[ Karma x Okuda ] Tìm em trong ký ức. - Hoàng hôn cuối cùng

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp





------------------------------------


- Này cậu có thấy người đó không? Đằng kia kìa

- Cái anh chàng tóc đỏ ấy hả ?

- Đúng rồi đấy, cậu biết không? Đó là đàn anh năm ba Akabane đấy, đẹp trai chuẩn men đúng không ?

- Ừ, công nhận đẹp trai thật ấy, ảnh có bạn gái chưa nhỉ ?

- Chưa từng thấy anh ấy tiếp xúc thân thiết với cô gái nào cả, cơ mà tớ nghe đồn anh ấy có một cô bạn gái từ hồi trung học, là cùng lớp thì phải

- Họ chia tay rồi à ?

- Không, nghe nói chị gái đó gặp tai nạn gì đó, hôn mê gần 3 năm nay rồi, anh ấy ngày nào cũng đến thăm chị ấy, có một bạn năm nhất đã vô tình thấy đấy

- Woa, nếu là vậy thật thì đàn anh quả là chung tình rồi, chị gái kia chắc hạnh phúc lắm nhưng mà thật đáng thương, chờ đợi trong 3 năm như vậy, nếu là tớ, có lẽ đã bỏ cuộc lâu rồi

- Ừ, hi vọng chị ấy sẽ tỉnh lại

Nhân vật chính được nhắc đến trong hội thoại kia như có một nỗi buồn xoẹt qua đôi mắt, cậu ngẩng đầu lên bầu trời thì thầm gì đó rồi bước đi, bóng dáng cô độc hiu quạnh

"Mong là vậy"


-------------


"Hey Okuda, anh tới rồi này" - Karma tươi cười bước vào phòng bệnh nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng kêu bíp bíp của máy điện tâm đồ. Karma có chút hụt hẫng nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần vui vẻ đến bên cạnh người yêu mình, bác sĩ đã nói bệnh nhân hôn mê vẫn có khả năng nghe được người ngoài nói chuyện cho nên cậu phải giữ mình vui vẻ để trò chuyện với Okuda, mới khiến Okuda phấn chấn có động lực để tỉnh lại, quay về với cậu

"Hôm nay em thế nào? Có lạnh không? Anh thì lạnh chết đi được đấy, sao trời lại lạnh đến thế nhỉ"

"Hừ, em thì sướng rồi, trong đây chăn ấm nệm êm mà, làm sao phải chịu cảnh sắp đóng băng như anh chứ"

"Hôm nay anh có mua sữa dâu cho em nè, dậy uống đi không là anh uống hết cho đấy"

"Ư ư, lạnh quá đi mất"

"Em biết không? Ở trong trường đại học của anh, anh nổi tiếng lắm đấy, được rất nhiều cô theo đuổi, em biết không, ngày nào đến trường anh cũng nhận được lời tỏ tình đấy, haha, ai bảo anh đã đẹp trai lại còn thông minh tài giỏi nữa chi, thật là một sự hoàn hảo, perfect"

"Nhưng mà em yên tâm, bạn trai em chung thủy lắm, từ chối hết đám con gái đấy rồi, thấy anh ngoan chứ ?"

"À quên, thông báo cho em một tin, Nagisa đã cầu hôn với Kayano rồi đấy, tada, ngạc nhiên chưa, hai người họ dự định sau khi tốt nghiệp sẽ làm đám cưới luôn đó, Kayano nói muốn em và Kanzaki làm phụ dâu cho nên em phải mau chóng tỉnh lại, à để xem, tốt nghiệp... a, là mùa xuân đấy"

"Một tin hot hơn, biết gì không, đương nhiên làm sao em biết được, nói ra em cũng chả tin đâu, muốn nghe chứ, muốn nghe à, vậy để anh nói cho em biết nhé, đó là...đó là...hồi hộp không, haha anh không giỡn nữa, tin hot là...........thằng cha Terasaka đang hẹn hò với một em sinh viên năm nhất đấy"

"Khó tin đúng không, nhưng là sự thật đấy, hôm qua anh vô tình thấy hai người bọn họ nắm tay nhau hẹn hò ấy"

"....."

Bíp bíp

Bíp bíp

Bíp bíp

"....."

Bíp bíp

"Okuda"

Bíp bíp

Bíp bíp

"....."

