- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 32 Yen Binh Khi Ben Canh Han

Tùy Chỉnh

Peter Evans đang nhàn nhã thưởng thức trà, chiếc máy nghe nhạc phát lên những bản nhạc du dương. Bầu không khí nhẹ nhàng khác xa với bên ngoài hỗn loạn. Dường như ông ta không hề lo lắng một chút nào.

Peter Evans - là con trưởng trong một gia đình qúy tộc. Cha ông ta là một bá tước ngày trước theo chân Frank. Tuy tuổi đã cao nhưng trông ông vẫn vô cùng khoẻ mạnh, cuốn hút. Giờ phút này ông mặc cho bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn lại thản nhiên không màng công việc, thoải mái uống trà. Thật là một cảnh nghịch lý.

"Cạch" Minhee bất chợt bước vào, miệng nhanh chóng nói ra ý định.

"Viện trưởng, tôi cần ông cho người đi tìm Han Dong..."

Lời nói chưa dứt, đôi mắt cậu sững lại vẻ không tin nổi nhìn cái cảnh trước mặt. Cậu đang thấy gì? Hình ảnh một người đàn ông lịch lãm đáng lẽ ra phải đau đầu giải quyết rắc rối lại đang nhàn nhã uống trà. Gì chứ...còn nghe nhạc.
Minhee nhíu mày không hài lòng.

Giật mình vì sự xuất hiện của Minhee, Peter Evans suýt nữa bị sắc trà nóng. Vội vàng đứng phắt dậy, dáng vẻ chột dạ, ông ta lắp bắp.

"Ho... Hoàng tử...sao người lại ở đây?"

Việc Minhee là hoàng tử đương nhiên là ông ta biết rõ. Ba năm trước Jinhyuk yêu cầu ông đưa Minhee vào học viện, không được tiết lộ thân phận của cậu. Hồ sơ nhập học của cậu cũng do ông làm. Về việc giữ kỹ thân phận của Minhee, ông ta đã làm rất tốt. Chỉ là... tại sao cậu lại để lộ ra như vậy?

"Han Dong Hoon đang ở đâu? Tại sao lại không có trong khu trạm xá?" chứng kiến tình cảnh hiện tại, Minhee hận không thể răn đe cho ông ta một trận. Nhưng trước hết...còn việc quan trọng phải làm.

"Chẳng phải cậu ta ở trong trạm xá sao?"Peter Evans ngờ vực, mồ hôi trên trán rơi xuống. Ông ta không biết rằng chính câu nói này càng buộc tội tính vô trách nhiệm của mình.

"Đáng lý cậu ta phải ở đó. Tôi hỏi ông, ông đã làm gì? Ở đâu? Ông có biết nếu để anh trai tôi tìm ra Han Dong Hoon thì tình hình sẽ tồi tệ như thế nào" Minhee gằn lên. Chuyện này làm cậu muốn phát điên.

"Chuyện này...chuyện này...hoàng tử bình tĩnh, tôi sẽ cho người đi tìm." Ông ta bối rối sợ sệt, lên tiếng trấn an sau đó nhanh chóng bước ra cửa. Việc Minhee xuất hiện như thế này làm ông ta không thể nào lường trước được. Xem ra ông ta quá chủ quan rồi. Vị hoàng tử này không dễ động!

Chống tay vào bàn điều hoà nhịp thở, Minhee đau nhức thở dốc. Những vết bầm tím nơi vùng bụng vì cú đấm quá mạnh của Dong Hoon gây ra đang tra tấn thân thể cậu. Ngay bây giờ cậu chỉ muốn nằm xuống giường ngủ một giấc, như vậy mọi đau đớn sẽ giảm đi phần nào.

Minhee cứ ngồi trong phòng hiệu trưởng như vậy một tiếng đồng hồ. Cho đến khi Peter Evans thớt hải chạy vào. Ông ta thở không ra hơi.

"Ho...hoàng...tử...đã tìm...tìm thấy...Han...Han Dong Hoon"
Chỉ chờ có thế, Minhee chạy như bay ra phía ngoài.

...

Lúc Minhee nhìn thấy Dong Hoon thì cực kì bàng hoàng, cậu không tin vào mắt mình khi nhìn thân hình cậu ta. Khắp người Dong Hoon chằng chịt vết thương, từ đầu tới chân toàn máu trông hết sức kinh khủng. Nhìn thấy bàn tay cậu ta bị mất hai ngón, Minhee bịp miệng ngăn cho tiếng hét thốt ra.

Đã có chuyện gì xảy ra? Không lẽ...là do anh trai cậu làm?

Loạng choạng quay mặt xoay người rời khỏi trạm xá, tuy trong lòng vẫn không thể tiêu hoá kịp mọi chuyện nhưng cậu đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Ít ra cậu ta vẫn còn sống! Chuyện cậu lo lắng đã có thể thở phào.

"Hoàng tử, tôi sẽ cho người giám sát khu trạm xá. Người về nghỉ ngơi đi." Peter Evans e dè.

"Được!"

Mặt Trời bắt đầu ló dạng, những tia sáng nhẹ xuyên qua chiếu rọi xuống lớp tuyết dày đặc. Minhee mệt mỏi đưa tay tránh đi ánh sáng, bước chân nặng nhọc...

Bỗng đôi mắt tím trong veo nhận ra một bóng hình quen thuộc. Đôi chân dừng lại, hốc mắt cậu có chút cay xè.

Hwang Yunseong...tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?

Trên mặt Hwang Yunseong lấm tấm những chấm máu nhỏ li ti, hắn chậm rãi tiến lại gần cậu. Đôi mắt hổ phách nhìn cậu có chút xót xa. Đưa tay lên xoa đầu cậu, hắn trầm nhẹ.

"Đừng khóc!"

Câu nói này ngược lại như khích lệ Minhee, những hạt nước mắt lần lượt to như hạt đậu rơi xuống. Những sự việc xảy ra làm cậu sợ hãi, cậu đã sợ hãi nhường nào.

"Tôi đã đi tìm anh...nhưng anh không có ở tháp chuông. Yun Seong...tôi đã rất hoảng loạn."

Ôm lấy Minhee vào lòng, đáy mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía khu trạm xá. Vòng tay ôm lấy Minhee chặt hơn, hắn trấn an cậu.

"Ổn rồi, sẽ không ai làm thương tổn em nữa."

Cảm giác an toàn bao trùm, nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn khiến Minhee cảm thấy an tâm. Dường như mỗi khi ở bên cạnh anh chàng người Sói này cậu đều cảm thấy an toàn. Mọi đau đớn, sợ hãi đều biến mất khi ở bên cạnh hắn.

Như sực nhớ ra điều gì, Minhee rời vòng ôm ngước mặt lên nhìn hắn.

"Yunseong...anh trai tôi..."

"Ổn, đừng lo. Tôi sẽ không để anh trai em làm điều ngu ngốc."

Nở một nụ cười nhẹ nhõm, tâm trạng cậu thả lỏng. Vậy là những điều cậu lo sợ đã được câu nói của hắn thổi bay đi.

Hwang Yunseong nhìn cậu, trong ánh mắt hiện lên ý cười. Thật may cậu đã cười, nếu không hắn sẽ cho Han Dong Hoon phải chịu thảm cảnh chứ không phải nhẹ nhàng như thế.

Ngày mới đã bắt đầu, nhưng những rắc rối bắt đầu giống như từng cơn sóng xô vào bờ.

Ngày một lớn...