- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 52 Gap Cho Seongyoun

Tùy Chỉnh

Trong một căn phòng sang trọng.
Byungchan đang tập trung làm các bài kiểm tra. Mái tóc cậu trải qua nhiều quá trình vò đầu mà rối bù trông như vừa mới ngủ dậy. Đôi mắt cậu ta thâm quầng chứng tỏ đã không ngủ đủ giấc.

Với tay lấy ly cafe thứ 6 trên bàn uống như nước lã, đôi mắt Byungchan díu lại muốn ngủ. Ngay lúc này cậu ta muốn ngủ một giấc thật say.

Seongyoun đẩy cửa bước vào, trông thấy bộ dạng gật gù của Byungchan như vậy thì khẽ cười nhạt.

"Em nghĩ cứ như thế này thì sẽ thắng sao? Đến lúc ngồi trên bàn thi lại ngủ gục."

Uống nốt những giọt Cafe trong cốc, Byungchan chẳng buồn nhìn vào mặt Seongyoun, chỉ đáp lại bằng giọng ngái ngủ.

"Em cần phải thắng, anh không biết sao? Để có được Yunseong em cần phải thắng."

Ánh mắt Cho Seongyoun loé lên tia giảo hoạt, nở một nụ cười quyến rũ chết người, anh ta ngồi xuống bên cạnh Byungchan.

"Anh có thể giúp em thắng, có thể giúp em có được Hwang Yun Seong. Chỉ có điều..."

"Anh họ yêu quý, đây là cạnh tranh công bằng đó anh biết không? Em sẽ thi với chính khả năng của mình." Byungchan đẩy Cho Seongyoun ra, bĩu môi làu bàu. Gì chứ, tuy cậu ta muốn có được Hwang Yunseong nhưng mà phải làm trò gian lận thì tuyệt đối không! Cậu ta tin tưởng vào khả năng của mình.

"Tùy em, đến lúc đừng khóc lóc cầu xin anh giúp đỡ."

Cho Seongyoun mặc áo khoác vào, túm lấy mái tóc dài cột vào đơn giản, tay cầm một bông hoa hồng đi ra phía cửa.

"Sẽ không! A...anh đi đâu thế?" Byungchan ngoái cổ ra gọi

"Ngủ sớm đi. mai diễn ra vòng sơ loại đó." Nói rồi Cho Seongyoun mất hút phía sau cánh cửa.

...

Trời đã sắp sáng nhưng Minhee vẫn chôn chân tại thư viện. Có một số tài liệu cậu nghĩ là nên đọc. Dự định sẽ ở lại 30 phút nữa sau đó quay về lâu đài ngủ một giấc để chiều hôm sau bước vào thi.

Cửa thư viện mở ra, chiếc mũi nhanh nhạy ngửi được một mùi nước hoa nam tính - Boucheron... mùi hương quyến rũ. Minhee cũng cảm nhận được mùi hương quen thuộc giống mùi cơ thể cậu, hương hoa hồng.

Cho Seongyoun lịch lãm nhưng không kém phần quyến rũ xuất hiện trước mặt cậu. Bàn tay đang đeo bao tay da cầm bông hồng đỏ thắm đưa về phía Minhee, môi mỏng dụ hoặc phát ra.

"Tặng cậu, người đẹp."

Nếu giờ phút này đứng trước Cho Seongyoun không phải Minhee mà là một người nào đấy, chắc chắn một điều rằng cậu ta sẽ lập tức hét lên khóc lóc cảm động sau đó sẽ ôm hôn anh ta điên cuồng.

Cũng dễ hiểu, vì Cho Seongyoun là một anh chàng đỏm dáng điển trai lại cực kỳ quyến rũ, dẫu có bị anh ta mê hoặc thì cũng dễ hiểu. Thế nhưng người trước mặt anh ta lại là Minhee.

"Sao anh lại đến đây?" Minhee nhìn bông hoa hồng ngờ vực. Cậu thật sự không hiểu, anh ta tìm cậu làm gì. Cậu nghĩ chắc anh ta phải đang lo chuyện cho cuộc thi ngày mai mới phải.

