[JeffBarcode] Rose wine - 1

Tùy Chỉnh

"P'Gulf!"

"A, Barcode."

Đứa nhỏ đứng trước quán cafe mặc đồ thể thao nửa xanh nửa hồng, đặc biệt dễ thấy trong đám đông náo nhiệt, gương mặt xuất chúng cũng không khỏi khiến người khác liếc nhìn lâu hơn. Trên tay cầm theo một chiếc bánh kem nhỏ, có vẻ như muốn tặng cho anh.

"Thế nào rồi, Jeff hồi phục ổn không?" Gulf cầm lấy bánh kem, gõ vào trán Barcode, "Đi vào trong được rồi đó, sao còn ngây ngốc ngoài này." Barcode bảo sợ anh có ca trực không thể ở lại lâu, sau đó đi theo sau Gulf vào quá cafe. Nhân viên cửa hàng nhìn Gulf với đôi mắt lấp lánh, làm Barcode có hơi hâm mộ. Cậu không mong đợi ánh nhìn như vậy, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một người, trong lòng tắc nghẽn một chút bọt khí khó diễn tả thành lời, cậu uống một ngụm soda chuyển màu chua chua, nhớ lại giờ học vật lý và hóa học hôm nay, bột màu vàng đó là loại chất nào tạo thành.

"P'Jeff hồi phục rất tốt, đã bắt đầu hát được một thời gian. P có xem TV không, P'Jeff bây giờ chính là một ngôi sao lớn đó! Lịch trình được sắp xếp không ít đâu." Ánh sáng trong mắt cậu rõ ràng là càng rực rỡ hơn khi nhắc đến anh trai kia, Gulf im lặng không lên tiếng mở bánh kem ra rồi lại đóng lại, chocolate quá ngọt, chi bằng mang về nhà cho người nào đó ăn, ngẩng đầu vừa đúng lúc thấy sự mất mát thoáng qua trong mắt Barcode.

Giống như đã từng gặp qua, Gulf suy nghĩ một chút, giống như ở ngày kỉ niệm nọ, khi P'Mew bất ngờ nhận được cuộc gọi đi làm nhiệm vụ, vẻ mặt của chính anh cũng như vậy.

"Xin lỗi P nha, muộn như vậy mới đến tìm anh cảm ơn, có quá nhiều thứ phải bận rộn." Barcode làm bộ ngã xuống đất, nằm bò trên bàn, lộ ra từ cánh tay đôi mắt to vô tội, chớp chớp làm nũng. "Hay là đàn anh giúp em xin giáo viên đi..."

Gulf cười, "Em nằm mơ đi."

"Không sao, cũng không phải việc gì lớn, hồi phục tốt là được."

"Nhân tiện, Jeff bây giờ ở công ty nào vậy?"

Phòng cấp cứu vào ban đêm rất không yên bình, ngày nọ bốn tháng trước, vào ca đêm, Gulf mới bắt đầu ca trực đã bị gọi đến khẩn cấp.

Bệnh nhân ngoài 20 tuổi, các chức năng của cơ thể kém một cách khó tin, hô hấp hỗn loạn, cơ thể phát sốt, trên người sót lại quá liều pheromone* ức chế, Gulf vừa đến gần đã biết mọi việc không ổn.

*Pheromone: tin tức tố.

Sau khi giúp Jeff xử lý khẩn cấp, anh đã thông báo cho đặc nhiệm Mew. Cảnh sát hiện đang thực hiện một chiến dịch truy bắt toàn diện, nhưng việc buôn bán Omega ngày càng tràn lan vẫn đang diễn ra ngầm và tràn ngập.

Khi ra khỏi phòng khám, Gulf mới để ý đứa nhỏ đang ngồi cau có bên ngoài là đàn em Barcode của mình. Phòng cấp cứu ban đêm lạnh ngắt, người nhà bệnh nhân ngồi kín hết chỗ, Barcode mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng, một tay xoa xoa cánh tay, dựa vào tường liên tục nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng thay đổi trọng tâm chống đỡ để bớt đau chân. Gufl đôi khi không thể chịu được mấy thanh niên chưa phân hóa này, vì đang trong thời kỳ tiết hormone pheromone, thể chất dễ nóng ngay cả trong mùa đông, một khi bị ốm thường trùng với lần động dục đầu tiên, kỳ động dục suy yếu gây sốt cao, bao giờ cũng không thể kiểm soát được.

