- Kaiyuan Vo Rung Chap 61

Tùy Chỉnh

Ba năm sau...

"Chuyến bay US xxx đang hạ cánh...."

"Mình lại về đây rồi...."- Vương Nguyên trên người mặc áo sơ mi trắng, đeo kính râm, quần đen, tóc được uốn hờ, tay kéo vali đi về trước, phía sau là Chí Hoành.

" Này đợi chút được không???"- Chí Hoành ở phía sau nói vọng, mới vừa đến sân bay mệt chết đi được.

Vương Nguyên nghe cậu bạn nói liền dừng lại chờ đợi, lúc đó vệ sĩ riêng của cả hai cũng lái xe đến đón.

" Cậu Vương đưa vali cho chúng tôi xách hộ"- Vệ sĩ bước đến nói.

"Cầm lấy"- Vương Nguyên đưa vali của mình cho họ.

" Nè của tôi nữa, nặng chết đi được "- Chí Hoành thở hổn hển tiến lại đưa vali của mình cho họ căn dặn: "Đừng làm ngã, bên trong có thuốc quý á"

"Dạ vâng, chúng tôi biết rồi ạ"- Họ đáp rồi mở cửa xe cho cả hai.

" Cậu Vương và cậu Lưu định đi đâu???"- tài xế bên trong hỏi.

"Đưa tôi đến K.W, đừng báo trước với Vương Tuấn Khải "- Vương Nguyên tháo kính xuống nói.

"Đưa tôi về nhà là được "- Chí Hoành nói.

"Dạ vâng"- tài xế gật đầu rồi chở cả hai đến K.W cho Vương Nguyên trước sau đó lái xe đưa Chí Hoành về nhà.

"Cạch"- Vương Nguyên bước ra đóng cửa xe lại hướng về tài xế nói: "Trưa không cần đến đón tôi đâu, vali thì chuyển thẳng đến nhà Vương Tuấn Khải, hiểu chưa???"

"Dạ vâng"- bác tài gật gù rồi quay xe đi.

K.W- Vương Nguyên nhìn lên hàng chữ được in lớn phía trước cười nhẹ một cái rồi bước vào, trên người vẫn là một bộ trang phục đơn giản như 3 năm về trước.

" Cho hỏi Vương Tổng đang ở đâu vậy???"- Vương Nguyên đứng trước quầy lễ tân hỏi.

"A, cho hỏi cậu có hẹn trước với Vương Tổng không ạ???"- Cô tiếp tân hỏi.

"À không, cô cứ nói rằng có cậu Roy đến tìm "- Vương Nguyên đáp.

"Dạ vâng, vậy phiền cậu ngồi đợi ở sãnh, tôi sẽ liên lạc với Vương Tổng ngay ạ"- cô tiếp tân nói rồi nhấc điện thoại lên gọi đến phòng hắn.

Vương Nguyên trong lúc chờ đợi không biết làm gì đành ra ghế ngồi uống trà, tầm mắt đảo xung quanh quan sát, cũng không có gì thay đổi cả.

"Aydo ~~ lại là cậu sao???"- một cô gái ăn mặc sang chảnh bước gần đến cậu giọng điêu ngoa nói.

Vương Nguyên nghe tiếng liền ngẩn đầu lên thì phát hiện ra người quen, người trước mặt cậu chính là cô gái tiếp tân cũ chê cậu quê mùa năm xưa đây mà.

Cậu nhàn nhã uống trà nói: " Tôi ở đây có vấn đề gì sao??"

Cô ta nhìn cậu một thân y phục quê mùa như cũ nhạo báng: "Ayyy, tôi tưởng đâu lần trước thấy Vương Tổng âu yếm cậu lắm nên chắc giờ cậu thay đổi, ăn mặc đẹp hơn trước rồi chứ, nhìn cậu trắng thì có trắng đó, tóc kiểu đồ, nhưng mà...vẫn quê mùa haha..."

"Tôi như vậy thì đã sao?? Cũng không giống cô, mặt mày trét cả tấn lớp phấn dày cộm, không thấy nặng à???"- Vương Nguyên bình thản đáp.

" Cậu...tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi bây giờ đang là thư ký của Vương Tổng đó, đồ trên người tôi mặc chính là anh ấy mua cho tôi, nhìn cậu thế này chắc hẳn là bị đá đi từ lâu rồi nhỉ??? Sao?? Đến đây ăn vạ à???"- Ả ta vẫn còn cao giọng nói.

"Ha...xin lỗi nha, đồ tôi mặc tự tôi mua, không giống cô, suốt ngày bám "khóa quần" đàn ông mà kiếm sống"- Vương Nguyên cười khẩy nói.

