- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 15 Cuu Cau

Tùy Chỉnh

"MÁU...MÁU...MAU MANG MÁU TỚI, THẰNG BÉ CẦN MÁU NGAY TỨC KHẮC"

"MAU TRÁNH RA, ĐẶT Seo Bin LÊN GIƯỜNG ĐI...NHANH!"

Tiếng gấp gáp của bà bác sĩ hô lên thúc giục. Minhee và Seo Bin được đưa vào trong tình trạng mê man, khắp người đều là máu tươi trông thật kinh hoàng.

Đám học viên nghe tin ùn ùn kéo đến chen lấn chật ních cả khu trạm xá. Ai ai cũng muốn xem tình trạng bệnh nhân như thế nào. Suy cho cùng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một vụ động trời như vậy trong học viện.

"TẤT CẢ TRÁNH RA...LẬP TỨC TRÁNH RA, GIẢI TÁN" Bà bác sĩ bực dọc hét lên, bàn tay nhanh nhẹn lấy dụng cụ cầm máu cùng thuốc sát khuẩn xử lý cho Minhee.

"Minhee, Minhee...xin lỗi cậu...tất cả là tại mình. Cậu mau tỉnh lại đi." Wooseok ở bên cạnh cầm lấy bàn tay Minhee khóc lóc nức nở. Nước mắt như mưa rơi xuống thấm đẫm dra giường trắng đã đẫm máu. Mái tóc đỏ rối bù che lấp cả khuôn mặt nhưng cũng ướt nhẹp vì nước mắt.

"Minhee...làm ơn..hãy tỉnh lại..."

"CÒN LÀM GÌ? ĐƯA THẰNG BÉ RA NGOÀI...MUỐN Ở ĐÂY CẢN TRỞ CÔNG VIỆC SAO?"

Bà bác sĩ nhìn cô y tá quát lên phẫn nộ, đẩy mạnh Wooseok ngã xuống sàn sau đó trừng mắt.

"CÒN KHÔNG MAU"

"Vâ..... Vâng..."

Cô y tá sợ hãi lắp bắp cúi người túm lấy cánh tay Wooseok kéo ra phía ngoài, mặc cho Wooseok phản kháng một mực muốn ở bên cạnh Minhee.

10 phút trôi qua...

Seo Bin nằm giường bên cạnh được những y tá xử lý vết thương ổn thoả. Cậu ta sẽ tỉnh lại sau vài giờ nữa. Thể trạng của người Sói vốn rất tốt, khả năng bình phục của họ thật không ngờ.

Nhưng tình trạng của Minhee lại không ổn chút nào.

Vết thương sâu dài trên cánh tay cậu bắt đầu khép miệng. Thế nhưng vì tình trạng mất máu quá nhiều mà tốc độ bình phục chậm lại. Cho dù đã cầm máu nhưng máu từ vết thương vẫn rỉ ra thấm đỏ cả miếng băng gạc.

"Bác sĩ, cơ thể hiện tại của cậu ấy không tiếp nhận máu truyền vào" một cô y tá hoảng hồn.

"Tại sao lại có chuyện đó"

Vị bác sĩ nhanh chóng xem xét chỗ truyền máu. Quả nhiên máu không đi vào cơ thể mà đi ngược ra ngoài. Thật là kỳ lạ...

"Bác sĩ..."

"Đừng nói nữa, thằng bé cần phải tự mình hút máu..."

"Nhưng..."

"Rầm" cửa phòng bệnh bỗng chốc bị đá tung, chưa hết hoảng hồn đã thấy Hwang Yunseong mặt lạnh tanh có chút đáng sợ đi vào.

Không để ý những khuôn mặt đang sửng sốt của vị bác sĩ và mấy cô y tá đang nhìn mình, hắn tiến lại phía Minhee. Bằng động tác dứt khoát, rút mũi kim đang cắm ở tay cậu ra sau đó nhẹ nhàng bế Minhee tiến ra phía cửa. Đôi môi lạnh lẽo chỉ phát ra hai từ.

"Ngu ngốc."

Cậu ta đang nói bà sao? Vị bác ngây người chưa kịp tiêu hoá hết hai từ đó. Sao...sao cậu ta dám? Như sực nhớ ra điều gì bà mới vội vã hét lên.

"HWANG YUNSEONG...TRÒ DÁM MANG BỆNH NHÂN ĐI..."
Nhưng Hwang Yunseong đã rời trạm xá, nhẹ nhàng bế Minhee xuyên qua những dãy hành lang, những căn phòng... Sau cùng tới một khu vắng vẻ, một nơi tựa như đã bỏ hoang - đó là tháp chuông của học viện.

