- Hwangmini Thien Than Mat Tim 2 Chap 71 Dung Ket

Tùy Chỉnh

"THỦ LĨNH, KHÔNG HAY RỒI!"

Tiếng hớt hải của một tên canh gác vang lên, bàn chân nện xuống nghe uỳnh uỵch.

"Có chuyện gì?" Cho Seongyoun đang thoải mái nằm nghỉ ngơi nhíu mày lên tiếng.

Chỉ chờ có thế tên canh gác nói liền tù tì.

"Vị hoàng tử đó đã gây ra án mạng. Cậu ta đã giết Han Dong Hoon."

"CÁI GÌ?" Cho Seoungyoun quát lên, vùng dậy vội vàng bước nhanh ra cửa. Đám lính canh phía bìa rừng đúng là lũ ăn hại. Tại sao Han Dong Hoon lại có mặt trong rừng?

"Thủ...thủ lĩnh.. Còn một việc nữa..."

"Còn chuyện gì nữa?" Cho Seongyoun trừng mắt.

Tên canh gác kia mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt sợ sệt run lên, môi không dám nói ra.

"NÓI!" Cho Seongyoun gầm lên.

"Dạ...dạ...không thấy Hwang Yunseong đâu cả...có lẽ..."

Không khí bắt đầu lạnh âm độ, khuôn mặt Cho Seongyoun sau khi nghe tên canh gác nói ra xám xịt lại. Đôi mắt Cho Seongyoun tràn ra tia phẫn nỗ, anh ta gằn lên.

"NHẮC LẠI MỘT LẦN NỮA"

Tên canh gác qùy sụp xuống sàn, đôi vai người đó run lên, giọng nói lắp bắp van xin.

"Xin...xin...xin thủ lĩnh...thủ lĩnh...tha AAAAAAA"

Máu từ cổ tên canh gác phun lên, một đường dao sắc bén cắt đứt động mặt ở cổ. Máu tuôn ra bắn lên mặt của Cho Seongyoun, nhưng anh ta đang tràn đầy phẫn nộ. Giơ chân đạp bay cái xác của tên canh gác vào tường sau đó bước ra cửa.

Còn gì vui hơn khi lại để xổng con mồi như thế!

Đám lính canh đúng là vô dụng.

...

Lúc này trong rừng.

"Không....tôi không cố ý! Là Han Dong Hoon muốn giết tôi trước." Minhee lắc đầu nhìn đám người vừa mới kéo đến thanh minh cho mình.

Cậu vẫn chưa hoàn hồn việc vừa xảy ra. Cậu cũng không ngờ cậu lại ra tay giết chết Han Dong Hoon thật. Nhìn đôi mắt trợn tròn của Han Dong Hoon không khỏi khiến cậu một trận rùng mình."

"Đã giết người còn chối tội. Để xem ai dám đứng ra bênh vực kẻ tàn bạo như cậu." Một nam sinh người Sói tràn đầy phẫn uất mở miệng.

"Đúng vậy...bắt cậu ta lại."

"Nhốt lại...xử tử đi. Đám người hút máu không ra gì."

"Cậu ta là hoàng tử giới Ma cà rồng mà lại ra tay với loài chúng ta... giết chết hắn đi."

"Giết...giết"

Đám đông xôn xao chỉ trích, lăng nhục Minhee không thương tiếc. Peter Evans chỉ đứng im lặng không nói một lời nào, sau đó ra lệnh cho mấy tên lính phía sau tiến lên.

"LEE KANG MINHEE GIẾT HAN DONG HOON, TỘI DANH KHÔNG THỂ THA THỨ. LẬP TỨC BẮT NHỐT." Davy Jonathan nghiêm nghị hét lên.

"Khô...ông..." Minhee ôm bụng lùi ra phía sau. Đám người này quả thực không biết suy xét. Lại hùa vào muốn bắt nhốt cậu.

Nhìn biểu hiện của họ, Minhee biết có biện minh cỡ nào họ cũng không tin. Nhưng cậu cũng chỉ là tự vệ chính đáng. Những khuôn mặt muốn ăn tươi nuốt sống cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu qua dễ dàng.

Cậu không thể bị bắt! Vì thế Min Hee xoay người muốn chạy. Dù sao vụ việc vừa rồi Byungchan cũng chứng kiến, cậu cần phải rời khỏi đây sau đó sẽ tìm Byungchan nhờ cậu ta làm chứng.

"BẮT CẬU TA LẠI" Davy Jonathan hét lên.

"Buông tôi ra. Byungchan có thể làm chứng, Han Dong Hoon tấn công tôi trước. Các người hãy hỏi cậu ta." Minhee vùng vẫy yếu ớt lạnh lùng mở miệng.

"Ha...Byungchan? Cậu ta đã ngất còn có thể nhìn thấy cái gì? Đừng chối tội. GIẢI CẬU TA ĐI!"

Minhee bị hai tên nam sinh to chùi chũi thô bạo túm lấy lôi đi bất chấp sự kháng cự của cậu.

Đúng lúc này...

"Àaaaaa..húuu..uuuuuuuuuuu" một tiếng tru kéo dài khiến đám người đề cao cảnh giác dừng lại.

"Loạt...xoạt..tt"

Những tên lính canh lăm le cầm khẩu súng sợ hãi, đôi mắt tập trung cao độ nhìn về phía phát ra tiếng động.

