- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 64 Vao Vong Trong

Tùy Chỉnh

Sau khi đá, đấm cánh cửa trước phòng của Han Seongwoo một hồi mà chỉ nhận lại được sự im lặng, Byungchan thở hồng hộc xoay người muốn về phòng. Lại bắt gặp Minhee đang mang cốc xuống ra khỏi phòng. Nghĩ đến chuyện mình vừa bị Han Seongwoo mắng càng làm cho Byungchan điên tiết. Bởi vì việc cậu ta bị chửi chả phải bắt nguồn từ Minhee hay sao? Cho nên đi đến trước mặt chặn Minhee lại.

"Có chuyện gì sao?" Minhee nhíu mày nhìn Byungchan khó hiểu. Cậu không biết vì sao cậu ta lại có bộ dạng tức giận như vậy. Nhưng mà có liên quan gì tới cậu chứ?

"Cậu với Han Seongwoo có quan hệ gì? Đừng nói với tôi rằng là cậu bắt cá hai tay? Nếu như vậy tôi tuyệt đối không tha cho cậu."

Byungchan mất bình tĩnh gằn lên. Cậu ta cảm thấy mối quan hệ giữa Minhee và Han Seongwoo rất lạ. Tuy Han Seongwoo hay châm chọc Minhee nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được anh ta thích Minhee. Lại còn vào phòng của anh ta nữa.

Nghĩ đến Hwang Yunseong thì Byungchan lại càng tức giận. Chắc hắn cũng không thể ngờ việc người yêu mình đang mập mờ với một người con trai khác

Minhee nở một nụ cười như thể vừa nghe một câu chuyện vớ vẩn.

Bắt cá hai tay sao?

Với Han Seongwoo? Đây có lẽ là câu hỏi nhảm nhí nhất từ trước đến nay cô nghe. Không hiểu sao Choi Byungchan này lại nhanh chóng quên vụ trong phòng của Han Seongwoo vừa rồi.

"Cho dù có bắt cá hai tay hay không thì đó là việc của tôi. Hơn nữa cậu thấy tôi và anh ta có điểm gì cho thấy là đang yêu nhau sao?" Minhee lạnh lùng hỏi.

Byungchan nhất thời cứng lưỡi. Đúng là cậu ta không có thấy biểu hiện gì của Minhee cho thấy đang yêu Han Seongwoo cả. Nhớ tới bộ dáng muốn giết anh ta của Min Hee không khỏi khiến cậu ta lúng túng.

"Việc...việc này..."

"Nếu có thời gian suy nghĩ lung tung thì tôi khuyên cậu đi ngủ thì hơn." Minhee không muốn dài dòng, bỏ lại một câu sau đó xoay người xuống bếp. Cậu cần uống một chút sữa sau đó ngủ ngon, việc giải câu đố cùng với sự phiền nhiễu của Han Seongwoo và Byungchan khiến cậu đau đầu.

Mà Byungchan cho dù còn chút bực bội trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác nên đá cửa đi vào phòng.

...

18h tại phòng sinh hoạt chung.

Mụ Mineva nhìn qua đáp án của ba thí sinh gật gù, đôi mắt tỏ vẻ tán thưởng.

"Tốt! Rất tốt. Các trò làm rất tốt, đúng là những thí sinh suất sắc."

Minhee khẽ thả lỏng cơ thể, nghe giọng điệu mụ Mineva khen thì chắc là đáp án chính xác. Tuy nhiên cả Byungchan và Han Seongwoo cũng đúng. Byungchan thì không nói, vì hôm qua cậu ta cố gắng tìm tòi rất nhiều. Nhưng Han Seongwoo thật sự thông minh đến như vậy? Anh ta đã ở trong phòng ngủ suốt cho đến khi lại say bí tỉ. Quả thật làm cho người khác nhìn bằng con mắt khác.

Nhận ra Minhee đang liếc nhìn mình, Han Seongwoo quay qua, nhìn sâu vào đôi mắt tím trong veo của Minhee nở một nụ cười đắc thắng. Cho dù khuôn mặt có chút mệt mỏi, cùng đôi mắt thâm quầng nhưng anh ta vẫn kiêu ngạo. Quả thật cái con người say bí tỉ kia đến giờ cô vẫn không dám tin đó là anh ta. Như hai con người khác biệt.

"Thưa giáo sư, như vậy cả ba đáp án đều đúng sao?" Byungchan hứng khởi hỏi, trong ánh mắt hiện lên chút khát vọng mong chờ. Cậu ta hy vọng mụ Mineva sẽ nói rằng đáp án của Minhee là không đúng. Nếu chỉ như vậy cậu ta sẽ chấp nhận thua trong vòng sau. Bởi vì chỉ cần thắng Minhee là được rồi.

