- Huyen Thanh Fanfiction Thichxdat No Le Finished Chap 4 Gan Hon 2

Tùy Chỉnh

Đường phố Tầm mộng tộc trong mơ không khác lắm so với hiện thực. Những ngôi lầu cao, mái cong vút. Giờ đang là ban đêm, thời gian cho cư dân dân tộc lạ lùng này hoan ca nhảy múa. Huống hồ hôm nay lại là sinh thần của em gái Mộng chủ, mọi người đều được miễn làm việc. Đêm đen có một vẻ lạ lùng, mĩ lệ riêng, điểm tô cho sự ồn ào, náo nhiệt chốn đô thành rực rỡ. Cả vùng đất bừng lên bởi muôn ngàn chiếc hoa đăng sáng rực. Diễm Đát cũng nhìn ngắm không chớp mắt. Quang cảnh này quá khác so với dung nham rực cháy thiêu đốt mọi sự sống của hỏa tộc, cái lạnh lùng khắc nghiệt của băng tộc, vẻ yên bình nhuốm mùi thảo mộc của thần y tộc hay cái nghèo khó của những bộ lạc họ đã đi qua. Giàu có, sung túc và hạnh phúc. Trong một giấc mộng tốt đẹp như vậy, biết tìm đâu ra manh mối để phá giải sự cố chấp của Mộng chủ đây?
Có tiếng ai đó rao bán chong chóng, kẹo đường.Vân Phi thì đang chăm chú ngắm những bông hoa trong tay đứa bé bạn dạo. Nhiều lúc,nàng không lí giải được sự thích thú của hắn đối với hoa cỏ. Cũng có thể no bụng được đâu( người sai lầm rồi công chúa ạ)
Hai người sóng vai nhau bước đi, giữa cái ồn ào của phố xá, chẳng ai nói với nhau một lời nào. Hai người không ai hẹn ai đều cùng rảo bước về phía đám đông, mong tìm ra được manh mối. Song mọi nỗ lực đều là vô ích. Bỗng có người hô to:
-Pháo hoa, pháo hoa kìa
Từng loạt pháo hoa muôn hồng nghìn tía nở rộ trên sắc đen tuyền của nền trời. Đến cả mặt trăng và muôn vì tinh tú làm bá chủ suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, đêm nay cũng phải nhường chỗ cho thứ ánh sáng rực rỡ đến từ bàn tay con người. Trong âm thanh vun vút xé gió, đột nhiên quả pháo vỡ òa ra muôn ngàn điểm sáng, quy tụ lại phía trung tâm thành một đóa hoa lớn, trải rộng. Mỗi lớp ánh sáng lại đan cài những màu sắc khác nhau, in lên vô hạn đêm tối, chầm chậm tán đi. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, trầm trồ thán phục khoảnh khắc kì diệu ấy. Trên thành cầu, có hai con người không thuộc về cảnh mộng , nhưng trong giây phút này cũng như đắm chìm vào không gian nơi đây. Chỉ khác là người con gái không như đám đông, tầm mắt nàng không ngước lên bầu trời đêm rực rỡ mà là dừng lại trên gương mặt chàng trai bên cạnh. Ánh sáng phản chiếu đổi màu luân phiên, soi rõ từng sợi tóc mềm vương vít. Trong mắt người chỉ có pháo hoa xoay chuyển, nào thấu được xao động trong lòng nhi nữ. Tưởng rằng thời gian sẽ vĩnh viễn ngưng đọng trong khoảnh khắc đó thì có tiếng la hét thất thanh: Công chúa Tinh Qũy bị ám sát.
Ánh sáng chói lòa xuất hiện, cả hai như bị hút vào một vòi rồng lớn, chao đảo, không trọng lực. Đến khi chân có cảm giác chạm đến mặt đất, Diễm Đát mới mở mắt. Trước mặt là khung cảnh quen thuộc khi nàng vừa nhập mộng: những mái lầu cao, những chuỗi hoa đăng sáng rực. Diễm Đát chợt nhớ trong lúc hỗn loạn vừa nãy đã không kịp giữ lấy Vân Phi, chẳng biết bạn đồng hành của nàng như thế nào rồi. Chợt một nhóm diễu hành ồ ạt tràn qua, chưa kịp lấy thăng bằng sau khi tiếp đất, nàng suýt nữa ngã nhào. Nhưng phản ứng nhanh nhạy đã giúp nàng tránh thoát. Nô lệ của nàng thì không may mắn như thế. Hắn ta ngã sõng soài, một bên chân có vẻ hơi cà nhắc, vậy mà vẫn gượng cười bước đến bên nàng bảo công chúa, chúng ta vẫn chưa lạc mất nhau.
Không đành lòng để hắn tập tễnh bước theo sau mình đi lang thang không có mục tiêu, Diễm Đát rẽ vào một tửu quán ven đường. Không khí rõ náo nhiệt, tiếng gọi món, tiếng cụng ly lấn át cuộc đối thoại của hai người. Cả nàng và Vân Phi đều nhận định có lẽ Ca Sách đã tiếp cận được chìa khóa của mộng cảnh này nhưng không có cách nào phá giải được, vì vậy mọi chuyện trong mộng cảnh vẫn tuần hoàn theo quy luật. Vấn đề là, rốt cuộc là sự việc gì, con người nào khiến thời gian lặp lại như thế. Nàng chợt nhớ đến tiếng hô ở trên cầu, công chúa Tinh Quỹ bị ám sát. Liên hệ với nguyên nhân Mộng chủ giam mình trong mộng cảnh không chịu thoát ra, đáp án chỉ có một, đáp án liên quan đến cái chết của Tinh Quỹ. Chỉ cần đảo ngược lại kết quả trong mơ, công chúa không chết, mộng chủ sẽ bình tĩnh lại nghe họ giải thích và quyết định ai sẽ là người được lấy lục diệp băng tinh. Quá đơn giản.