"Cậu...."- Ả ta trừng mắt nhìn cậu, từ đằng xa nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang từ thang máy đi tới liền lấy trà nóng tự đổ vào tay mình rồi ngã xuống đất khóc lên: "Hức...tôi...tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu thôi mà...hức...sao cậu lại làm vậy với tôi chứ....hức..."

"Có chuyện gì vậy???"- Anh tiến lại gần hỏi rồi nhìn cậu: " Có chuyện gì vậy Vương Nguyên "

"Anh hỏi cô ta đi"- Vương Nguyên liếc hắn một cái nói.

Không đợi Vương Tuấn Khải hỏi, ả ta tự động nắm tay hắn ủy khuất: "Vương Tổng, ngài xem, cậu ấy đến đây hình như là tìm ngài để gây chuyện hay sao á...hức...em chỉ lại hỏi thăm thôi...hức...ai mà ngờ cậu ta dám đổ trà lên người em...hức...còn đẩy em...hức..."

Cứ tưởng hắn sẽ kéo cô ta dậy dỗ dành ai mà ngờ lại gạt tay ả ra nói: " Cô làm cái gì vậy??? Buông tay tôi ra"

"Vương Tổng....ngài...hức...ngài không thích em thì thôi...hức...nhưng mà cậu ta bắt nạt nhân viên của ngài mà...hức..."- Cô ta đứng dậy nũng nịu nói.

" Vương Tổng à, anh có thấy tôi làm vậy không???"- Vương Nguyên nhìn hắn hỏi.

" Không có, nhưng mà..."- Hắn lắc đầu nói, trong lòng chính là khó xử, cậu mà có làm thì hơi...

" Vậy tôi cho anh thấy "- Vương Nguyên thẳng giọng nói rồi khom người lấy hẳn bình trà tiến về phía cô ta cười quỷ dị.

"Róc rách "- tiếng nước trà chảy từ trên đầu ả nhiễu xuống ướt hết cả người trước con mắt kinh ngạc của Vương Tuấn Khải.

" Cậu làm cái gì vậy hả???? "- ả vùng vẫy ta hét lên, son phấn trên mặt theo dòng nước nóng mà trôi xuống.

Vương Nguyên bỏ qua lời của cô ta đặt bình trà xuống rồi nhìn hắn: " Tôi mà lỡ có làm...thì làm cho trót chứ không đơn thuần chỉ là đổ vào tay đâu, nói vậy anh hiểu chứ???"

"Vương Tổng mà xót...thì ở lại chăm sóc thư ký của mình đi"- Vương Nguyên lạnh nhạt nói rồi tiến về thang máy.

" Không phải mà bảo bối, nghe anh nói đi"- hắn vội nói nhưng cậu vẫn không nghe, chân cứ tiếp tục bước.

"Cái thằng đó, mày đứng lại cho tao!!"- Ả ta đi nhanh đến cậu, tay cũng giơ lên không trung chờ gián xuống.

Vương Nguyên hiện tại không giống như ngày trước, nhanh nhẹn xoay người chụp lấy tay ả, đôi mắt sắt lạnh nói: "Tôi trước giờ không thích đánh phụ nữ, nhất là loại bánh bèo như cô! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô lần nào nữa" Rồi đẩy ả ta ra một mạch đi vào trong thang máy.

" Vương Nguyên, đợi anh"- Hắn chạy theo nói nhưng giữa chừng lại bị ả ta ôm chân, mặt dày không biết xấu hổ nói: "Vương Tổng, Vương Tổng, ngài đừng đi mà, chẳng lẽ ngài không thấy bộ mặt của cậu ta sao??? Em có gì thua nó chứ"

"Tránh ra"- Hắn đẩy ả ra nói, thấy cửa thang máy đóng lại liền nhìn ả quát: " Tôi nói cho cô biết, Vương Nguyên là vợ tôi! Vì em ấy lần trước xin cho cô ở lại mà tôi miễn cưỡng cho cô làm việc đến giờ, ngày mai cô không cần đi làm nữa"- vừa dứt lời hắn liền lạnh lùng đi khỏi.

"Vương Tổng!"

"Vương Tổng!"- Ả ta với gọi theo nhưng vô ích, chỉ đành xấu hổ mà đi ra khỏi công ty.

***

"Cạch"- Hắn đến phòng của mình mở cửa tìm cậu.

"Bảo bối "- hắn nhìn cậu lên tiếng.

Vương Nguyên ngồi trên ghế của hắn lạnh giọng:

"Ai là bảo bối của anh???"

------------------------------------------------------------