Minhee làm sao mà không nhận ra hàm ý của Byungchan trong câu nói vừa rồi cơ chứ! Nhưng mà phải khiến cậu ta thất vọng rồi. Cậuu chắc chắn đáp án của mình là đúng.

Mụ Mineva đút một miếng cá khô vào miệng con mèo đang nằm ườn trên bàn mở miệng xác nhận.

"Đúng vậy! Các trò làm tôi cảm thấy tự hào. Đáp án chính xác là: Harold Coleman." Mụ nở một nụ cười thích chí khi lướt qua khuôn mặt của Minhee và Han Seong Woo. Vậy là cho đến bây giờ cơ hội giành chiến thắng nghiêng về khu V nhiều hơn.

Thoáng thất vọng nhưng Minhee nhanh chóng nở một nụ cười gượng.

"Vậy quá tốt rồi."

"Vậy bao giờ diễn ra vòng trong thưa giáo sư?" Han Seongwoo đứng im nãy giờ lên tiếng hỏi

"Ngày giờ tôi sẽ thông báo sau. Còn bây giờ ba trò có thể xả hơi trong 1-2 ngày. Tôi hy vọng vòng trong các trò sẽ làm tốt như ngày hôm nay. Cũng đừng quên luyện tập cho vòng trong." Mụ Mineva ôm lấy con mèo vào lòng cất giọng thông báo sau đó bước ra khỏi phòng mất hút.

Mà Minhee bỗng thấy trước mắt tối sầm, cậu cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi. Loạng choạng đứng dựa vào ghế, trong cơ thể cậu đang có cảm giác thèm khát.

Cậu kể từ lúc hút máu của Hwang Yunseong đến giở, cơ thể có chút lạ lùng. Dường như dòng máu ấy khiến cakau no trong một thời gian dài. Cho đến bây giờ cậu cũng chưa uống một giọt máu nào.

Cậu ngay bây giờ có cảm giác khát cháy cổ. Áp chế cơn khát trong người, Minhee bỏ mặc khuôn mặt ngạc nhiên của Byungchan và Han Seongwoo, cậu xoay người di chuyển như gió về hướng mà mụ Mineva vừa đi.

"Cậu ta bị sao vậy kìa?" Byung Chan nhìn theo bóng dáng như điện xẹt của Minhee thắc mắc hỏi

"Chỉ là đang khát mà thôi." Han Seongwoo nhận định. Nhìn vào biểu hiện của Minhee, anh ta có thể đoán ra. Anh ta cũng là một Ma cà rồng nên chuyện này cũng thường xuyên gặp. Nhưng mà một năm chỉ có thể hút máu người một lần thì quả thực không đủ. Cho dù có nhiều máu động vật đến đâu thì cũng không bằng máu người.

Nhớ lại khuôn mặt của Minhee đang tái đi, Han Seongwoo trầm ngâm... xem ra chàng hoàng tử xinh đẹp của anh ta đang gặp rắc rối lớn rồi.

"Gì cơ? Khá..khát?" Byungchan giật mình hoảng hốt, bàn tay nhanh chóng đưa lên che cổ mình lại như sợ Minhee từ sau nhoài lại cắn.

Liếc mắt nhìn hành động của Byungchan, Minhee tỏ vẻ khinh bỉ. Nở nụ cười mỉa mai.

"Yên tâm! Cho dù không có máu thì không ai hút máu cậu đâu."

"Anh....anh..." Byungchan tức giận trừng mắt nhìn anh ta toé lửa. Cái con người này tại sao luôn làm cậu tức giận đến như vậy? Thù mới hận cũ làm nhiệt huyết Byungchan tuôn trào, không nói không rằng giơ chân đạp vào bàn chân anh ta một cái.

Han Seongwoo bị bất ngờ không kịp tránh, bàn chân ngay lập tức truyền đến một cơn đau nhức. Miệng kêu lên một tiếng trừng mắt nhìn Byungchan.

"Cậu... cậu dám..."

"Sao tôi lại không dám! Han Seongwoo, anh nhớ kỹ anh vẫn còn nợ tôi một cái ơn." Nói xong lè lưỡi trêu ngươi anh ta rồi chạy vụt đi. Dù sao trước khi anh bùng nổ thì nên chạy trước.

Han Seongwoo nhìn bóng lưng chạy vội vã của Byungchan mà vừa tức vừa buồn cười. Anh ta có nợ cậu ta cái gì sao? Ơn ư? Không lẽ ý của cậu của ta là chuyện "cứu" anh ta ngày hôm qua sao?

Thật không còn gì để nói!

"Nhảm nhí."

Han Seongwoo buông ra một câu sau đó nằm xuống ghế sopha ngủ.