[ HUNHAN ] Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa - Chương 21

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

- Biện Lộc Hàm từ khi nào mà trong  mắt em anh hai không còn đáng tin đến như vậy. Bạch Hiền không thể tun được nhìn cậu, từ khi nào, từ bao giờ mà Lộc Hàm của anh không còn tin anh nữa. Anh run run giọng nói :

- Vì tên đó sao.

- Anh hai em không có.... Cậu không có, cậu không có ý đó, cậu luôn luôn hướng về anh hai, nhưng sâu thẳm trong lòng cậu,vẫn muốn tin vào cái con người kia.

- Vậy em còn bênh vực tên đó làm gì. Bạch Hiền bực mình lên tiếng.

- Em em. Cậu lắp bắp.

- Hiền Hiền em đừng ép Hàm Hàm nữa mà. Lục Thiếu Phong kéo Bạch Hiền về phía sau ngăn cản sợ cậu không khống chế tốt cảm xúc mà tổn thương cậu.

- Phong ca, anh nhìn nó xem nó có coi em là anh trai nó nữa không. Đau khổ, buồn tủi là cảm giác mà không ai có thể hiểu cho cậu lúc này. Càng nói thì cậu càng không nhịn được nghẹn ngào.

- Hiền.... Thiếu Phong định nói gì đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh cắt đứt câu nói của mình.
Cúp điện thoại anh cau mày nói với mọi người :

- Mấy đứa Tư Hàn không khỏe, anh đi trước. Xong quay sang Xán Liệt:

- Trông chừng cẩn thận hai đứa nó. Rồi anh quay người ra khỏi phòng, trước khi đi anh còn quay đầu nhìn Lộc Hàm cả hai trao nhau một ánh mắt đặc biệt.

Đợi đến khi Thiếu Phong ra khỏi phòng, không khí  trong căn phòng trở về như lúc nãy, Lộc Hàm cuối đầu không nhúc nhích, ngồi ở đó lặng lẽ rơi nước mắt, còn Bạch Hiền vẫn giận dữ và đau khổ đan xen không nói nên lời.

Không chịu nổi bầu không khí ác liệt này, Bạch Hiền lên tiếng phá vỡ nó.

- Em nghi ngờ anh, nghĩ anh như thế, được thôi vậy anh sẽ cho em thấy bộ mặt thật của hắn.

Bạch Hiền đứng dậy lại trước giường của cậu nắm tay cậu kéo lên.

- Đi theo anh anh sẽ cho em thấy bộ mặt thậtcủa hắn.
___________________

- Thế Huân, đứng lại đó cho tao. Sau 10 phút tìm kiếm thì cuối cùng Bạch Hiền cậu cũng tìm được người mình cần tìm.

- Lại gì nữa đây, sao mấy người phiền quá vậy, lúc nãy tôi nói nhiều như vậy vẫn chưa hiểu. Anh đang đi trên hành lang thì nghe có người gọi mình, theo bản năng quay đầu lại, phát hiện đó lại là hai người mình vừa gặp cách đây 1 tiếng, Xán Liệt và Bạch Hiền.

- Tao chỉ muốn làm rõ những gì mày nói lúc nãy. Lộc Hàm không có làm những điều mà mày nói thôi. Tao muốn mày xin lỗi nó. Bạch Hiền đi tới gần anh, cất giọng. Nếu không phải vì muốn giúp cậu hiểu rõ con người nhẫn tâm này, Bạch Hiền cậu không bao giờ muốn nhìn người này dù chỉ là một cái liếc mắt.

- Không làm gì, nói nghe thật hay đó, tiện nhân đó không làm gì mà  Tiểu Đồng cô ấy bị thương phải ở lại theo dõi, vậy thì khi cậu ta có làm gì thì còn ra sao nữa. Không nghe thì thôi, vừa nghe tới chuyện tối qua là anh lại bực tức, cả người khó chịu mà lên tiếng.

- Mày câm miệng tao cấm mày nói em ấy là tiện nhân,  Thế Huân tao không ngờ mày lại mù quáng đến vậy cô ta cũng biết đóng kịch quá chứ. Cô ta nằm viện thì Hàm Hàm không nằm viện sao. Em ấy còn đang trong phòng dưỡng sức kia kìa. Xán Liệt bước tới nắm cổ áo anh mà quát. Mặc dù biết là khi cậu biết được sự thật sẽ đau khổ nhưng như Bạch Hiền và mọi người nghĩ, thà đau một lần rồi thôi.

- Vậy thì liên quan gì đến tôi, lúc nãy tôi đã nói rồi còn gì, tôi với tiện nhân kia đã chia tay chuyện này không phải mấy người không biết đi. Mấy người mau quên hay không có đầu óc vậy. Anh liếc mắt nhìn hai người, trong đầu cũng có chút khó hiểu, 1 tiếng trước lúc gặp hai người này ở thang máy thì đã cãi nhau một trận ra trò rồi bây giờ lại còn tìm đến làm gì nữa. Những gì cần nói hay không cần nói nah đều đã nói ra hết rồi.