Hai người vội vàng tiến đến cung điện trung tâm, nơi tổ chức lễ mừng sinh thần của công chúa. Vẫn chậm mất một bước. Khi họ tới nơi, kẻ thủ ác đã kịp ra tay, mộng chủ ôm công chúa vừa tắc thở hét lên đầy phẫn uất. Đúng lúc ấy cột sáng lại xuất hiện. Diễm Đát và Vân Phi bị cuốn vào đó. Đến lúc họ mở mắt thì quang cảnh quen thuộc lại xuất hiện lần thứ ba: những mái lầu cao, chuỗi chuỗi hoa đăng sáng rực.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Diễm Đát vung roi kéo sát nô lệ của nàng vào trong ngực, tránh cho hắn bị dòng người xô ngã. Quán tính khá mạnh làm Vân Phi ngã nhào vào ngực nàng. Thật xứng cho một màn anh hùng cứu mĩ nhân, dù có hơi sai trái về giới tính. Không ngờ kẻ luôn luôn ra vẻ cao lãnh như hắn cũng có lúc bối rối ngượng ngập. Hừ, chả lẽ hắn lại ghét thân cận cùng bản công chúa đến thế sao. Hơi mất tự nhiên, nàng hét lên:
_ Còn không mau đi! Ngươi muốn bản công chúa phải chờ hay sao.
Hai người đi thẳng về phía quán rượu lúc trước. Vân Phi thắc mắc là sao không trực tiếp đi thẳng đến nơi tổ chức sinh thần, biết đâu có thể ngăn được kịp thời kẻ gây tai họa. Thực ra nàng cũng muốn lắm chứ. Nhưng nàng muốn chờ, chờ xem đối thủ của nàng sẽ làm gì? Liệu chúng có suy nghĩ như nàng hay không. Quán rượu này nằm ngay trên trục đường dẫn đến cung điện chính. Nếu bọn Ca Sách lựa chọn như nàng nghĩ chắc hẳn hai bên sẽ gặp mặt nhau.
Trong lúc chờ đợi, Diễm Đát sảng khoái gọi một bàn mĩ thực rượu ngon để giải sầu. Gạ gẫm có, đe nẹt có mà cái tên Vân Phi cứng nhắc ấy không chịu ngồi xuống cùng ăn với nàng. Chỉ ngoan ngoãn đứng một bên hầu rượu. Biết thói quen uống rượu của nàng, rượu không cạn đáy không đặt xuống , mà sao hắn rót đầy hết bát này đến bát khác, không ngơi nghỉ. Nàng thậm chí nghi ngờ rằng hắn cố tình chuốc say nàng để nàng không tỉnh táo tranh giành lục diệp băng tinh. Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều. Vì nếu nàng gục xuống bây giờ thì cái tên phàm nhân yếu xìu như sên, giá trị vũ lực thấp đến thảm hại như hắn làm sao thoát khỏi được mộng cảnh này chứ.
Khi nàng uống đến chum rượu thứ hai thì đụng mặt đám người Lê Lạc, Ca Sách. Biết được họ cũng có suy nghĩ giống như mình nàng nhanh chóng tính toán. Bằng mọi cách phải ra tay trước hớt tay trên của bọn chúng.
Nói là làm, ngay sau khi hai kẻ kia đi khuất, nàng kéo theo Vân Phi chạy thật nhanh đến cung điện. Hai người chen lấn một hồi mới tiến vào được đại điện chật cứng toàn người là người. Vất vả lắm mới chen lên được hàng trên cùng thì nàng thấy Ca Sách và Lê Lạc đã yên vị trên ghế thượng khách. Làm thế nào mà chúng có được chỗ ngồi danh dự đó chứ. Nàng quay sang Vân Phi thì thấy hắn ta mặt mũi đang tươi cười hớn hở hướng về phía khán đài. Phải chăng tại tầm mắt nàng ai oán quá mà hắn tẽn tò thu lại nụ cười. Tay bắn bắn hình như là gỉ mũi. Thật là phàm nhân bẩn thỉu. Chẳng hiểu sao nàng không ghét nổi kẻ bẩn thỉu ấy, thậm chí còn túm lấy cổ áo hắn, lôi lên lôi xuống như chó con:
_ Đều tại ngươi cả. Cái gì mà lẫn vào trong đám đông sẽ dễ ngụy trang hơn, phần thắng sẽ cao hơn. Nhìn kia kìa, bọn chúng ngồi sát thế kia thể nào cũng giết được sát thủ trước chúng ta tranh công với mộng chủ mất. Chủ ý của ngươi thật là tệ hại.
Hắn ta cười cười. Nào còn cái vẻ tinh vi lạnh lùng ngày thường nữa. Đôi mắt ướt tội nghiệp như chú cún con nhận sai lấy lòng chủ nhân làm nàng muốn quất cho hắn ta mấy roi mà không nỡ. Mọi lời trách móc biến thành một cái nguýt dài. Coi như lần này ngươi may mắn.
Khi có tiếng hô công chúa Tinh Cựu đến, Diễm Đát thấy vô cùng khẩn trương. Không biết lần này, họ có đủ may mắn để ngăn chặn thảm kịch nhất định phải xảy ra hay không?

