xám, tuy không biết mặt nhưng có thể ngồi cùng chỗ với Gấu Xám thì thân phận của hắn ít nhất cũng phải ngang vai ngang vế chớ chẳng chơi, còn cái thằng ngồi kế Sói Điên là... mặt mày hơi quen quen. Đang định bước lại gần nhìn cho rõ thì đối phương đã mở miệng nói: - Tiểu Ngũ, lại gặp nhau rồi. - Anh là... Tiểu Ngũ cả kinh, giọng nói của đối phương sao mà nghe quen quá bèn hỏi thử: - Anh có phải là Hướng lão đại? Bởi vì vụ đánh bài lần đó, Hướng Nhật luôn luôn thắng, cả đám đều gọihắn là Hướng lão đại. Nhưng mấy tên bên cạnh thì lại giật mình, thường khi được gọi là "lão đại" đều là nhân vật đứng đầu trong hắc đạo, hơn nữa lần này lại từ miệng của một gã cảnh sát, như vậy càng đáng cho người ta phải suy nghĩ. Sói Điên và Gấu Xám liếc mắt nhìn nhau, tuy ánh sáng không đủ nhưng có thể thấy ánh mắt của nhau chợt lóe lên. Hai gã đang lo không biết cách nào điều tra cặn kẽ lý lịch của thằng oắt kia, bây giờ có người nói ra thì càng tốt, cả hai đều dỏng tai lên nghe. Chỉ có gã Ba Khắc đeo kính đen là không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng ánh mắt đằng sau cặp kính đen không ngừng đánh giá lưu manh. Hướng Nhật đứng dậy, cười ha hả đi tới trước mặt Tiểu Ngũ: - Không ngờ chúng ta có thể gặp mặt ở chỗ này. - Hướng lão đại cũng ở đây à. Hai gã cảnh sát trẻ tuổi ở sau lưng Tiểu Ngũ cùng bước tới, vẻ mặt kinh ngạc và cao hứng. Nhưng cũng không phải không có lý do, lúc trước hai đứa hắn ở trong sở cảnh sát chỉ làm chuyện vặt vãnh rót trà mời nước, sau khi cùng lưu manh đánh mấy ván bài thì được Thiết đại cục trưởng cho thăng liền mấy cấp, không phải làm mấy chuyện lặt vặt nữa,lương bổng cũng được tăng mấy lần. Hai gã dĩ nhiên không nghĩ Thiết cục trưởng làm vậy là có lý do khác, cả hai đều đem công lao được thăng chức tăng lương là nhờ lưu manh. Bây giờ thấy vị thần tài đại lão gia ở đây, làm sao mà không hưng phấn cho được. Hy vọng biểu hiện tốt một chút, hắn có thể thổi thêm chút gió, cơ hội kiếm được một căn nhà mà chỉ có cảnh sát viên cao cấp mới được phân phối càng cao. Hướng Nhật không biết trong lòng bọn họ đang tính toán gì, cười cười chào hỏi mấy câu rồi chuyển ánh mắt qua Tiểu Ngũ. - Hướng lão đại, anh sao lại ở đây? Tiểu Ngũ có chút đắn đo không quyết, có thể ngồi chung chỗ với mấy trùm xã hội đen đoán chừng quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, như vậy có còn phải tiếp tục tra xét không? - Quán bar của thằng bạn mới khai trương, tôi ghé qua chúc mừng thôi. À, Tiểu Ngũ, anh đang thi hành nhiệm vụ ở đây hả? Nói thiệt, Hướng Nhật không muốn cảnh sát xảy ra xung đột với cái thằng đang ngồi kia lúc này. Đương nhiên nếu như không có cái thằng Ba Khắc trùm buôn ma túy kia thì hắn sẽ rất vui mừng làm người ngoài khoanh tay đứng nhìn. Nhưng qua thông tin của Thiết cảnh sát, hắn biết Ba Khắc tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay chịu trói mà khẳng định sẽ ngoan cố chốngtrả tới cùng. Nếu như chỉ có một mình Ba Khắc thì cũng không sao nhưng quan trọng là