- Jensoo Chi Oi Em Yeu Chi 100 Appa Noi Doi

Tùy Chỉnh

Trận đấu cứ thế diễn ra căng thẳng, quyết liệt. Ánh nắng chói chang của mùa hè đang dần đốt cháy năng lượng của những con người đã bước qua lứa tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, làm cho họ như sống lại  cái thời  tươi  đẹp  ấy. Lúc đầu đội cô bị yếu thế nhưng cuối cùng khi trong sân chỉ còn lại 5 người, họ lại có lợi thế vì bên đội nam chỉ có 1 người, quả bóng cứ thế vút qua vút lại, rồi

CHỦ TỊCH!!!

*Bịch*

Trái bóng rơi xuống, cô đang kiểm tra mắt của em, dường như là bị cát rơi vào thì nghe tiếng hét , lúc nhìn lại thì chỉ thấy Lisa đứng chắn trước mặt cô và em, cô đang tròn mắt nhìn thì Lisa lên tiếng

May là có em đỡ kịp nếu không là hư cái mặt xinh đẹp rồi
Unnie làm ơn tập trung vào trận đấu đi, có gì thì tối đến hai vợ chồng giải quyết đi. Em không muốn thua đâu đó

Lisa phụng phịu nói, lời nói có chút nghịch ngợm

Cám ơn em

Cô cười cười, vỗ vai Lisa nói

Trận đấu lại tiếp tục, trên sân lúc này cũng chỉ còn cô, em, Mina và Chaeyoung, coi bộ ngày càng gây cấn rồi. Lisa cùng Sana đứng bên ngoài vẫn không ngừng lo lắng, sợ bà xã không chú ý sẽ bị thương.

JENNIEEE

Cô hét lớn lên, vừa chạy đến định đỡ lấy quả bóng đang bay đến phía em. Sau đó liền khựng lại, em đã né được, chẳng những thế mà còn ôm trọn quả bóng ném cho Chaeyoung đang đứng vòng ngoài, chỉ thấy cô nàng nói gì đó sau đó ném một phát ngay người nam nhân viên cuối cùng. Kết quả là đội nữ chiến thắng

*Flashback*

Haizz cậu vừa đắc tội với chủ tịch rồi

Giọng điệu đe doạ phát ra từ miệng của Chaeyoung, kèm theo đó là ánh mắt nguy hiểm

Đứng im cho tôi ném

Chaeyoung nói nhỏ, lườm lườm cậu nhân viên

*End Flashback*

Đi ăn thôi la la la

Tiếng nhân viên nữ hò hét

Mọi người cứ thế dắt tay đi vào nhà hàng. Bọn nhỏ cũng lon ton chạy theo vào trong, chỉ còn mỗi cô và em ở đó. Cô đang loay hoay thu dọn đồ chơi của bọn nhỏ, xong cầm lấy chiếc khăn tiến về phía em, lau đi những giọt mồ hôi đang vương trên gương mặt xinh đẹp

Em bị sao vậy? Đau sao?

Cô hốt hoảng khi thấy em khó khăn nâng bước đi, lo lắng dìu em ngồi xuống chiếc ghế gần đó còn bản thân thì quỳ xuống trước mặt nâng chân em lên, hỏi tiếp

Chân em bị trật rồi. Là khi nào? Mới vừa nãy hay là lúc chơi bóng? Hay là...lúc bắt quả bóng đó?"

Không nhận được câu trả lời, chỉ thấy em mím môi gật đầu. Thật ra em không muốn làm lớn chuyện, lúc bắt trái bóng đó em đã trật chân, đau nhưng vẫn cố chịu đến lúc kết thúc. Vốn định sẽ giấu đến lúc về phòng sẽ xoa thuốc, ai ngờ đâu cô quà tinh ý

Chịu đau một chút nhé

Cô lo lắng nhìn em, đợi em gật đầu, sau đó nắn lại cổ chân cho em rồi đưa tay lau đi giọt mồ hôi đang lăng trên má em nói

Xong rồi, đi ăn thôi

Em đứng dậy, ngay sau đó lại bị cô làm cho ngây ngốc chẳng biết phải làm sao. Cô là đang khom người xuống trước mặt em?

