- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 47 Y Muon Cua Byungchan

Tùy Chỉnh

Hwang Yunseong bước ra khỏi nhà tắm, như thường lệ phần trên để trần, mặc một chiếc quần jean chưa cài thắt lưng. Những giọt nước từ mái tóc đang rủ xuống chảy dài trên lồng ngực vạm vỡ, xuống tới cơ bụng sáu múi trông thật gợi cảm.

Với lấy chiếc khăn lông màu trắng đang để trên giường, ánh mắt cũng không lay động, không nhìn về phía cái bàn nơi giáo sư Amanda đang ngồi nghiêm nghị ở đó. Hắn tiếp tục lau mái tóc của mình, cảm thấy nó hơi khô ráo mới nhàn nhạt lên tiếng.

"Vậy là bà đồng ý?"

Đáp lại câu hỏi của hắn là tiếng "lộp..cộp" của chiếc gậy đang nâng lên hạ xuống trên sàn. Giáo sư Amanda chậm chạp bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Bà đang nhớ lại câu nói của Hwang Yunseong nói với bà vài ngày trước

"Nhìn xem Cho Seongyoun đang làm gì? Học viện và tất cả những người ở đây đang dần trở thành con rối của cậu ta".

Phải, bà đã thấy được thủ đoạn của Cho Seongyoun.

"Ta đã thấy! Hwang Yunseong ta đã thấy. Tuy nhiên chúng ta có thể làm gì? Thế lực của Cho Seong Youn rất mạnh. Ta tin chắc tất cả giáo viên khu V sẽ bị cậu ta thu phục. Cuộc thi này diễn ra...." Nói đến đây bà thở dài.

"Một khi tìm được Hội Trưởng Học Viên mới, Cho Seongyoun sẽ có một đội quân đông đảo. Tất cả, tất cả sẽ phải qùy dưới chân cậu ta."

"Tôi chỉ muốn biết Jame Carney đang ở đâu?" Hắn lạnh lùng nói, dường như mọi lời nói của giáo sư Amanda không làm hắn lo lắng một chút nào.

"Với một điều kiện!" Hwang Yunseong nhíu mày

"Khi tìm được Jame Carney, hãy đưa con trai ta đi cùng. Nó đang ở cùng chỗ với Jame Carney. Tên của nó là Johnny."

Hắn trầm mặc không nói, chỉ đến bên bàn rót ra một chút Cafe uống một ngụm, lại nhìn về bóng lưng còng xuống của giáo sư Amanda.

"Chỗ giam giữ Jame Carney?"

Lời nói ngắn gọn này của hắn giáo sư Amanda coi như là Will Turner đã đồng ý, bà thoáng thở phào từ tốn nói.

"Jame Carney và Johnny đang bị nhốt tại London, giữa cuộc sống của con người. Một đội quân của Cho Seongyoun đang tập trung ở đây, chúng đội lốt là những cảnh sát che dấu ánh mắt của con người. TRỤ SỞ CẢNH SÁT L."

Chống tay lên bàn thâm trầm suy nghĩ. Vậy ra Jame Carney đang ở London? Điều này hắn cũng đã dự tính trước.

"Còn một việc nữa." Giáo sư Amanda bất chợt quay đầu lại nhìn hắn.

"Tôi hiểu bà đang lo lắng điều gì." Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Vậy thì tốt. Hwang Yunseong, hãy nhớ cho kỹ. Không thể tùy tiện rời khỏi học viện. Hành tung của cậu Cho Seongyoun đều rõ trong lòng bàn tay. Một khi có sai sót, Jame Carney và Johnny sẽ chết." Bà nhấn mạnh.

"Tôi biết." Hắn lạnh lùng trả lời.

"Vậy..." Giáo sư Amanda do dự.
Chậm rãi giơ tờ thông báo hôm qua mới được dán ánh mắt sắc lạnh của hắn loé lên tia kiên định.

"Tôi tự biết phải làm như thế nào." Nở một nụ cười tán thưởng, giáo sư Amanda hài lòng xoay người rời khỏi tháp chuông. Bà cần tin tưởng Hwang Yunseong, bởi hắn là người duy nhất cứu được con trai Johnny của bà.

...

Sau khi giáo sư Amanda rời đi, hắn chậm rãi muốn ra ngoài tìm Minhee. Có lẽ cậu đang phấn khởi vui mừng đạt được điểm cao cho bài luận. Nghĩ đến đây bất giác hắn cười khẽ, mỗi lần nghĩ đến cậu làm cho hắn từ một người lạnh lùng bỗng trở thành một con người dịu dàng.

Một dáng người bước vào...

Hắn có chút ngạc nhiên khi Byungchan đột nhiên xuất hiện. Từ hôm qua hắn không thấy Byungchan trong học viện. Nhưng hôm nay biểu hiện trên khuôn mặt cậu ta có chút khác lạ. Không thấy nét tươi cười thường ngày, thay vào đó ánh mắt cậu ta hiện lên chút khát vọng.

"Sao em tới đây?"

"Yunseong..." Byungchan bước lại gần mấp máy.

Không để hắn kịp mở miệng cậu ta nhanh chóng trút đi quần áo của mình, đôi tay vươn ra ôm chầm lấy hắn, giọng nói khát vọng kiên định.

"Yunseong, em muốn làm người của anh!"