Barcode cũng ngạc nhiên khi thấy anh, liên quan đến các vấn đề buôn bán tình dục nghiêm trọng, Gulf phải mang Barcode đến phòng khám của anh trước, khoác cho cậu áo khoác của mình.

"Comedy? Em vừa mới 17 tuổi đã chạy đến quán bar?" Anh đau đầu đỡ trán.

"Chính là bởi vì 17 tuổi..." Barcode lúng túng cười hai tiếng, "Em, em thề, P, Barcode không làm gì cả, em lúc đầu cũng không muốn đi, là P'Ta họ nói muốn giúp em tổ chức sinh nhật, mới..."

Cậu oan ức nhìn chằm chằm Mew, rụt rè hỏi: "Có thể lấy công chuộc tội được không P... Xem như Barcode vì cứu người mới vào đó được không..."

Gulf tức giận kéo tai cậu, "Cầu xin P'Mew cũng không có ích gì, anh nhất định sẽ nói với Po."

Barcode trề môi nhìn Gulf gọi điện cho anh trai Apo của cậu và nói từ đầu đến cuối những gì cậu biết với Mew - người đang chuyên chú ghi chép, mặc dù trong lòng có hơi không tự nguyện nhưng lần này cũng rõ ràng là do cậu tự mình rơi vào chuyện lớn, cho nên ngoan ngoãn phối hợp điều tra với cảnh sát.

Những tên cặn bã đó thực sự đáng phải ngồi tù.

Mang những người đó đem ra công lý, bao gồm cả giá phải trả khi phá công ty quản lý đó đóng cửa là Barcode bị anh trai Apo và anh rể Mile nổi giận đùng đùng cấm túc một tháng, không có tiền tiêu vặt, không có thiết bị liên lạc, chỉ có thể đáng thương ngồi trong phòng đọc sách thánh hiền, học cách không lén lút chạy lung tung khi chưa đủ 18 tuổi.

P'Ta dường như không khá hơn chút nào, nghe nói anh ấy bị chị dâu mắng rất thảm.

"P'Jeff ký với công ty P'Mile."

"Rốt cuộc em chơi đùa công ty anh trai không còn gì..." Cậu nhún vai, nhưng trên mặt không có một chút cảm giác áy náy.

Gulf phì cười, "P'Mile làm mọi thứ thực sự gọn gàng. Tuần sau P'Mew với anh nghỉ phép, em giúp anh hỏi anh trai về bữa tối hẹn lần trước, muốn đặt vào tuần sau không?"

Barcode vui vẻ gật đầu "Bé Shawn sẽ đến chứ?'

Gulf liếc nhìn thời gian, cười trêu ghẹo: "Muốn giúp P chăm con hả? Bé Shawn dạo này rất thích nhà trẻ, ngay cả P'Mew đón nó về nhà cũng không được. Em đi dỗ nó xem, xem nó có theo em không."

Chuông gió trong quán cafe leng keng, Barcode nhìn bọt nước soda đang giảm dần, phục vụ bê tiramisu đặt bên cạnh cậu, tâm hồn cậu bị mùi chocolate cuốn hút, định thần lại thầm lầm bẩm một câu, "Không giống." Gulf ngồi ở đối diện cậu, nhìn biểu cảm Barcode thay đổi, có vẻ hiểu điều gì đó.

Gulf sắp muộn ca trực, họ không trò chuyện lâu, Barcode gói một cái bánh kem chanh, đi cùng Gulf ra khỏi quán cafe. Trời mùa đông tối rất sớm, Barcode nhìn theo bóng lưng Gulf đi vào bệnh viện, bỗng nhiên cảm thấy lạnh, ôm lấy chiếc áo khoác mỏng, cổ áo có mùi chocolate nhàn nhạt.