Đưa tay đây

Em cứ đứng ngây ra đó, buộc lòng cô phải nắm hai tay em vòng qua cổ mình. Đến khi em hoàn hồn cũng là lúc bản thân đang yên vị trên lưng cô. Thấy cô đang nhễ nhại mồ hôi liền lấy khăn nhẹ nhàng lau lấy, sau đó che nắng cho cả hai

Mới đó mà một tháng đã trôi qua, ông Kim cũng đã trở về, hôm nay cũng là lúc cô và em phải cùng nhau hạ màn vở kịch này

Lấy lí do vì công việc, em lại phải ra nước ngoài, cô và bé con cùng nhau tiễn em ra sân bay. Mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi. Nhưng điều cô thấy lạ nhất, chính là bé con nhà cô lại không quấy khóc đòi mẹ mà chỉ im lặng, ánh mắt u buồn nhìn mọi thứ xung quanh đang diễn ra

Từ sáng đến giờ con bé chẳng mở miệng nói một câu, về đến nhà đã chạy một mạch thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại. Lòng cô thoáng cảm thấy bất an, liền chạy theo con bé lên phòng đập cửa gọi, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng gào khóc của con bé...

Sooyoung à, đừng khóc nữa, umma rồi sẽ trở về thôi

Cô nói xong, cảm giác có cái gì đó nghẹn ở cổ, khóe mắt bắt đầu nặng trĩu 

APPA NÓI DỐI

Con bé thét lên, sau đó là kèm theo tiếng nức nở rồi lại thét lên một lần nữa

CON BIẾT HẾT RỒI. APPA ĐỪNG NÓI DỐI NỮA

Nói dối cái gì chứ ? Là appa đã lừa con từ bao giờ

Cổ họng cô nghẹn cứng lại, nước mắt bắt đầu rơi. Biết? Con bé biết gì cơ? Chẳng lẽ...

UMMA CỦA CON CHẾT RỒI

Con bé hét lớn, sau đó lại chẳng nói gì nữa, chỉ còn âm thanh của những tiếng khóc đau thương, cùng những tiếng nấc nghẹn của  con bé

Cô chẳng biết nói gì. Con bé vừa dứt câu nước mắt cô cũng theo đó rơi nhiều xuống. Tim cô đau, đau lắm, như bị ai đó bóp nghẹn vậy. Cô đã cố che giấu bao nhiêu năm nay, nào ngờ bây giờ...

Cô ngồi gục xuống, lưng tựa vào cửa khóc nức nở, cô là người không dễ khóc nhưng duy nhất chỉ rơi nước mắt vì em và chỉ mỗi em mới làm cô khóc, đây là lần thứ hai cô khóc như vậy. Cứ thế ngồi gục đầu mà khóc, miệng không ngừng nói

Xin lỗi con

Thời gian cứ thế trôi qua, cô vô lực tựa vào cửa như cũ chẳng nói lời nào, ngôi nhà cũng vì thế mà chỉ có tiếng nức nở của con bé vang vọng. Mãi cho đến khi bụng cô biểu tình, đã qua giờ ăn trưa rồi sao?

Cô đứng dậy loạng choạng bước đi, có lẽ vì ngồi quá lâu nên chân cũng đứng không vững. Nấu xong cô múc thức ăn ra bát, để vào khay bê lên phòng cho con bé, cô gõ cửa

Sooyoung à, đồ ăn appa để ở trước cửa, con ăn đi nhé. Xin lỗi con

Cô nói với giọng khàn đặc. Đáp lại cô cũng chỉ là những tiếng nấc ấy, nhưng khác là có vẻ nó đã khàn đi

Cô xoay người núp vào một góc khuất nhìn về cửa phòng con bé chờ đợi. Cuối cùng cánh cửa ấy cũng mở ra, lấy khay thức ăn vào phòng rồi đóng lại. Cô xoay người đi vào căn phòng đặc biệt luôn khoá kín ở cuối dãy, cứ thế ôm lấy di ảnh của em mà òa khóc