"Thôi nào người đẹp, cậu đang làm tôi phải xấu hổ đấy." Seong Youn vẫn nở một cười quyến rũ, đôi mắt hẹp dài nhìn xung quanh ra hiệu.

Theo ánh mắt của anh ta, Minhee nhận ra hiện tại hai người họ đang là tâm điểm chú ý của căn phòng. Những con mắt của những học viên nhìn họ chằm chằm đầy hứng thú. Minhee thở dài trong lòng, cậu vốn không muốn nhận nhưng vì không muốn bị đem ra chỉ trích vì "kiêu" và không muốn làm anh ta mất mặt. Dù sao anh ta đã từng cứu cậu.

Bàn tay trắng muốt nhận lấy bông hoa một cách không đành lòng.

"Cảm ơn!"

Cho Seongyoun làm sao mà không thấy sự miễn cưỡng của cậu, anh ta biết chắc cậu không thể từ chối.

Có thể nói rằng tên nhóc này rất thông minh. Xem ra Byungchan sẽ khó khăn khi đối phó.

"Tôi nghe nói cậu thách đấu với Byungchan?" Cho Seongyoun giả bộ hỏi.

Khẽ nhíu mày, Minhee không ngờ ngay cả việc này mà anh ta cũng biết. Xem ra mối quan hệ giữa anh ta và Byungchan rất thân thiết.

"Không phải tôi thách đấu mà là chấp nhận thách đấu." Minhee sửa câu nói của anh ta.

Bật cười ra tiếng, Cho Seongyoun vén mái tóc mai dài che mất tầm mắt làm lộ ra chiếc khuyên tai kim cương sáng loáng. Chỉ vậy thôi cũng khiến bất cứ ai cũng phải tim đập, mặt đỏ ửng.

Minhee thừa nhận anh ta rất đẹp trai, khiến cậu cảm thấy vài giây rung động.

Hwang Yunseong không đẹp trai như Cho Seongyoun. Hắn bình thường nhưng bộ dáng lạnh lùng cùng với khuôn mặt lạnh như băng kia lại thu hút rất nhiều người. Hắn nam tính, to lớn và mạnh mẽ... điều này làm Minhee cảm thấy rất an toàn, rất yên bình khi bên cạnh hắn.

Cậu cảm thấy bản thân mình lại nhớ hắn nữa rồi! Có vẻ như càng ngày cậu càng nghĩ đến hắn nhiều hơn.

Cái cảm giác nhớ nhung này quả thực rất khó chịu.

"Anh cần tìm tôi có việc gì sao?" Minhee nghiêng đầu hỏi.

Liếc nhìn vài cuốn sách trong tay cậu, Cho Seongyoun nhún vai.

"Chỉ là muốn chúc cậu thi tốt!"

"Chỉ vậy sao?" Minhee nghi hoặc.

Cho Seongyoun gật đầu nhìn Minhee hết sức tự nhiên nhưng trong đầu lại đang thầm tính toán.
Cũng giống như nhiều người anh ta cũng không thể nào ngờ được Minhee lại tham gia cuộc thi. Nếu như cậu giành chiến thắng, ngồi lên cái ghế Hội Trưởng Học Viên thì quả là gây ra trở ngại cho anh ta. Xem ra phải khiến cho cậu thua thì mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây Cho Seongyoun lại nở ra một nụ cười hết sức chân thành - theo bên ngoài nhưng lại giảo hoạt từ bên trong.

Mà Minhee, cậu cảm giác được có cái gì đó khác lạ ẩn sau nụ cười của anh ta. Tuy nhiên theo phép lịch sự cậu vẫn phải cảm ơn anh ta. Chủ động mời Cho Seongyoun một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích hôm nào.

Cậu muốn sau ngày hôm nay cậu sẽ không gặp lại anh ta nữa. Đó cũng là ý muốn của Hwang Yunseong!