"Đúng rồi, Barcode, em cũng sắp phân hoá, dù sao cũng phải chú ý nhiều hơn."

"Đừng đến quá gần Jeff." ⁡

Trong đầu trăn trở giọng nói của Gulf, cậu nhìn trời dần chuyển tối, đá đá mũi chân, chán nản cọ xát mũi giày. Vừa ngồi xổm xuống buộc dây giày, trước mắt cậu xuất hiện một đôi dày da cao gót màu đen. ⁡

Cậu ngẩng đầu, người đàn ông điển trai trước mặt cong lưng, cúi người xuống ngang tầm mắt với cậu.

Tim Barcode bắt đầu đập mạnh.

Hắn cầm lấy dây giày trong tay cậu, Barcode vội vàng rụt chân lại, rốt cuộc trọng tâm không vững nên ngã về phía sau, nhe răng đau đớn. ⁡

"Không sao đâu! P'Jeff không cần làm chuyện như này đâu." Cậu sốt ruột có hơi muốn khóc.

Jeff nâng cậu dậy, lần nữa quỳ một đầu gối xuống, giúp cậu buộc dây giày, còn thuận tay phủi bụi.

"Đây là anh nên làm."

Hắn mỉm cười với cậu, nhưng Barcode lại không cảm thấy được một chút vui vẻ nào.

"Gần đây P có quá bận không? Nếu quá bận nói em có thể," Khi ngồi trên xe, Barcode thỉnh thoảng liếc nhìn Jeff, đường quai hàm của hắn rất sắc nét, kéo dài một đường đến tim cậu, Barcode rất muốn biết, nhịp tim của hắn có đập nhanh và hỗn loạn giống như cậu hay không. Nhưng cậu nghĩ, đáp án quá rõ ràng, cậu không nên hỏi.

"Em muốn bầu bạn với anh sao? Khun Barcode?" Jeff mở to mắt mỉm cười với cậu, chỉ hai từ nhưng Barcode có thể nghe thấy sự hiểu lầm tùy tiện của hắn. ⁡

"Ý em không phải như vậy, em sẽ không tước đoạt lịch trình của anh, chỉ là em sợ anh quá mệt mỏi... P'Jeff..." Anh có thể đừng... nghĩ em hư hỏng như vậy được không...

Cậu thầm nghĩ, sau đó nuốt lại những lời đó.

"Anh không mệt, cảm ơn cậu (dùng kính ngữ 您)."

"P'Jeff! Không cần dùng xưng hô như vậy! Em đã nói là anh gọi em là Barcode được rồi mà."

"Xin lỗi."

Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh qua, năng lực phân biệt tốt xấu của tài xế rất tốt, không tỏ chút thái độ nào đối với cuộc tranh luận khó xử và hết sức căng thẳng này, nhưng điều hòa chỉnh hơi thấp, Barcode kéo áo khoác ngoài, quay đầu đi.

Đã bốn tháng. ⁡

Barcode thường nhớ tới đêm đó trong quán bar, Jeff loạng choạng kéo tay cậu, như muốn kéo theo cậu chạy thoát, Barcode cảm nhận được sự vội vàng, lo lắng và nhiệt độ cơ thể rất cao của đối phương. Khi Jeff ngã vào người cậu, cậu che sau gáy lộ ra của hắn, mãnh liệt ngăn cản những người đó tiến đến, mặc dù những người đó lùi lại, nghiêm túc mà nói đó cũng không phải công lao của cậu, là do pheromone Thiên thần sa ngã* mạnh mẽ của P'Ta, anh trai đến cửa đánh người và năng lực tiền bạc mạnh mẽ của P'Mile, thế lực đó mới không dám đến gây rắc rối cho cậu.

*Thiên thần sa ngã: một loại rượu.

Lại nói tiếp, P'Jeff hôm đó thể lực không chống đỡ nổi ngã vào người cậu, đương nhiên đó là tiếp xúc gần nhất của bọn họ.