"Chừng nào em mới chịu dậy đây hả sâu lười" - Karma cầm lấy bàn tay gầy gò kia, cậu dụi mặt vào đó, cố gắng tìm kiếm sự ấm ấp nơi cô, giọng cậu như vỡ ra - "Đã 3 năm rồi, em ngủ vậy chưa đủ ư? Okuda, 3 năm trôi qua rồi đấy, anh đã chờ em 3 năm rồi, sao em vẫn chưa chịu tỉnh dậy"

"Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em"

Karma rơi nước mắt, cậu là một người mạnh mẽ chưa từng rơi nước mắt, chưa từng yếu đuối trước một ai ngoại trừ cô gái này. Dù cho cậu có bị đám du côn bao quanh hay phải xông pha nhiều trận đánh nhưng cậu vẫn không hề sợ hãi, thế nhưng Okuda này lại là ngoại lệ. Mọi nguyên tắc của cậu khi gặp Okuda, tất cả đều bị phá vỡ. Cô phá tan bức tường của cậu, bước vào thế giới của cậu, cho cậu ánh sáng tuy nhỏ nhưng lại ấm áp. Nhiều lúc Karma tự hỏi, Okuda liệu có thật là phù thủy đã bỏ bùa phép cậu khiến cậu trở nên yếu đuối trước cô?

Nhìn gương mặt nhợt nhạt phải đeo mặt nạ thở khiến tim Karma lại trở nên đau đớn hơn, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, tại sao mọi đau đớn lại đổ lên cơ thể yếu đuối này, có phải quá bất công không, cô đã làm gì để phải nhận lấy kết cục này, là sự trừng phạt dành cho cô hay là cho cậu đây. Karma không biết, không ai trả lời cho cậu cả, cô gái kia từ đầu đến cuối vẫn chung thủy im lặng, sự cố gắng 3 năm của cậu, rất mệt mỏi, chờ đợi trong mỏi mòn, ngày qua ngày nối tiếp, động lực hi vọng cô sẽ tỉnh càng mong manh. Nhiều lúc cậu rất muốn từ bỏ nhưng lại sợ chỉ cần buông tay một chút là cậu sẽ hối hận cả đời

"Em nghĩ mình là ai mà dám hành hạ tôi đến mức này hả" - Karma cười lạnh, cậu tức giận đứng phắt dậy, gằn giọng với người trên giường

"Em vui không? Nhìn tôi như vậy em hả dạ chưa? Nói, nói đi, em thích mọi người phải đau lòng vì em như thế này à? Em ích kỉ đến thế à, lỗi là của bọn tôi ư? Ngay từ đầu chính em là người đã đẩy tôi ra xa, đẩy cả lớp ra xa, tự mình chịu đau đớn, vậy tại sao bây giờ bọn tôi phải chịu đựng như thế này chứ"

"Em giỏi lắm, em bản lĩnh lắm, tôi khâm phục em, thật sự rất khâm phục em"

"Okuda em cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, EM NGHĨ EM LÀ AI HẢ"

"CÓ BẢN LĨNH TỰ CHỊU ĐAU THÌ CÓ GIỎI TỈNH DẬY ĐI, DẬY MÀ ĐỐI MẶT VỚI TÔI ĐÂY NÀY"

Karma cầm lọ hoa dồn nén sự tức giận mà trút xuống, tiếng vỡ vang to mấy bông hoa nát bét, mảnh thủy tinh văng tứ tung trên sàn, cậu thở hồng hộc, bao nhiêu giận dữ như được xả ra hết, đợi bình tĩnh lại cậu cúi xuống dọn dẹp, một mảnh thủy tinh đâm vào ngón tay cậu khiến máu chảy ra, Karma nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy xuống mà đờ đẫn


---------Flashback------------


"Okuda, Okuda, Okuda...làm ơn cố lên"

"Làm ơn ở lại với tớ đi, mở mắt ra nào, thuốc giải có rồi này"

"Koro-sensei, tại sao máu lại không ngừng chảy thế này, đã uống thuốc giải rồi mà" - Karma run run cố lau đi dòng máu trên gương mặt Okuda