còn đám cận vệ của hắn lẩn trốn quanh đó. Nếu nói mấy thằng đó trên người không có mang theo vũ khí có sức hủy diệt hàng loạt thì chẳng khác nào nói heo nái biết leo cây. Chỉ cần song phương khai hỏa, không cần tính toán cũng biết, bên cảnh sát nhất định sẽ bị thương vong thê thảm, thậm chí có thể toàn bộ bị giết sạch. Lưu manh không muốn nhìn kết quả đó, lại còn có khả năng hắn ở giữa lãnh đạn của hai bên, huống chi, ngay lúc Tiểu Ngũ và đám cảnh sát tiến đến gần, hắn ngó thấy thằng trùm buôn ma túy ra dấu tay. Người thường nhìn vào thì thấy rất bình thường nhưng trong hoàn cảnh này thì thật không thích hợp, có lẽ là ra dấu cho bọn cận vệ đang ẩn núp chuẩn bị sẵn. Lúc Ba Khắc mới hoàn thành dấu tay, Hướng Nhật lập tức cảm thấy sởn gai ốc, giống như là bị rắn độc trừng mắt nhìn, tựa hồ như có một họng súng đen ngòm đang nhắm vào hắn. Tiểu Ngũ tuy không hiểu tại sao lưu manh lại qua lại với đám xã hội đen nhưng trong lòng hắn dám khẳng định Hướng lão đại tuyệt đối không phải là người xấu. Đây không phải vì nhân phẩm của lưu manh tốt, mà phần nhiều là nhờ sự tín nhiệm của Tiểu Ngũ đối với Thiết cục trưởng. - Thì ra là vậy. Chắc chúng tôi nhận được tin vịt rồi, kinh doanh của bạn bè của Hướng lão đại là làm ăn chân chính, làm sao có khả năng có ngườibuôn ma túy. - Không sai, không sai. Hai thằng bạn đánh bài ở phía sau cũng phụ họa theo. Cả đám đang ngồi đều sửng sốt, vốn tưởng lưu manh là một đối tượng trong "sổ đen" của cảnh sát, nào ngờ chuyện lại biến hóa đầy kịch tính như vầy. Xem cách xử sự của thằng cảnh sát trẻ, hình như thằng oắt con này có quan hệ mật thiết sâu đậm với sếp to của cảnh sát. Nghĩ tới đây, bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời địa vị của hắn trong mắt chúng cũng cao hơn mấy bậc. Có thể khiến nhiều cảnh sát trong cuộc bố ráp quy mô không có thu hoạch gì trắng tay bỏ đi thì cũng phải là em của vợ hoặc là em của tiểu tình nhân gì đó của cảnh sát trưởng, đại loại như vậy. Hầu Tử cảm giác như chết đi sống lại, hắn nhìn Hướng Nhật với ánh mắt sùng bái, không ngờ đại ca bản lĩnh dữ vậy, ngay cả cảnh sát gặp mà cũng phải kêu một tiếng "lão đại", không dám ho he, ngoan ngoãn rời đi. Hướng Nhật thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn một mực chú ý cử động của Ba Khắc, thấy hắn ra dấu tay lúc mình đang nói chuyện vui vẻ với mấy gã cảnh sát trẻ kia, lập tức cái cảm giác toàn thân phát lạnh biến mất.Tiểu Ngũ thấy chuyện đã ổn, chào Hướng Nhật đang định rời đi. - Sao lại thế này? Một trung niên cảnh sát đi tới, sau lưng còn có một cảnh sát cao to vạm vỡ. - Vạn Đầu, không có vấn đề gì. Tiểu Ngũ nhìn thấy hắn, đi đến trước mặt gật gật đầu. - Không có vần đề gì? Trung niên cảnh sát có chút hoang mang. - Đúng vậy, Vạn Đầu, có Hướng tiên sinh ở đây tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nữa. Tiểu Ngũ chỉ vào người bên cạnh nói. - Hướng tiên sinh? - Người cảnh sát trung niên càng thêm hồ đồ. - Là như vầy... Tiểu Ngũ ghé sát tai hắn nói gì đó, sau