Từ sau khi Jeff tỉnh dậy ở bệnh viện và biết mình được Barcode đầu tư vào, ít nhất thì Barcode nghĩ rằng đó là một khoản đầu tư, nhưng nói thẳng ra, trong mắt của những người khác chính là con nhà giàu bao nuôi một ca sĩ đẹp không có tên tuổi.

Nói vớ vẩn!

Chỉ là bởi vì cậu thích Jeff, không muốn hắn chịu ấm ức, cho nên dùng những gì mình có để bảo vệ hắn, sai sao? Hơn nữa bản thân P'Jeff đã có tài năng, cậu cũng không muốn một tài năng tốt như vậy bị chôn vùi, chỉ thế mà thôi...

Kể cả khi cậu có lòng nghĩ, nhưng cũng không có gan làm!

Hãy cứ chờ đến lúc phân hóa để danh chính ngôn thuận theo đuổi đối phương được rồi, cậu nhất định sẽ là một alpha có năng lực, khiến Jeff cam tâm tình nguyện thích cậu.

Chán ghét cách xưng hô khun Barcode này, cũng chán ghét sự dịu dàng giả tạo như vậy, trong lòng Barcode có chút buồn bã, nhưng cậu không thể ngăn trái tim mình hướng về bên trái, vẫn lén liếc nhìn người không nên nhìn. Thấy Jeff cau mày, cậu cực kỳ nhẹ nhàng đưa gối đến cạnh cổ hắn, ít khi thấy Jeff mở mắt, nhưng Barcode biết chắc hắn đã tỉnh, chỉ giả vờ không biết.

Giống như đối với tình cảm của cậu.

※⁡※※

Trời mùa đông xám xịt và lạnh lẽo, nhưng thật ra cũng không quá lạnh. Jeff duỗi cánh tay tê cóng của mình dưới tấm chăn mỏng, thủ phạm gây tê mỏi cho cánh tay đã biến mất, hắn sờ bên giường trống không, chăn bông của thủ phạm bị cuộn thành một chuồng gà nhỏ, nằm ở dưới chân hắn.

Thời tiết chuyển mùa xuân rất dễ bị cảm lạnh vào sáng sớm và chiều tối, nhiệt độ sẽ ấm hơn một chút khi có mặt trời.

Jeff xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, bước đến cửa sổ như thói quen đã làm trong vài tháng, mở tấm rèm tối màu, lần nữa ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ.

Hôm nay mặt trời là nửa quả trứng ốp và vài đám mây cháy xém, kéo dài đến bàn ăn.

"P!" Jeff còn chưa kịp phản ứng, một vật màu đỏ rực nhanh chóng tới gần hắn, anh nhìn miếng thịt cháy xém được đưa vào miệng thủ phạm tối qua.

"Barcode," Anh thản nhiên liếc nhìn đối phương, cầm lấy đĩa của mình, đặt phần trống dưới môi của cậu, "Nhả ra."

Barcode cúi đầu, ngước mắt nhìn hắn, mở miệng nhả miếng thịt vào giấy trên tay mình.

"Sau này đừng ăn đồ bị cháy." Jeff lấy lại đĩa của mình, như không có việc gì tiếp tục cắt trứng ốp của mình.

"Em nấu ăn không tốt... Xin lỗi ạ..."

Hắn ngây người, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Barcode.

"Em đã làm rất tốt." Giọng điệu nói ra rất nhẹ, âm cuối rất dịu dàng, hắn không rõ câu trả lời của mình có dụng ý gì. Cà phê vẫn còn nóng, thêm rất nhiều sữa, latte quá ngọt, hắn không thở nổi.

Rất lâu rồi mới gặp sự dè dặt như vậy, Jeff không quen với điều đó. ⁡

Bàn ăn, phòng bếp, phòng khách, ngay cả cánh cửa cũng tráng lệ một cách lạ lùng. Giọng quản lí ở điện thoại vội vã thúc giục, chiếc áo sơ mi lụa của hắn là loại tốt nhất, thắt lưng được trang trí bằng những nét vàng trang nhã, vậy nên giọng của quản lí mới đành phải lễ độ hơn.