"Thuốc độc của hắn là dạng ăn mòn, nó đã ăn mòn các cơ quan nội tạng của con bé, thuốc giải chỉ làm cho chất độc bị vô hiệu nhưng những cơ quan bị tổn thương vẫn còn ở đó không thể phục hồi được" - Koro bất đắc dĩ thở dài, giá mà ông đến sớm hơn thì con bé đã không phải thảm như vậy

"Vậy phải làm sao đây hả thầy ?" - Nagisa bất lực hỏi

"Mấy đứa quên ta là ai à? Với loại độc như vậy tại sao Okuda lại sống đến tận bây giờ"

"Khả năng tái tạo của thầy, chẳng lẽ ..." - Nagisa kêu lên

"Đúng vậy, khi phát hiện ra bản chất của loại độc ta đã nghiên cứu để đưa tế bào của ta vào cơ thể con bé, nó đã thành công, chỉ là vẫn không thể làm ra thuốc giải nên chất độc vẫn ở trong cơ thể con bé và tiếp tục ăn mòn"

"Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại không thể hồi phục được" - Karma mất bình tĩnh

"Không phải là không hồi phục mà là không kịp hồi phục, tốc độ ăn mòn đã nhanh hơn tái tạo" - Koro thất vọng nói

"Vậy giờ ta làm gì hả thầy ?"

"Tăng tốc độ tái tạo và chờ đợi phép màu" - Koro nghiêm túc nhìn hai đứa học trò giỏi nhất của mình.

--------End Flashback--------

"Phép màu đã xảy ra nhưng lại không hoàn thiện" - Karma lẩm bẩm nhớ lại - "Em đã sống, nhưng là thực vật"

"Xin lỗi vì đã to tiếng với em, anh sẽ dọn dẹp nó" - Karma đứng lên và bước ra ngoài, tựa lưng vào cửa cậu thở dài rồi bước đi tìm thùng rác

Giá mà lúc đó cậu đừng quay lưng, giá mà lúc đó cậu quay đầu lại, giá mà lúc đó cậu nán lại một tí, có lẽ cậu sẽ thấy được giọt nước mắt trong suốt từ khoé mắt của người con gái tóc tím rơi xuống ga giường

--------------------------

"A Karma-kun"

Nghe thấy tên mình Karma quay đầu lại, cậu thấy thằng bạn thân Nagisa của mình với người bên cạnh là Kayano

"Chào Karma-kun"

"Nagisa, Kayano" - Karma gật đầu với đôi uyên ương, cậu nhìn đoá bằng lăng tím trên tay Kayano - "Hai người tới thăm cô ấy à ?"

Kayano biết Karma nhắc tới ai, cô gật đầu

"Ừ, vậy mình đi vào trước, hai người nói chuyện đi nhé" - Cô quay qua hôn lên má bạn trai mình rồi đi vào phòng bệnh, cho hai chàng trai chút không gian

Nagisa đỏ mặt nhìn theo bóng dáng người yêu mình, Karma nhếch mép liếc qua thằng bạn thân

"Ái chà, tình tứ quá đi mất"

"Khụ khụ"

"Hehe, gì đấy Nagisa-chan ?"

"Khụ, thôi đi Karma"

"Haha"

Nagisa mặt đỏ như trái cà chua chín ngượng nghịu cúi xuống lại vô tình nhìn thấy vết thương rỉ máu trên ngón tay của Karma, cậu thở dài, đây không phải lần đầu tiên Karma tự làm bị thương mình, 3 năm qua sự thống khổ của thằng bạn thân, Nagisa là người chứng kiến rõ nhất. Còn nhớ vào ngày Koro-sensei nói Okuda sẽ thành người thực vật, đó chính là án tử hình dành cho Karma. Cậu đã suy sụp, hành hạ bản thân đến thế nào, đó là lần đầu tiên Nagisa thấy được dáng vẻ thảm bại của Karma. Akabane Karma, người được mệnh danh là ác ma kiêu ngạo này đã đem cả trái tim mình giao ở nơi phù thuỷ tím

Vỗ vai Karma, Nagisa nhẹ giọng nói

"Karma này"

"Ừ ?"

"Đã 3 năm rồi nhỉ ?"

"Ừ"

"Cậu...vẫn muốn tiếp tục như này à ?"

"..."

"Okuda-san hẳn cũng không muốn nhìn cậu như vậy"

"Vậy cậu bảo tớ phải làm thế nào? Từ bỏ cô ấy ư ?"