Nàng nhìn chằm chằm vào từng bước chân của Tinh Quỹ tiến đến sảnh đường. Vạt áo nhạt nhòa như ánh nắng bình minh, lấp lánh những đồ án phức tạp mô phỏng các chòm tinh tú. Cô gái cứ hồn nhiên bước tiếp mà không hề hay biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước. Trong mắt cô chỉ có ca ca hiền hậu, uy nghi đang mỉm cười,đón chào tuổi 100. Tinh Quỹ càng tiến gần lên phía anh mình bao nhiêu, tay Diễm Đát càng đặt sát vào chiếc roi bên hông bấy nhiêu. Thần kinh căng thẳng đến tột độ. Phải ra tay thật chuẩn, đủ chính xác để ngăn chặn thích khách, đồng thời cũng đảm bảo tốc độ đủ nhanh để ra tay trước hai người Ca Sách và Lê Lạc. Nàng thoáng liếc qua sứ giả thủ giới trên đài cao, tay cô ấy cũng siết chặt lấy vũ khí.

Chính là lúc này! khi tên thích khách vừa định dùng dao uy hiếp Tinh Quỹ, Lê Lạc đã nhanh tay bắn ra một thanh ám khí, lợi dụng sơ hở, nàng vung roi lôi tên thích khách ngã lăn xuống đài để chờ cấm vệ binh xử lí. Nàng đắc thắng nở một nụ cười trên môi. Vậy là lần này anh em Mộng chủ thiếu nợ nàng một cái nhân tình, khi bàn bạc điều kiện về lục diệp băng tinh cũng có lợi thế hơn một chút. Song thực tế đã chứng minh, nàng vui mừng quá sớm. Khi nàng chớp lấy thời cơ lao lên, định tranh công, giới thiệu thân phận với Mộng chủ thì Vân Phi chắn ngay trước mặt. Nàng né sang trái, hắn cũng né sang trái. Nàng nghiêng sang phải, hắn cũng nghiêng sang phải. Hoàn toàn là một vật cản đường. Thu lại tâm tình muốn xé xác hắn lúc này, nàng la lên: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì". Hắn tẽn tò, mặt đỏ ửng lên, lắp bắp: " Công chúa, thần đau chân". Cái vẻ mặt cún con ấy,làm nàng vừa giận vừa thương, không đành lòng trách phạt. chắc là hắn ta đau chân từ khi hai người bước vào cảnh mộng lần 3 nhưng sợ nàng lo lắng, hắn giấu diếm thôi. Lẽ ra, lúc ấy, nếu Vân Phi không cản nàng, mọi chuyện sẽ diễn ra theo một hướng khác.

Ngay khi tất cả vừa hoàn hồn sau trận ám sát hụt, một tên cám vệ binh lao lên, phóng huyễn thuật về phía công chúa Tinh Quỹ. Dù cô nàng Lê Lạc đã nhanh chóng lấy thân mình làm lá chắn, nhưng số mệnh quả nhiên vẫn là số mệnh. Tinh Quỹ yếu ớt không chịu nổi dư chấn của huyễn thuật, hồn về cực lạc. Làm nàng hao tâm tổn trí thiết kế cơ hội cứu cô ta. Thật là dã tràng xe cát. Nhưng ít ra, bên phe Ca Sách đã bị mất Lê Lạc, coi như phe nàng đã chiếm được lợi thế. Giờ phút này, Diễm Đát cần án binh bất động chờ đợi diễn biến tiếp theo.