"Barcode, không..." Lối vào, nhiệt độ ấm áp từ cái ôm rời khỏi, Barcode ôm rất nhanh, như là sợ hắn chạy trốn, hoặc là đổi ý, mặc dù hắn hoàn toàn không có quyền từ chối. Đứa nhỏ chớp mắt, vô thức mím môi thành một nụ cười nhếch mép, hết sức chăm chú vào giọng nói dở dang của hắn. Con ngươi màu nâu sẫm lấp lánh, như thể chỉ có một mình hắn trong đó, không chân thực làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Jeff cụp mắt xuống, đôi dép gấu của Barcode có hai đôi mắt đan vào nhau dường như đã mong đợi từ lâu, nhìn chăm chú vào cảm xúc phức tạp của hắn, tay nắm chặt điện thoại, hắn nuốt xuống, lưỡng lự, từ từ lọc các từ ngữ khỏi cổ họng, do dự ở đầu lưỡi. Thẻ học sinh trên đồng phục có một đường chỉ đen lặng lẽ lộ ra, phần màu trắng còn lại rất sạch sẽ, giả tạo là suy đoán, thực sự đáng xấu hổ.

Jeff nhìn vào đôi mắt trong vắt của cậu.

"Không có kim chủ làm đồ ăn sáng cho người được bao nuôi." Cuối cùng cũng nói xong.

Sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Mùa đông càng lạnh thêm một chút.

Khi ngồi trên xe hắn lại hối hận, không dám ở lại thêm một giây nào nữa, có lẽ đây là một sai lầm, khiến hắn lại rơi vào vũng lầy của những điều vô nghĩa.

Jeff nắm chặt tay và đặt lên trán, chiếc xe lao qua nắp cống, va phải một viên đá, chiếc xe hơi lắc lư, gián đoạn đôi mắt nhắm nghiền của hắn.

Mày muốn thấy cái gì? Hắn liên tục tự hỏi trong lòng.

Vẻ mặt tổn thương của Barcode? Sự chùn bước trong mắt cậu? Những cái ôm do dự? Trở lên chùn bước, thu mình trong trong những bụi gai như chính hắn? Sẽ mất bao lâu để phòng vệ lại những lời đàm tiếu, lọc bỏ những ngày tháng và những lời ấm áp vô nghĩa? Hắn không thể chắc chắn về cảm xúc thật, vậy nên chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định.

"P'Jeff? Anh có nghe thấy những gì em vừa nói không?"

"Lịch phỏng vấn hôm nay không công khai, không có Fan meeting, tôi có thể tự sắp xếp thời gian vào buổi chiều."

Quản lí ngồi trên ghế phụ thở dài, "Đúng, không sai."

"P'Jeff... Lượng công việc dạo này có quá nhiều không? Anh hình như có chút không thoải mái? Có cần giảm vài lịch trình không? Gần đây lịch trình thật sự hơi nhiều... Anh đủ thời gian nghỉ ngơi không? Lịch trình tháng này vẫn có thể hoãn vài cái, công ty vẫn chưa quyết định." Ace nhìn khung lịch trình dày đặc trong máy tính bảng, tự ý đánh dấu hình tam giác bên cạnh vài lịch trình, suy nghĩ xem nên hoãn hay hủy. Lo lắng quay đầu lại, qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt Jeff rất nhợt nhạt, cô không yên tâm.

Bàn tay xoa xoa thái dương của Jeff dừng lại, mỉm cười nhìn cô, lắc đầu. "Không sao, như bây giờ rất tốt."

Thật sự rất tốt. Hắn nhìn ra ngoài cửa xe. Rất giống một giấc mơ.