đó mới thấy người được gọi là "Vạn Đầu" ngó lưu manh thật kỹ, trong mắt có vẻ nghi hoặc, vẻ không dám tin càng nhiều hơn. Nhưng nghĩ Tiểu Ngũ sẽ không gạt mình, nên nói:Thì ra là Hướng tiên sinh ở đây, vậy không có vấn đề gì rồi, mọi người rút lui. - Vậy xin đa tạ. Bữa nào mời mọi người uống trà cảm tạ. Hướng Nhật khách sáo nói, hắn biết có thể khiến cho đám cảnh sát vui vẻ đi chỗ khác chính là nhờ cái thân phận "ông xã" của cô nàng sĩ quan cảnh sát kia. - Nếu có cơ hội, nhất định, nhất định rồi. Đối với Vạn Đầu, ra về trắng tay không thu hoạch được gì quả đáng tiếc, nhưng có thể biết cái "tin giật gân" bự như vậy cũng không quá tệ. - Hướng tiên sinh quả nhiên không đơn giản a! Thấy đám cảnh sát đều đi hết, Sói Điên đứng dậy, nhìn hắn đầy thâm ý. - Thường thôi, thường thôi. Hướng Nhật phát hiện là bản thân hắn cũng đã học được cách dối trá, cười cười nói. Gấu Xám cũng đứng dậy, loại nhân vật có ảnh hưởng lớn như vậy đối với cảnh sát chính là loại hắn cần, đang muốn nói gì đó thì Ba Khắc ngay bên cạnh nãy giờ không hề mở miệng đột nhiên kéo hắn lại, quay đầu nhìn vềphía lưu manh, tuy bị kính đen che mất nhưng lưu manh có thể xác định hắn đang nhìn mình: - Hướng tiên sinh, không biết chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau không? Hướng Nhật giật mình: - Ồ, cơ hội hợp tác gì? Hắn rất rõ ràng, cái thằng buôn ma túy kiếm mình hợp tác thì chỉ có chuyện buôn ma túy thôi, hoặc là muốn mượn "Rùa chi khí" mình mới phát ra lúc nãy để tránh đụng cảnh sát. Tuy vậy mình cũng có thể mượn chuyện này điều tra một chút về A8, nhưng hợp tác với hắn thì thật sự quá nguy hiểm, phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ mới được. - Hiện giờ không tiện nói, nếu như Hướng tiên sinh có rảnh thì chúng ta hẹn lúc khác được không? Hướng Nhật đang suy nghĩ làm sao từ chối thì chuông điện thoại di động trong túi reo vang, hắn lập tức móc ra, liếc thấy trên màn hình là Sở đại tiểu thư gọi lại lưu manh không chút do dự nghe điện. - Alô, chuyện gì vậy? - Hướng Quỳ, về nhanh lên, dì út của anh muốn tìm anh.Có thể nghe thấy giọng nói của Sở Sở rất gấp gáp. Hướng Nhật khẩn trương: - Cái gì? Em nói gì? Dì út của anh? - Về mau lên, em cúp máy đây. "Cụp" một tiếng, đầu bên kia chỉ còn tiếng máy bận tít tít. Không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hướng Nhật lập tức xoay người vọt đi, đương nhiên không phải là gấp rút quay về nhà để gặp mặt bà dì không biết chui từ đâu ra, mà là để né lời mời của trùm ma túy. Ai cũng thấy vẻ hốt hoảng của hắn lúc nghe điện thoại, tưởng phát sinh chuyện lớn gì nên cũng không chấp hành vi vô lễ của hắn, nhìn hắn biến mất khỏi cửa quán bar. __________________ Chương 89: Dì út tới chơi (hạ) Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)Dịch: vietcyberman Biên Dịch: dendaycung Biên Tập: Ooppss - Cô là dì út của tôi? Hướng Nhật vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi uống nước trên ghế sa lông trông rất tao nhã. Bên cạnh nàng, Sở Sở và Thạch