- Vân Phi, chúng ta đi!- Vừa nói nàng vừa lôi kéo tên nô lệ nhát gan, mắt vẫn mở lớn chừng chừng nhìn về phía Ca Sách và Lê Lạc còn chân thì như đóng băng không muốn di chuyển. Tự dưng, nàng nhớ tên Vân Phi mặt lạnh lùng dương dương tự đắc ghê gớm. Nàng không quen chàng ngốc thích bán manh này.

Khi đã ra khỏi cung điện trung tâm, hai người nhàn nhã đi dọc theo một lối nhỏ đi tắt xuống bên dưới. Đó là một lối đi ngầm, kiến tạo dựa theo hang động bên dưới cung điện chính. Trong lúc lục soát Tầm Mộng tộc ở thế giới thực, Diễm Đát đã phát hiện ra lối đi này. Mộng cảnh là bản sao hiện thực nên hai người dễ dàng tìm được lối đi kín đáo, tránh xa đám hỗn loạn phía trên. Tiếng nước rơi nhỏ giọt tí tách dọc theo những khối thạch nhũ hai bên thành động. Diễm Đát chợt cảm thấy lành lạnh,không phải tại không khí mà là cảm giác có người đang theo dõi. Và một lần nữa, linh cảm của nàng đã đúng.

Một toán cấm vệ binh đột ngột xuất hiện từ trong không gian, bắt nàng và Vân Phi vì có liên quan đến vụ ám sát công chúa Tinh Quỹ. Cả hai người chưa kịp thanh minh thì một sợi dây đã hiện ra, trói chặt hai người bọn họ không cho cử động. Quá oan ức! Diễm Đát muốn quay ra cho mấy tên lính ấy nếm thử hỏa thuật có mùi vị như thế nào. Đáng tiếc là tay nàng không thể nào cử động được.

- Chúng ta không đến ám sát công chúa, chúng ta đến là để cứu cô ấy.

Chưa nghe nàng nói dứt câu, tên thủ lĩnh thô bạo đã đánh nàng ngã xuống. Bên dưới là cầu thang, khá dốc,làm nàng lăn lộn vài vòng mới đứng lên được. Vân Phi săn sóc vội vàng tiến đến đáng tiếc là không kịp.

Diễm Đát ngồi dậy, đôi mắt đẹp ngước lên, giọng nói ủy khuất sẵn sàng làm lỗi nhịp bất cư chàng trai nào bên cạnh:

- Ngươi đến đỡ ta dậy được không.

Tên lính xấu số, khờ khạo dễ dàng mắc bẫy của nàng. Diễm Đát giãy đứt dây trói, đánh gục gã rồi lôi theo Vân Phi cùng nhau chạy. Nàng chợt nảy ra ý tưởng giả vờ đau chân này khi nhớ đến Vân Phi khi nãy. Nàng nhanh trí mà, phải không? Thế nhưng vẫn có tên nô lệ nào đó, ngốc nghếch tưởng thật, chân chạy mà tay vẫn quan tâm dìu nàng, thật là ngốc quá đi.

Nhưng có vẻ may mắn không mỉm cười với nàng lần này. Trước mặt họ là vực thẳm. Vân Phi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng:

-Công chúa, chúng ta chia làm hai hướng chạy thôi.

- Nhưng còn ngươi thì sao, ngươi yếu như vậy, ta không thể bỏ mặc ngươi được.

Hắn đột nhiên ngẩn ra, sững sờ nhìn ta một lúc lâu rồi cười buồn buồn. Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng:

_ Ít nhất, còn một người sống sót.

Nói rồi hắn vội vã chạy đi. Nàng nhìn theo bóng lưng đơn bạc ấy. Trước đây, mỗi khi tác chiến thất bại, Thước Canh bao giờ cũng rút lui đầu tiên, không quan tâm đến sống chết của nàng. Hỏa tộc là vậy, bảo toàn lực lượng quan trọng hơn hi sinh vì người khác. Kẻ yếu đuối phải tự chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, không nên mong sự quan tâm giúp đỡ . Nàng thấy trong lòng ấm áp lạ kì, hình như nàng lại thích hắn, nhiều hơn một chút.

Diễm Đát vội vã chạy về hướng ngược lại. May quá, truy binh không đuổi phía sau. Nhưng nàng không thấy bớt lo lắng chút nào vì điều ấy chứng tỏ, Vân Phi đã làm mồi nhử thu hút bọn chúng rồi.

Vút.........

Nàng nghe thấy tiếng mũi tên xé gió. Khi Diễm Đát ngoảnh lại, nàng vẫn kịp thấy bóng áo xanh, rơi xuống vực, vô tri như một con rối gỗ.