Ace còn muốn nói thêm, nhưng bị nụ cười đó chặn lại, đành phải buồn bực ngồi lại trên ghế phụ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ông chủ. Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, phản chiếu qua gương chiếu hậu hình ảnh Jeff cau mày, Ace nhấn vào ảnh đại diện của đứa nhỏ mang nét đáng yêu đến kỳ lạ và có chút gì đó tinh nghịch, mặc dù biết đối phương đang trong lớp, những cô nghĩ tốt hơn vẫn là nên cho cậu biết.

"Barcode, khi nào tan học gửi tin nhắn cho P, có chuyện về Jeff muốn thông báo cho em."

Đã quá muộn khi Barcode nhìn thấy tin nhắn.

TV trên tòa nhà phát thông tin dự báo thời tiết, do lượng mưa trong nước giảm và hướng gió thay đổi nên nhiệt độ ở miền Bắc Thái Lan nhìn chung hạ nhiệt, dự báo năm nay sẽ lạnh hơn năm trước, không khí lạnh cũng kéo dài hơn, mùa đông ở Thái Lan dự kiến ​​sẽ kết thúc vào giữa tháng 2 năm nay.

Gió lạnh mùa đông thổi ở bên mặt, đứa nhỏ chạy trên phố chỉ với một chiếc áo mỏng mùa hè, rẽ trái quay phải, thở hổn hển chạy đến bệnh viện. ⁡

"P'Gulf!"

"Barcode? Em sao lại,"

"P biết phòng bệnh của P'Jeff ở đâu không?"

"Em chờ chút." Gulf đi đến sau quầy, tìm kiếm một lát, "Jeff không nằm viện, cậu ấy rời đi sau khi làm xong thủ tục rồi."

"Cái gì? Tại sao?" Barcode lẩm bẩm, lồng ngực vẫn phập phồng dữ dội. Cậu bối rối cúi đầu, giống như ngọn cỏ sắp chết, sau khi vội vàng cảm ơn Gulf, lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong bệnh viện cấm chạy nhanh, bước chân vội vàng của Barcode díu lại, trên đường ra còn suýt nữa vấp ngã.

Gulf nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cậu, những lời ấp ủ bấy lâu nay định nói ra nhưng buộc phải kìm lại. ⁡

"Chắc không sao đâu, đúng không..." ⁡

※⁡※※※

"P'Jeff, P có sao không? P uống rượu sao?"

Vừa mở cửa, Barcode đã ngửi thấy một mùi rượu nhẹ, không quá nồng nặc.

Rõ ràng là người Jeff đã thoáng chốc khựng lại, một số phần giây không quan trọng trôi qua nhanh chóng, hắn từ từ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự u ám, Barcode không hiểu, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được đối phương đang thăm dò mình.

(Aw hình như là mùi tin tức tố của Jeff đó :>)

Một lúc lâu sau, Jeff mới lắc đầu, "Không có, anh không uống rượu, có lẽ là cái này." Anh chỉ vào canh gà bên cạnh, "Anh dùng rượu để khử mùi tanh, có thể không được tốt lắm."

Barcode bỏ cặp xuống và đi về phía người đàn ông ở bàn ăn, đồ ăn trên bàn có chút không chân thực, "P'Jeff... Đây đều là P làm sao?"

Jeff cởi tạp dề mỉm cười với cậu, "Ừm, anh để dì về nhà rồi, chiều nay anh không có lịch trình. Em muốn ăn thử không?"

Barcode kinh ngạc không nói lên lời, chỉ mạnh mẽ gật đầu.

Đương nhiên đương nhiên đương nhiên, cậu nói thầm trong lòng, hốc mắt xúc động có chút nóng lên.

"Ngon lắm!" Tuy là dù hương vị có như thế nào thì Barcode đều sẽ nói như vậy, nhưng tay nghề của Jeff thật sự không tệ, ít nhất thì thịt gà có vị thịt gà, tôm có vị tôm, không giống như trứng rán của cậu có vị như bút chì.

Để chứng minh lời nói của mình không phải là giả, Barcode xúc thêm một thìa nước sốt và cơm, nhét vào miệng giống như một chú chuột hamster nhỏ. Hai má hồng hồng, nhìn cực kỳ giống một chiếc mochi dây tây, "Siêu ngon luôn! Thật đó!" Cậu nói thêm.