Thanh đang lễ phép tiếp chuyện. Nữ nhân trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt so với mẫu thân vừa ra về khi sáng quả thật giống đến năm, sáu phần, nhưng tuổi tác lại kém hơn nhiều. Hướng Mẫu là một phụ nữ trung niên, khóe mắt đã có nếp nhăn, còn nữ nhân trước mắt tự xưng là dì út của mình thì da thịt nhìn mềm mại trơn láng. Nếu không phải toàn thân toát ra sự thành thục kiều mị của phụ nữ trưởng thành, Hướng Nhật gần như tưởng rằng nàng ta cũng không lớn hơn Sở Sở bao nhiêu. Nữ nhân trẻ tuổi không nói gì, chỉ tỉ mỉ quan sát Hướng Nhật, một lúc lâu sau mới thầm thốt ra ra hai chữ : - Giống quá!Bác gái, có phải bác nhận lầm người rồi hay không? Nếu như không phải thấy khuôn mặt nàng có vài phần giống mẫu thân, Hướng Nhật sớm đã xem nàng là người bị bệnh tâm thần mà đuổi ra ngoài. Mặc dù Hướng mẫu đến đây chỉ hai ngày, nhưng lưu manh nhờ nói bóng nói gió mà hỏi thăm được không ít chuyện, tình huống của gia đình đã nắm được khá rõ ràng, hắn chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của một dì út trẻ trung như thế này... - Bác gái? Nữ nhân trẻ tuổi trừng mắt, mặt đã bắt đầu nhăn như bị: - Ngươi dám gọi ta là bác gái? - Không được à? Hướng Nhật hỏi ngược lại, thái độ rất hách dịch. Thấy hắn chẳng có chút tôn trọng nào đối với mình, khuôn mặt nữ nhân trẻ tuổi trở nên dữ tợn: - Ta nói cho ngươi biết, thằng nhóc thúi, ta là dì út của ngươi. Hướng Nhật rất muốn bật cười, hắn cũng không để ý đến ánh mắt nhắc nhở của người yêu và đồ đệ đang ở bên cạnh, lắc lắc đầu nói:Từ đầu năm tới giờ, bọn lừa đảo tôi đã thấy cũng nhiều, nhưng chưa gặp qua kẻ nào kiêu ngạo như vầy. Trên thực tế, trong lòng hắn đã tin vài phần, chỉ còn một chút khúc mắc chưa rõ mà thôi. - Ngươi nói cái gì! Rất hiển nhiên nữ nhân tự xưng là “dì út” của người nào đó tính khí cũng không phải dễ chịu gì: - Có tin ta đánh ngươi hay không? Lưu manh cũng không nói gì, đi đến chiếc ghế đẩu đối diện nàng ta rồi ngồi xuống, hai chân gác lên bàn trà rung đùi, vẻ mặt rõ ràng là muốn khiêu khích người ta đánh mình. Nữ nhân trẻ tuổi lập tức đứng lên, hai tay nắm chặt vào nhau, nhưng lại vì đắn đo việc gì đó mà không nện vào người lưu manh vốn đang chờ được ngược đãi: - Nếu không phải... Thằng nhóc thúi, tốt nhất là nên lễ phép với ta một chút! - Chứng cứ! Hướng nhật nhìn chằm chằm vào nàng ta:- Cái tôi muốn chính là chứng cứ. Nữ nhân trẻ tuổi đương nhiên biết chứng cứ mà hắn nói là cái gì, nàng ta nhìn thoáng qua hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh một cách đầy thâm ý rồi nói: - Ngươi không thấy rằng ta cùng với mẹ ruột thằng nhóc nào đó rất giống nhau sao? - Cứ giống nhau tất có quan hệ với nhau sao? Hướng Nhật vô cùng bất mãn với cách nói bóng nói gió của nàng ta. - Vậy ngươi muốn sao? Nữ nhân trẻ tuổi dường như không hề nhận ra vẻ khó chịu của ai đó, một lần nữa ngồi xuống ghế sa lông, vẻ mặt vốn đang giận dữ cũng dần trở nên bình tĩnh. - Nói xem rốt cuộc là chuyện gì, tôi chưa từng nghe người nhà nói