- Mày ăn nói cho cẩn thận vào, nếu không thì đừng trách. Một tiếng tiện nhân hai tiếng tiện nhân Bạch Hiền thật sự chịu không nổi khi em trai mình bị người khác nói như vậy.

- Tôi muốn nói gì thì liên quan gì mấy người. Mấy người làm ơn đừng có phiền tôi nữa có được không. Anh chán ghét mà nhìn bọn họ, trong lòng anh chỉ cần có Tiểu Đồng là được rồi.

- Ngô Thế Huân mày. Xán Liệt tiến lên ôm Bạch Hiền sợ cậu kích động, làm bạn thân từ nhỏ của Ngô Thế Huân,  khí lực cậu ta ra sao không phải Bạch Hiền có thể chịu nổi.

- Tôi làm sao, chưa thấy ai như mấy người, cả tên tiện nhân kia nữa. Rõ ràng tôi đã chia tay rồi mà vẫn cứ bám dai như đĩa vậy, mấy người làm ơn về  nói với Lộc Hàm là cậu ta làm ơn biến khỏi mắt tôi đi, sau này, à không tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ để tôi gặp được cậu ta nữa.  Tôi bị phiền phức lắm. Ânh nhìn hai người trước mặt vô tình lặp lại lời nói ban nãy. Còn cố ý nói thêm cho hai người bị chọc tức nhưng anh nào ngờ, phía sau hành lang anh đang đứng có một cậu con trai hai khuôn mặt trắng bệch,  đôi môi bị cắn đến nát chảy cả máu ngăn chặn tiếng khóc vang lên, gương mặt bị phủ đầy bởi nước mắt.

- Ngô Thế Huân mày, mày nói lại lần nữa xem. Bạch Hiền run run chỉ vào con người trước mắt kia mà nói.

- Thế Huân mày nói như vậy mà không nghĩ cho Lộc Hàm nó đã vì mày làm bao nhiêu chuyện sao. Xám Liệt cũng chỉ trích anh. Cả hai người không hẹn mà nhìn nhau, những lời như vậy cậu nghe được sẽ có cảm giác gì đây.

- Thì sao, tao không quan tâm nhiều như vậy,  tao yêu trước giờ chỉ có Tiểu Đồng mà thôi,  Lộc Hàm hay người khác với tao chẳng khác gì một món đồ chơi cả. Anh nhìn hai người mà nở nụ cười nói.

- Tôi đã nói với mấy người rồi, tôi căn bản không yêu cậu ta, tại cậu ta quá cố chấp thôi.

- Mày nói mày không yêu Hàm Hàm vì cớ gì mày lại quen em ấy. Bạch Hiền hỏi, điều này chính cậu cũng khó hiểu, ngay từ đầu cậu vẫn luôn không biết Lộc Hàm có gì mà khiến Ngô Thế Huân chú ý.

- Dễ thôi vì tôi ghét cách mấy người che chở cậu ta. Mấy người càng bảo tôi tránh xa tôi càng muốn tiếp cận để tôi xem mấy người làm gì được tôi. Anh vô tâm mà nói ra điều mình cất giừ trong lòng bấy lâu.

Lộc Hàm mày có nghe rõ chưa, haha, anh ta chỉ coi mày là một món đồ chơi tiêu khiển thôi, anh ta vì khó chịu bị uy hiếp mới quen mày cho bỏ ghét, còn mày yêu thật tâm hy sinh cả cuộc đời vì người ta chấp nhận mang thai để đổi lại cái gì. Chân tâm sao ? Biện Lộc Hàm mày tỉnh lại đi.

- Ngô Thế Huân mày. Bạch Hiền không tin nổi, nguyên nhân là đây sao, bất quá là vì sự khó chịu của hắn ta khi bị mọi người nói mà lại biến em trai của anh thành trò chơi sao. Nực cười quá mà.

-Nhưng mà món đồ chơi này cũng quá phiền phức rồi, tôi chán cậu ta mà cậu ta vẫn cứ bám theo tôi, mặc tôi chà đạp thế nào, có điều nếu cậu ta biết điều một chút thì còn tạm được,  đằng này cậu ta lại làm người tôi yêu bị thương, cậu ta có quyền gì chứ.

Anh chỉ lo tiếp tục nói vấn đề của mình mà không thấy từ phía sau lưng một thân ảnh ngồi trên xe lăn đang từ từ đi đến.
______________________________

Ahihi có ai bị lừa chưa nào😄

Nói chớ nãy giờ tui viết mỏi tay lắm luôn rồi á nha~~

Có ai thương tui miếng nào hơm dạ😢

Nói chớ có ai tò mò bạn Huân chừng nào bị ngược hơm nè. Tui là tui ngược bạn Huân theo tâm trạng na, tui vui thì ngược ít mà buồn ngược nhiều à 😄😆😅
Túm lại là hôm nay có Chương Mới nha . Không thất hứa nha.
À ai có thấy lỗi gì nói tui nha, gấp quá không có kiểm lại .
Yêu mọi người lắm😚😚

Mọi người ngủ ngon, tui đi ngủ * oáp oáp *

Nai Con .

Chương trước Chương tiếp