"Nhưng mà bác sĩ đã nói-i "

"Cô ấy vẫn còn sống, Nagisa, cô ấy vẫn còn thở, tim cô ấy vẫn đập" - Karma tức giận quay lại

Rầm

Tiếng đập cửa mạnh khiến hai chàng trai giật mình mà quay lại, Kayano vẻ mặt mất hồn nhìn cả hai, giọt nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng.


----------------


"Cô ấy ổn chứ bác sĩ?  Cô ấy sẽ ổn chứ ?" - Karma lo lắng sốt ruột nhìn vị bác sĩ già đang khám cho Okuda

"Bình tĩnh nào Karma" - Nagisa đứng bên cạnh đặt tay lên vai bạn mình an ủi nhưng trong lòng cậu cũng đang nóng như lửa đốt. Lúc nãy khi vợ sắp cưới của cậu nước mắt ngắn dài đập cửa lao ra nói Okuda tỉnh lại khiến tim của cậu và cả Karma như ngừng đập, trong khi não bộ đang xử lí thông tin bất ngờ thì tên tóc đỏ bên cạnh cậu đã vụt mất từ lúc nào, lúc đó cậu mới lấy lại tỉnh táo kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chạy đi kêu bác sĩ 

"Cả đời tôi tuy đã gặp một số ít ca sống thực vật có khả năng tỉnh lại nhưng trường hợp của cô gái này vẫn khiến tôi ngạc nhiên" - Ngài bác sĩ lau mồ hôi trên trán 

"Vậy cô ấy sao rồi bác sĩ ?" - Kayano bước tới giường bệnh nắm lấy bàn tay gầy gò của Okuda, giọng cô vẫn còn thút thít 

"Chúng tôi sẽ cho làm kiểm tra tổng quát rồi lúc đó mới có thể kết luận chính xác được" - nói xong ông quay qua cô gái nằm trên giường 

"Cháu có nhớ mình là ai không ?" 

Gật đầu 

"Cháu có nhớ bọn họ là ai không ?"

Đôi mắt tím ngọc lướt qua từng người trong phòng rồi dừng lại ở chàng trai tóc đỏ, cô gật đầu. Karma như cảm thấy một cơn điện chạy qua khắp người khiến cậu dường như không thể thở nổi 

"Một câu cuối cùng, có thể nói cho tôi biết tên của cháu không ?"

Cả căn phòng chìm vào trong im lặng một cách đáng sợ, ai cũng hồi hộp nhìn về phía cô chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua nhưng vẫn không có một âm thanh nào phát ra. Vị bác sĩ áo trắng lau mồ hôi trên trán rồi lên tiếng: "Dù gì cô ấy cũng đã hôn mê 3 năm, để nói lại cũng cần có chút thời gi-"

"O..."

...

"Ok..."

"Ok-u-d..."

...

"Ok-u-da"

"Ma-n-am-i"

Vào giây phút đó, Akabane Karma của năm 21 tuổi đã biết trên đời này Chúa là có thật.


--------14 năm sau--------


"Karma, Karma, nhanh lên Karma, mẹ Manami đang chờ đấy, nhanh lên Karma" 

"Kaoku, thứ nhất gọi không được gọi ba là Karma, phải gọi là ba, thứ hai đừng có chạy, con sẽ té và lúc đó vợ ba sẽ không vui đâu" - Karma lắc đầu nhìn phiên bản mini của mình đang loi choi chạy tới chạy lui, cậu thở dài tự hỏi sao con mình nó lại có thể tăng động như thế nhỉ, Manami thì khỏi nói đi , lúc nhỏ cậu cũng đâu có tăng động như thế đâu.

"Manami ơi Manami à, hay đây chính là bản chất lúc nhỏ của em hả" 

Bịch, Karma ngước lên nhìn về phía trước, cậu thở dài bước đến ném ánh mắt khinh thường về phía tiểu tử tóc đỏ đang nằm dưới đất

"Đấy, thấy chưa, ba nói rồi mà không nghe"

"Hừ, mẹ Manami nói con trai phải vấp ngã mới có thể trưởng thành thành đàn ông được" - Kaoku không thua kém ném ánh mắt khinh thường lại về phía ba mình rồi đứng dậy, phủi bụi rồi chạy tiếp về phía trước

"Oắt con"