Đến chân tháp, hắn đá cửa bước vào. Đặt Minhee nằm xuống giường. Khuôn mặt hắn không có chút hoảng hốt nào... lấy một chiếc khăn lau sạch lớp mồ hôi dính cổ. Xong xuôi mới bế Minhee ngồi trong lòng mình.

Chỗ cánh tay khi nãy hắn rút mũi kim ra giờ đau nhói, nó khiến Minhee đang trong cơn mê man mơ màng tỉnh táo một chút. Chập chờn mở ra đôi mắt nặng nhọc, mọi thứ như đảo lộn không rõ ràng.

Những gì cậu có thể cảm nhận bây giờ là cổ họng khát khô, mùi máu sộc thẳng vào mũi khiến cậu nhộn nhạo...mong muốn giải toả.

Bỗng một bàn tay ấm áp áp vào má làm cậu đang trong trạng thái mơ màng tỉnh táo hơn, một giọng nói như mê hoặc vang lên.

"Minhee, nhớ...là tôi cho em..."
Là ai? Ai đang nói? Đôi môi trắng bệch của cậu muốn mấp máy nhưng không thể, cậu cảm nhận được lồng ngực ấm áp có chút quen thuộc đang dựa vào mình.

"Ai? Ai vậy?... Là ai?"

Trong đầu đang hiện lên những câu hỏi....bỗng chốc cậu cảm thấy đầu mình được một bàn tay to lớn áp vào cổ ai đó. 1s sau... cậu cảm nhận được mùi máu ngọt ngào. Cơn khát lại dâng lên như thủy triều.

Không thể khống chế mình, răng nanh dài ra...Minhee để cho mình chìm đắm vào dòng máu đó. Cậu ôm lấy vai hắn rất chặt, cái miệng tham lam hút lấy dòng máu của hắn. Như một đứa trẻ yêu thích một cây kẹo.

"Ngoan..."

Khen thưởng "đứa trẻ" trong lòng, Hwang Yunseong in lên mái tóc cậu một nụ hôn nhẹ. Ánh mắt hắn dịu dàng hơn cả, vòng tay ôm lấy cậu chặt hơn. Bàn tay áp cậu vào cổ hắn sát hơn....

Nếu hôm nay hắn không rời tháp....liệu cậu ấy sẽ thế nào? Hắn biết, với một Ma cà rồng thuần chủng...chỉ bằng vết thương này, chắc chắn không thể làm cậu mất mạng. Nhưng thật khiến hắn lo sợ. Những điều trong quả cầu tiên tri đã bắt đầu? Hắn phải làm gì?

Phía xa xa ngoài tháp chuông, Jinhyuk ngồi trên cành cây vắt vẻo. Đôi mắt xanh biếc nhìn vào hai người đang ôm nhau trong phòng kia khẽ thở phào. Vốn anh đang rất rất lo lắng, đứa em trai bé bỏng xảy ra chuyện như vậy... anh muốn ngay lập tức đưa về lâu đài chữa trị, nhưng khi thấy Hwang Yunseong đưa em trai mình rời đi, trong lòng bỗng yên tâm lạ kỳ. Anh tin Hwang Yunseong, hắn yêu em trai mình như thế...chắc chắn sẽ cứu cậu.

Và anh luôn đúng...

Hiện tại em trai anh đã ổn rồi, anh sẽ quay lại khi Minhee tỉnh. Có vẻ như anh chàng người Sói kia cần chút không gian riêng tư với em trai mình.

Nở một nụ cười gian manh, Jinhyuk bay đi hoà vào trong bóng đêm mất hút.

————

Minhee sau khi đã hút máu no nê mới rời khỏi cổ hắn, dựa vào lồng ngực hắn ngủ ngon lành. Vết thương trên cánh tay đã nhanh chóng khép lại hoàn toàn. Sắc mặt cũng đã hồng hào hơn.

Cậu như một con mèo Ba Tư nằm cuộn tròn trong ngực hắn, mái tóc bạch kim rủ xuống che lấy một nửa khuôn mặt...nhìn cậu thật dễ chịu.

Nở một nụ cười nhẹ, hắn ôm cậu nằm xuống giường. Hắn cũng cảm thấy hơi choáng váng, ôm cậu sát vào lồng ngực, cằm tựa vào đầu cậu. Dần dần chìm vào giấc ngủ....