Jeff nhìn cái má phồng lên tròn tròn của cậu, miệng chúm chím như con cá vàng, trong lòng bất giác mềm nhũn.

"Vậy ăn nhiều một chút đi."

"P mới đúng." Barcode bỏ trứng vào bát hắn, rồi cầm kẹp, vật lộn với mâm thịt gà. Jeff nhìn Barcode cau mày, vẻ mặt hơi hung dữ, giằng co với miếng thịt gà, vô thức ngẩng mặt bật cười, Barcode cũng liếc nhìn, ngại ngùng cười hì hì hai tiếng với hắn.

Jeff ngẩn người, cố nén lại nụ cười. Barcode cuối cùng cũng xé được miếng đùi gà, vui vẻ bỏ nó vào bát của hắn, Jeff kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Barcode nghiêng đầu, không hiểu sự kinh ngạc của hắn, liên tục giải thích, "Em có rửa tay! Hay là P không thích ăn chân gà, vậy ăn cánh gà nha? Em giúp, em có thể... giúp anh không..."

Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, như mất tự tin, không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ.

Jeff gắp đùi gà để lại vào bát cậu. Tâm trạng của Barcode chuyển sang màu xám.

"Ừm, anh muốn ăn cánh gà."

Cậu mở to hai mắt nhìn hắn, mày Jeff cong lên, màu sắc của viền con ngươi cực kỳ giống đá quý, phản chiếu màu vàng ấm áp của đèn chùm bàn ăn, tâm trạng cậu lập tức rạng rỡ hẳn lên.

"Ngub." Cậu vẫn không khỏi phấn khích, vô tình làm nũng, đành phải dùng một khoảng dừng dứt khoát ở âm cuối để cố gắng che giấu nó.

Không khí bữa ăn diễn ra tốt đẹp, Barcode kiềm chế sự vui vẻ tràn ngập của mình, cố gắng nói chậm nhất có thể, cậu chủ yếu nói về chuyện ở trường, và Jeff lắng nghe. Cậu dò hỏi tình hình sức khỏe của Jeff, đối phương trả lời với một nụ cười rằng nó ổn, vì vậy Barcode cũng không thắc mắc nữa, âm thầm ghi nhớ, muốn đi theo anh rể Mile bày trò hoặc bán ảnh anh trai lúc nhỏ, để Mile liên hệ với ông chủ công ty con giải trí dưới trướng của anh ấy, bảo ông ta không được tiếp tục bóc lột P'Jeff nữa!

Barcode ăn chậm nhai kỹ, thỉnh thoảng lén nhìn về phía Jeff, miễn cưỡng kết thúc bữa tối.

"Barcode, có thể trao đổi với em vài việc không?"

"Tất nhiên có thể. Đã xảy ra chuyện gì sao? Em có thể giúp gì không, P có thể nói thẳng." Nếu thời gian quay ngược lại, Barcode không dám đảm bảo bản thân còn tích cực như vậy.

Jeff dừng lại một lúc, Barcode nhìn hàng lông mi rũ xuống của hắn, hơi thở cũng trở nên bất an.

"Công ty yêu cầu anh lập cp."

Giọng Jeff đều đều không nghe ra được cảm xúc, nhưng những từ đó rất nặng nề, tim cậu bỗng chốc đập mạnh, Barcode muốn giả vờ không hiểu. Rõ ràng cậu luôn chậm hơn nửa nhịp để hiểu người khác nói gì, nhưng sao bây giờ lại nhận thức rõ ràng thế này.

Cổ họng khô khốc, sau khi khó khăn húp một ngụm canh, cậu ngẩng đầu lên, giả vờ không để ý, nhưng lại không cười được.

"...Với ai?"

"Game, Gameplay." Jeff mở video trong điện thoại đưa đến trước mặt cậu, "Buổi thử giọng hôm nay, em muốn xem không?"

Không! Không không không không không không không! Em không muốn! Em không cần! Cậu ủy khuất gào thét khóc lóc trong lòng.