"Karma, nhanh lên nào, sao ba chậm thế hở Karma già"

"Về nhà rồi con sẽ biết tay ba" - Karma bước đến xoa đầu Kaoku, cậu nhìn người trước mặt, cô vẫn đẹp như ngày nào 

"Con chào mẹ Manami, mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Hôm nay là một ngày đẹp trời nên con dẫn chồng mẹ đến thăm mẹ đây" - Kaoku mỉm cười tươi toét rồi vươn tay bàn tay nhỏ húc lấy chân người bên cạnh

"Karma, ba cũng nên chào mẹ con đi chứ"

Karma lườm xuống tên tiểu tử thối cao chỉ cao đến đầu gối mình, cậu khẳng định lại lần nữa thằng nhóc này nhất định không phải là con cậu, nhất định không phải. Kaoku cũng không vừa, hất mặt lườm lại người đàn ông có gương mặt hao hao cậu nhưng già dặn hơn

"Chào Manami, anh đến rồi đây" - Karma giơ tay chào thua, cậu chưa từng đầu hàng ai, chỉ ngoại trừ hai người mà với cậu là quan trọng nhất trong đời cậu, đó là vợ cậu và con cậu

"Con ra kia chơi đi, để ba nói chuyện với vợ ba" - Karma xua xua tay đuổi Kaoku ra chỗ khác. Kaoku cũng không muốn đấu khẩu với ba mình nên chỉ chạy tới ôm lấy mẹ một cái rồi chạy đi chơi : "Mẹ Manami, con ra kia nhé"

Nhìn theo bóng hình bé nhỏ chạy đi, Karma lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh, cậu cười nhẹ nhàng

"Nhiều lúc anh tự hỏi, thằng oắt con đó có thật là con anh không nữa, ngoại trừ cái ngoại hình thừa hưởng từ anh và em, còn lại chả có gì giống cả"

Người bên cạnh chỉ im lặng mỉm cười như thể đó là chuyện rất bình thường, như thể đó là mỗi câu khi Karma đến đều phàn nàn như vậy, như thể cô chỉ có thể đáp lại Karma bằng nụ cười này 

"Anh nhớ em nhiều lắm, cả con cũng vậy, mỗi đêm thằng bé đều ôm lấy búp bê Koro mà em làm để ngủ, nếu không có nó, thằng bé sẽ khóc òa lên"

Karma vuốt ve nụ cười của vợ mình trên tấm bia, ánh mắt cậu dịu lại, từ ngày Okuda ra đi, cậu như trầm lặng hơn, mỗi năm trôi qua cậu già dặn hơn không còn nông nổi hứng thú như trước nữa

"Em thấy không, hôm nay trời rất đẹp và cảm ơn em, cảm ơn em vì đã đến, cảm ơn em vì đã yêu anh, cảm ơn em vì đã cho anh một gia đình" 

Karma nhìn lên bầu trời xanh và mỉm cười và như thể ở trên đó Okuda đang nhìn xuống và mỉm cười lại với cậu

"Hôm nay trời rất đẹp và anh yêu em".




Okuda tỉnh dậy sau 3 năm hôn mê trên giường bệnh, cô mất hơn 1 năm để làm trị liệu vật lí hồi phục, 1 năm sau đó cô hoàn thành tốt nghiệp trung học phổ thông và quyết định không học tiếp lên đại học, trong suốt thời gian ấy mọi người luôn thấy ở bên cạnh Okuda năm đó luôn có một Karma bước cùng. 2 năm sau đó cô chấp nhận lời cầu hôn của Karma và hai người tổ chức hôn lễ vào mùa xuân dưới sự chúc phúc của tất cả bạn bè,thầy cô và gia đình. Cả hai dành 3 năm để đi du lịch vòng quanh thế giới và 1 năm sau họ chào đón đứa con đầu lòng của mình, đó cũng là lúc Karma mất đi một nửa thế giới. 

Okuda Manami

07/11/1983 - 05/07/2012

Hưởng dương 29 tuổi.


  


------------------END-------------------

Vậy là câu chuyện đã chấm bút tại đây

Xin lỗi và cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ mình trong thời gian qua, hẹn gặp lại các cậu ở một tác phẩm khác trong tương lai (nếu có).



Xin chào và cảm ơn!

Chương trước Chương tiếp