- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 134 Ket Thuc

Tùy Chỉnh

Cho Seongyoun như chết lặng nhìn chằm chằm vào kính áp tròng của mình bị văng ra khỏi mắt sau cú đấm của Hwang Yunseong.

Anh ta cứng ngắc, muốn di chuyển tầm mắt ra chỗ khác nhưng giống như có một cỗ ma lực buộc anh ta nhìn vào Hwang Yunseong.

Nhìn vào đôi mắt hổ phách sâu không thấy đáy của hắn.

"Cậu.. cậu... Hwang Yunseong... cậu... dám"

Một cảm giác tê liệt chạy dọc toàn thân, Cho Seongyoun ngã khuỵu xuống sàn nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn vào mắt Hwang Yunseong.

Chết tiệt! Hwang Yunseong lại có thể dùng đôi mắt đó để thôi miên anh ta.

Minhee sững sờ. Lần đầu tiên cậu chứng kiến cảnh Hwang Yun Seong dùng khả năng của mình để thôi miên người khác. Ngày trước hắn cũng đã thôi miên cô y tá trong trạm xá, nhưng cậu không thấy trực tiếp.

Mà nay khi nhìn vào mắt Cho Seongyoun cậu lại cảm thấy kỳ lạ. Cô y tá kia khi bị thôi miên, ánh mắt vô hồn, giống như trong giấc mộng. Nhưng ánh mắt của Cho Seongyoun thì khác...

Anh ta đang cố gắng chống lại Hwang Yunseong. Cả cơ thể với những cơ bắp gồng lên chật vật.

Không thể phủ nhận một điều, Cho Seongyoun là một người có đầu óc biết suy tính, tài giỏi. Nếu như anh ta không phải là một kẻ xấu thì đã trở thành một người người người ngưỡng mộ.

Chỉ tiếc rằng vì ghen tị, vì ham mê những thứ không nên mà đã trở nên như thế này. Nghĩ đến đây, bất giác Minhee thở dài.

"Hwang Yunseong, cậu muốn làm gì?" Cho Seongyoun khó khăn kiềm chế, nghiến răng nhìn Hwang Yunseong.

Hwang Yunseong ném con dao trước mặt Cho Seongyoun, cả khuôn mặt không biểu cảm, chỉ lạnh tanh, đôi đồng tử hổ phách khẽ chuyển động.

"Kết thúc mọi chuyện!"

Lời hắn vừa dứt, Cho Seongyoun đôi mắt vô hồn, bàn tay nắm lấy con dao hướng ngực phải mình đâm một nhát.

"Áaaa... Hwang...Hwang Yunseong"

"Nhát dao này là dành cho Jame Carney."

Vì quãng thời gian anh ta đã cầm tù ông ấy.

...

"Nhát này dành cho tất cả những người cậu giết hại."

..

"Nhát này dành cho chính bản thân cậu. Một con người tội lỗi."

Cứ như vậy, Minhee chỉ có thể bụm chặt miệng chứng kiến cảnh Cho Seongyoun liên tiếp dùng dao đâm vào bản thân mình. Dù cho anh ta có cố gắng chống lại như thế nàonhưng vẫn là đổi lấy một nhát dao do chính bàn tay anh ta đâm vào bản thân mình.

Cho Seongyoun toàn thân khắp nơi đều là máu me bê bết, cả cơ thể trượt xuống sàn thoi thóp thở.

Cho Seongoyun đã thấy rõ cái chết đang ở ngay trước mắt.

Nhưng dù có tưởng tượng đến như thế nào thì Cho Seongyouvẫn không thể ngờ được... rằng cuối cùng chính mình lại chết trong bàn tay mình.

Hwang Yunseong chỉ lẳng lặng nhìn Cho Seongyoun nằm trên vũng máu của mình yếu ớt thở, không còn sức để mở miệng nói.

Đang đau đớn, cả cơ thể lại bị Hwang Yunseong tóm dậy, bả vai bị hắn kìm chặt lại.

Một lần nữa bàn tay lại không tự chủ rút con dao dưới bụng ra. Đau đớn như muốn rút linh hồn, Chko Seongyoun kêu lên thành tiếng...

"Hwang... Hwang Yunseong"

Hwang Yunseong buông bả vai Cho Seongoyun ra, mở miệng.

"Nhát cuối này dành cho tôi!"

Dành cho những tháng ngày bị giam lỏng lại học viện. Dành cho những ngày vốn dĩ hắn được hưởng bầu trời tự do. Dành cho những ngày hắn đã sống nhẫn nhịn trong một khoảng thời gian dài.

"AAAA...phụt" Cho Seongyoun đau đớn hét lên, miệng phun ra một dòng máu bắn lên cả mắt Hwang Yunseong. Anh ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang cầm cán dao ngay chỗ tim, nơi đó máu không ngừng trào ra như suối.

Cho Seongyoun buông bàn tay đang cầm cán dao ra, miệng nở một nụ cười thê lương.

Còn gì đau đớn hơn khi chính bản thân mình giết mình.. haha..

"Hwang...Yunseong...tôi... đã... thua cậu..."

Cho Seongyoun chậm rãi nhắm mắt, nói ra một câu thừa nhận mà bao năm nay anh ta luôn tự huyễn hoặc mình là không đúng. Rốt cuộc đến cuối cùng, anh ta luôn là người thua cuộc.

"Mọi chuyện đến đây là kết thúc" Hwang Yunseong lạnh lùng mở miệng, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra đẩy cơ thể Cho Seongyoun ra ngoài không trung.

Cho Seongyoun nhắm mắt lại từ từ rơi xuống.

"Cuộc chiến đã chấm dứt!"

Lee Eunsang ôm lấy Junho vào lòng, đôi mắt nhìn lên ngọn tháp chuông, nhìn thấy cơ thể Cho Seongyoun đang rơi xuống nhận định.

Tất cả những người còn sống sót, dù là phe của Cho Seongyoun hay Hwang Yunseong cũng đều nhất thời bỏ đi toàn bộ vũ khí.

Cho Seongyoun đã chết, họ không còn lý do gì để mà giết chết lẫn nhau nữa.

Mưa đã tạnh.

Một tia sáng le lói xuyên qua màn mây đen dày đặc rọi xuống xóa đi bầu không khí đầy chết chóc.

Họ đồng loạt nhìn về phía ánh sáng ở cuối chân trời...

Minhee bước lên, đan những ngón tay mình vào tay hắn, thoải mái mỉm cười.

"Cuộc chiến đã kết thúc!"

Hwang Yunseong nắm chặt bàn tay Minhee, ánh mắt khẽ nhíu lại khi những ánh sáng mỏng manh cuối chân trời rọi vào mắt.

Cái gì mà máu..

Cái gì là bóng đêm...

Và cái chết..

Tất cả đã qua.... và giờ hòa bình đã thực sự trở lại.

"Đúng vậy! Cuộc chiến đã kết thúc."

Hắn mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên môi Minhee một nụ hôn nhẹ.

Trong ánh nắng Mặt Trời của ngày mới... bóng đêm đã hoàn toàn được xua tan.