"Được."

Video là Jeff diễn cảnh thân mật với một diễn viên khác, bọn họ đóng vai người yêu. Một đầu bếp, một vai ca sĩ. Video rất ngắn, nhanh chóng lướt qua trước mắt cậu, Barcode nhìn thẳng vào màn hình, xem rất kỹ, như thể muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trong tâm trí, và một tiếng két, video dừng lại. Cậu không nhịn được kéo thanh thời gian lại, mắt chăm chú nhìn từng hành động của Jeff, hy vọng tìm thấy một chút nét mặt không tự nguyện của hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể im lặng trả điện thoại cho hắn.

"Diễn xuất của P rất tốt." Cậu không biết đây là một lời khen ngợi hay là đang tự an ủi bản thân.

"Anh thích... không?" Thích không? Thích bộ phim này hay là thích diễn viên kia, Barcode cũng không biết bản thân muốn hỏi gì, một cảm giác chua xót dâng lên, canh gà rõ ràng đã thổi nguội từ đầu, khói vẫn cứ bốc lên hốc mắt.

Jeff cười nhẹ, "Anh chưa từng quay phim, muốn quay thử."

Sự im lặng đặc sệt trong không khí, giơ tay là có thể chạm tới. Các đường nét lộn xộn liên tục bị cuốn vào một khối giống như mạng nhện, mà chính cậu như một con côn trùng bé nhỏ không đáng nói đến bị nhốt vào trong đó. Barcode cảm thấy tim mình siết chặt lại, rất chặt, không thể hít thở, mắt càng thêm đau xót. ⁡

"Hôn em."

Jeff choáng váng, và Barcode cũng vậy. ⁡

"Không phải anh muốn quay phim sao? Vậy hôn em đi."

Cậu nghe thấy những âm thanh khô khốc của mình, từ miệng chậm rãi nói ra từng chữ, mang theo sự tổn thương cho người đối diện, cũng đau đớn để lại những vết cắt trong cổ họng cậu.

Không phải, ý mình không phải như vậy. Barcode nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một cách mỉa mai. Trong tim đau xót, giống như vết thương đã để quá lâu bắt đầu có mủ.

"Em chưa bao giờ đòi hỏi anh bất cứ điều gì, không cảm thấy người yêu này của anh kém cỏi sao?"

"Anh với cậu ta có thể diễn thân mật như vậy, đối với em lại khó khăn như vậy sao?"

Thấy nụ cười dịu dàng thường ngày của Jeff biến mất, Barcode có một niềm vui thê lương, vui chính là cuối cùng Jeff không còn che giấu tâm tư, buồn cười chính là, cậu có lẽ đã mất tư cách để được yêu thích.

Barcode lấy khăn giấy lau sạch miệng mình, đôi môi đỏ bừng vì sự chà sát thô bạo của khăn giấy, có lẽ là cậu cố ý dùng cảm giác đau để che đi sự xấu hổ.

Cậu cũng lấy khăn giấy đặt lên môi Jeff lau nhẹ, đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn cậu không chớp, Barcode nghĩ, Jeff có lẽ cực kỳ căm ghé cậu, đang nghĩ tới làm sao giày vò cậu.

Cậu đứng dậy, nhấc cổ áo Jeff lên, đầu Barcode hơi choáng váng, không biết có phải do thiếu máu khi đột ngột đứng dậy hay là mùi rượu xen lẫn lúc có lúc không khiến cậu say.

Tay Jeff đặt ở phía sau đầu và thắt lưng của Barcode, bởi vì Barcode vừa hạ thấp người, bị Jeff kéo cổ áo xoay lại, va vào bức tường phía sau.

Barcode hất tay hắn ra, nheo mắt nhìn hắn. Hình bóng Jeff trước mặt cậu biến thành ba người, rồi lại thành một người, cậu hoa mắt chóng mặt, không biết rằng hóa ra đau lòng có thể điên cuồng đến vậy.

"Hôn, anh."

Hắn nói.