"Cẩn thận!" Peter Evans nhắc nhở
Lời ông ta vừa nói ra bất thình lình một tiếng gầm vang lên, sau đó một bóng đen to lớn vọt ra khỏi lùm cây.

"Áaaaaaaa..."

Đám đông hỗn loạn hét lên, chỉ thấy một con Sói đen to sừng sững, đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh nhìn họ trừng trừng. Con Sói nhảy đến bên cạnh Minhee.

Minhee cũng giật mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hổ phách của con Sói thì cậu có chút ngỡ ngàng. Là hắn...Hwang Yunseong!

"Yunseong..." Minhee mấp máy.

Lúc này đám người kia mới khôi phục trạng thái, nhất thời giơ súng lên, Davy Jonathan hét lên.

"HWANG YUNSEONG, MAU TRÁNH RA MỘT BÊN."

Hwang Yunseong nhe răng ra đe dọa, Davy Jonathan sợ hãi lùi về sau mấy bước nhưng vẫn mạnh miệng.

"HWANG YUNSEONG, MỘT LẦN NỮA...TRÁNH QUA MỘT BÊN. THỦ LĨNH CHO SEONG YOUN ĐANG TỚI, CẬU ĐỪNG HÒNG THOÁT."

Hwang Yunseong không thèm để ý lời ông ta nói, hắn nhìn Minhee sau đó ra hiệu cho cậu trèo lên lưng mình.

Minhee lại gần hiểu ý tứ của hắn, gắng gượng trèo lên ôm lấy lưng hắn thật chặt.

"Yunseong, anh định làm gì?" Cậu lo lắng.

Chỉ thấy tai trái của hắn khẽ vẫy ý muốn nói "Mọi chuyện anh sẽ lo" sau đó ánh mắt sắc lạnh của hắn bắn về phía đám người trước mặt. Bàn chân hắn chậm rãi đi từng bước.

Davy Jonathan thấy hắn không coi ai ra gì tức quá hét lên.

" CÒN CHỜ GÌ NỮA...BẮN!"

Đám lính canh nhận được mệnh lệnh lập tức kéo cò, chuẩn bị nổ súng. Thế nhưng một lần nữa đám người lại không kịp đề phòng, từ phía sau Hwang Yun Seong hơn chục con Sói to lao ra, vồ lên đám người cắn xé.

"Áaaaa...CÓ PHỤC KÍCH..."

"MAU GỌI THỦ LĨNH CHO SEONGYOUN..."

Lúc này Hwang Yunseong không chần chừ cõng Minhee lao vút đi về một hướng, tốc độ như xé gió. Tuy nhiên từ phía xa, Minhee nhìn thấy một con Sói màu xám đang hung hăng đuổi theo họ.

"Yunseong...có người đuổi theo chúng ta." Minhee vội vàng nói, trong lồng ngực khẩn trương cùng cực.

Ánh mắt sắc lẻm của Hwang Yun Seong nhìn ra phía sau, nhận thấy con Sói xám kia liền tăng tốc độ bất chấp cành cây quệt vào người.
Mà con Sói xám kia tốc độ không phải dạng vừa, nó nhanh chóng bắt kịp Hwang Yunseong. Phía sau con Sói đó là một bầy cũng đang hung hăng đuổi theo.

Cho Seongyoun! Minhee trấn động. Cậu có thể khẳng định đó là anh ta. Đôi mắt hẹp dài tràn đầy tức giận của Cho Seongyoun dán chặt vào con Sói đen đang cõng theo một chàng trai trên lưng.

Không để chúng thoát được!

Cho Seongyoun nghiến răng đuổi theo Hwang Yunseong sát nút.

Bám chặt vào lớp lông màu đen của Hwang Yunseong, Minhee bắt đầu lại cảm thấy chóng mặt, trước mắt cậu tối sầm đi... Minhee nằm phục trên lưng Hwang Yunseong cố chịu đựng.

Cậu không thể ngất đi như thế được!

Cảm nhận người trên lưng mình sắp ngất đi, Hwang Yunseong ra sức chạy. Hắn mạnh mẽ nhảy qua mấy cái vực, nhanh chóng đến gần bìa rừng.

Chỉ cần ra khỏi cánh rừng sẽ có cứu viện của Jinhyuk hỗ trợ.

Thấy ý đồ của Hwang Yunseong, Cho Seongyoun nghiêng mình chạy về bên trái. Anh ta nhanh chóng chạy ngang bằng với Hwang Yunseong. Nhưng khi Cho Seongyoun lấy đà nhảy lên thì từ phía ngoài bìa rừng một loạt đạn bắn tới.

"Đoàng...đoàng..đoàng.."

Mẹ kiếp! Cho Seongyoun chửi thề trong lòng, thân hình lanh lẹ tránh đi loạt đạn. Đám người Sói phía sau không kịp né, nhiều tên trúng đạn ngã xuống đất kêu đau đớn.

Mà phía ngoài bìa rừng là hơn mười Ma cà rồng dàn trận cầm súng không ngừng bắn liên tiếp vào trong rừng.

Cho Seongyoun tức giận tránh né, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn về bóng dáng của Hwang Yunseong đang dần dần mất hút.

Chết tiệt! Lại để cho hai con mồi chạy thoát.