qua về sự hiện hữu của một bà “dì út” nào đó? Lưu manh vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng ta. Nghe đối phương nói xong, ánh mắt của nữ nhân trẻ tuổi chợt trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trầm hẳn đi:- Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi năm trước... Thấy có chuyện xưa để nghe, huống chi lại có liên quan đến thân thế của lưu manh, Sở Sở và Thạch Thanh đều lộ ra vẻ hứng thú, dỏng tai lên nghe. Nhưng Hướng Nhật cũng không bị ảnh hưởng bởi không khí bi thương do nữ nhân kia tạo nên, bình thường hắn thích nhất chính là làm người ta cụt hứng, không đợi đối phương tiếp tục nói, hắn đã mở miệng ngắt lời: - Kể chuyện xưa thì kể chuyện xưa, nghe xong ta cũng không trả tiền cho cô đâu. - Khốn kiếp! Nữ nhân trẻ tuổi tâm trạng vốn đang rất khó chịu buồn bã vì nhớ lại chuyện cũ đau lòng, nghe thế lập tức nổi điên: - Thằng nhóc con, ngàn vạn lần đừng chọc giận ta, nếu không cho dù mẹ ngươi có đến đây ta cũng phải đánh ngươi cho đến khi bà ta không nhận ra ngươi mới thôi. Ngay cả Sở đại tiểu thư và Thạch Thanh ở bên cạnh cũng cực kỳ bất mãn với việc lưu manh cắt ngang làm cản trở hứng thú nghe chuyện xưa của các nàng, hai người một thì hét lên giận dữ "Hướng Quỳ", một thì hờn dỗi "sư phụ", cuối cùng khiến lưu manh đang định thể hiện “bản lĩnh nam nhi” trởnên ỉu xìu. Lại một lần nữa, với ánh mắt khác thường nhìn thoáng qua hai cô gái ngồi đối diện, nữ nhân trẻ tuổi quay về phía lưu manh nói: - Chuyện ta nói bây giờ có liên quan đến danh dự của Dịch gia chúng ta, không cần biết ngươi tin hay không, đó là sự thật. Năm đó... Nghe xong toàn bộ chuyện năm xưa, trong lòng Hướng Nhật cảm thấy vô cùng bất mãn lẫn khinh thường. Vẫn tình tiết cũ mèm, đơn giản là tiểu thư nhà giàu yêu anh thư sinh nghèo nhưng lại bị gia đình phản đối. Nhưng "bố mình" không phải là thư sinh nghèo gì cả, mặc dù cũng chẳng khá giả hơn ai, một người lính xuất ngũ chỉ mới tốt nghiệp cấp ba so với người thì chắc chắn không bằng. Câu chuyện được bắt đầu rất đơn giản, xuất phát chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp, tiếp theo nam nhân không cưỡng lại được sự hấp dẫn của người đẹp, cả hai đều chìm đắm trong bể tình. Nhưng đúng vào lúc hai người yên nhau mặn nồng nhất, tựa như keo sơn quấn vào nhau thì nhân vật "phản diện" chính là bố của tiểu thư nhà giàu xuất hiện, thấy con gái của mình đi yêu một kẻ đến việc làm cũng không có đương nhiên là nổi giận đùng đùng. Rồi vì thế tung ra hàng loạt thủ đoạn, hắc bạch đều có để chia duyên rẽ thúy, ngăn trở đôi uyên ương. May mà nam nhân cũng không phải hạng vừa, sống trong quân đội nhiều năm đã luyện được chút bản lĩnh, hơn nữa lại có vài chiến hữuchí cốt giúp đỡ cho nên không bị tổn hại gì. Người bố lại càng khó chịu nhất quyết đem con gái gả cho một gia tộc có thế lực tương xứng, nhưng vào thời khắc cuối cùng, nữ nhân ngang nhiên chống lại ý muốn của người bố, đồng thời cũng nói ra việc đã cùng nam nhân gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, thậm chí mối tình đã sinh hoa kết trái. Người bố thấy chuyện không thể cứu vãn được nữa, lại còn bị mang tiếng xấu cho gia tộc, trong cơn tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ cha con. Cuối cùng nữ nhân bỏ nhà trốn theo nam nhân, người có tình cũng đến được với nhau. Sở Sở và Thạch thanh nghe xong mà thầm rơi nước mắt, hai nàng không khỏi thở dài cảm khái, người tốt như Hướng mẫu không ngờ lại có một đoạn quá khứ bi thương đẫm nước mắt như vậy, ngay cả ánh mắt của hai nàng nhìn lưu manh cũng mơ hồ trở nên đồng cảm. - Bọn em nhìn anh làm gì, chuyện này chẳng có liên quan gì với anh. Hướng Nhật thật sự chịu không nổi ánh mắt của hai cô nàng đang nhìn mình, ánh mắt đáng thương như đang nhìn một con thú nhỏ bị thương. Đáng tiếc là bất kể hắn nói cái gì, ánh mắt của hai đại tiểu thư dồi dào tình cảm đều không thay đổi khi nhìn hắn. - Bây giờ có phải ngươi nên gọi ta một tiếng dì út không? Nữ nhân trẻ tuổi đắc ý nhìn dáng vẻ cam chịu của hắn.- Cô không thấy gọi là “bác gái” thích hợp.... Không đợi Hướng Nhật nói xong, nữ nhân trẻ tuổi cầm lấy ly nước đã uống hết ném về phía hắn: - Đi chết đi! Hướng nhật dễ dàng bắt lấy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên, bất quá trong mắt lại hàm chứa ý khinh miệt: - Cho dù cô có là… người thân của tôi, nhưng đã hai mươi năm không liên lạc, cô cho rằng bây giờ có thể nhận nhau dễ dàng thế à? Huống chi lúc trước ông già kia đã đuổi… mẹ tôi ra khỏi nhà, nói cách khác tôi và các người chẳng có liên quan gì với nhau. Trên thực tế, trừ máu thịt ở trên người, lưu manh cũng không cho rằng bản thân mình có chút quan hệ gì với Dịch gia chó má kia. Nữ nhân trẻ tuổi cười lạnh lùng: - Ngươi có suy nghĩ như vậy cũng đúng, bất quá, ngươi có nghĩ cho mẹ ngươi chưa? Ngươi dám khẳng định trong lòng bà không hề có ý muốn trở về nhà sao? Quả thật, Hướng Nhật phát hiện mình đã quên mất cảm thụ của ngườikhác, chính mình cũng không phải Hướng Quỳ chân chính, cho nên có nói như vậy cũng không có bất kỳ gánh nặng gì. Nhưng đối với mẫu thân, người luôn cho mình cảm giác bà đang chất chứa đầy tâm sự trong lòng, khiến người ta không thể không cảm động, trong lòng bà có nghĩ như mình không? Chính bản thân mình cũng thường nhớ tới cuộc sống thời thơ ấu ở cô nhi viện, có lẽ bà cũng vô cùng nhớ nhung gia đình của mình. Nhưng có một điểm rất đáng khả nghi, Hướng Nhật nhìn sang nữ nhân đang có vẻ mặt lạnh lùng kia hỏi: - Tôi không hiểu, vì sao hai mươi năm nay chưa từng liên lạc qua lại, nhưng bây giờ sao lại đột ngột muốn nhận mặt nhau? Chẳng lẽ ông già kia lương tâm cắn rứt, ý thức được sai lầm của chính mình cho nên hối hận hồi tâm chuyển ý? - Đương nhiên không phải! Nữ nhân trẻ tuổi lập tức phủ định suy đoán chẳng có chút căn cứ này của hắn. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hai cô gái bên cạnh, nàng kéo lưu manh ra khỏi nhà rồi tiện tay đóng cửa lại. - Thấy lạ là tại sao ta kéo ngươi ra đây phải không? Nữ nhân trẻ tuổi nói. - Có một chút.Hướng Nhật giả bộ như không quan tâm, trả lời nàng. Nữ nhân trẻ tuổi không trực tiếp nói thẳng vào vấn đề của hắn mà lại nêu câu hỏi: - Không phải vừa rồi ngươi hỏi tại sao đã hai mươi năm qua không ngó ngàng gì nhau bây giờ lại muốn nhận nhau sao? - Không sai. Nhưng chắc cũng không cần ra ngoài nói chứ? Hướng Nhật trong lòng nói thêm một câu. - Ta nói cho ngươi hay, đó là vì lợi ích! Nữ nhân nói đến hai chữ lợi ích, ánh mắt sáng lên thấy rõ. - Lợi ích? Hướng Nhật giật mình: - - Hình như trên người tôi cũng chẳng có lợi ích gì để mà tranh thủ. Chẳng lẽ thân phận của mình đã bị phát hiện? Hắn nghĩ thầm. - Không biết ngươi giả ngốc hay là ngốc thật. Bây giờ ngươi trở thành con rể của Thiết gia, thế là đã đủ vốn liếng để ông già chú ý rồi. Huống chi ta còn phát hiện ông già đúng là nhặt được của quý, không những mang về một thằng con rể của Thiết gia đã đành, lại còn thêm hai thiên kim đại tiểu thơ của Sở A và của Thạch Trung Chính. Không chừng ông già có nằm mơ cũng phải cười hớn hở. Nữ nhân trẻ tuổi giải thích rồi nhắc nhở: - Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu ông già biết được điều ta vừa nói, không chừng sẽ bay từ thủ đô đến đây gặp ngươi..... Nữ nhân trẻ tuổi trong lòng thở dài một hơi nghĩ thầm: nhiệm kỳ mới sắp đến rồi, ông già sao không vội cho được? - Bây giờ ngươi biết tại sao ta kêu ngươi ra đây rồi chứ? Hướng nhật toát mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi hú hồn hú vía. Nếu vừa rồi thật sự nàng ta nói ra chuyện mình là con rể Thiết gia trước mặt Sở Sở, như vậy hậu quả… thảm hại không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút may mắn, nhưng càng kiêng kị hơn đối với tai mắt của nữ nhân trẻ tuổi này. Không ngờ nàng ta có thể biết nhiều đếnvậy, có thể thấy được thế lực sau lưng nàng như thế nào. Hơn nữa, theo hắn biết, hắn trở thành con rể Thiết gia, mà họ Thiết hình như chỉ có mỗi Thiết Uyển là con một, Thiết gia lại đáng giá để ông già kia không nhận cả người thân kia lôi kéo, có thể thấy thực lực Thiết gia không tầm thường chút nào. Trong mắt lưu manh hiện lên một tia xấu xa, không nghĩ rằng cô nàng họ Thiết lại có gia thế lớn như vậy, khó trách tuổi còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí cảnh sát trưởng. Xem ra lần sau gặp mặt phải trêu chọc nàng mới được, không ngờ lại dám che giấu ông xã tương lai nhiều chuyện như thế. Hướng Nhật không nghĩ tới một điều, chính hắn không mở miệng hỏi thì Thiết cảnh sát đương nhiên cũng không thể chủ động nói cho hắn biết. Dù sao tự giới thiệu với người khác việc mình có gia cảnh lớn có vẻ giống như đang khoe khoang, vốn nàng định buổi sáng hôm nay để người nhà của mình giới thiệu sơ qua, đáng tiếc là vì "đại nhân vật" nào đó có việc phải đi mà bỏ lỡ mất cơ hội này, vì thế, bây giờ trong lòng lưu manh có cái chủ ý xấu xa như vậy, quả thật là oan uổng cho người ta. Hắn mải mê suy nghĩ mà không hề chú ý đến vẻ mặt của “dì út” bên cạnh đang ngày càng trở nên ám muội....