[ Karma x Okuda ] Tìm em trong ký ức. - Hoàng hôn thứ 13

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Mọi chuyện bằng một cách nào đó đang ngày càng tệ đi, bằng chứng chính là mối quan hệ giữa hai người. Karma không hiểu, từ lúc nào, ở giữa đã xuất hiện một bức tường vô hình ngăn cách cả hai, có lẽ là lúc cậu bày tỏ tình cảm của mình với cô ở khu rừng, hay là lúc cô bị thương phải nhập viện, cũng có thể chính là lúc cô tỏ tình tại sân lớp học. Có phải như lời mà Koro-sensei luôn nói: "Trước khi hành động hay quyết định một chuyện gì đó người đời hay nhắc các em phải suy nghĩ thật kĩ nhưng đồng thời các em cũng phải lắng nghe xem trái tim mình muốn gì, bởi vì đôi lúc quá lí trí cũng sẽ dẫn đến sai lầm và kết quả khiến các em thất vọng. Vậy suy nghĩ nhiều, sâu xa làm gì để mà đến cuối các em lại ước Giá như? Tại sao ngay từ đầu ta lại không nghe theo trái tim đi? Trên thế giới này thứ không thể lấy lại nhất chính là thời gian, cho nên hãy quyết định thật đúng đắn đừng để hai từ Giá như xuất hiện trong đầu, bởi nó vốn không tồn tại đâu". Giờ thì cậu thấm lời thầy nói rồi, giá như lúc đó cậu gạt bỏ tất cả để ôm cô thật chặt, hôn cô thật lâu, nói với cô rằng cậu cũng thích cô từ lâu lắm rồi, nói với cô rằng "tớ yêu cậu nhiều lắm", có lẽ mọi chuyện bây giờ sẽ khác đi rất nhiều. Nhưng trớ trêu thay, lời của thầy luôn đúng, trên đời chả tồn tại Giá như.

Karma lăn qua lăn lại trên giường, tuy đã khuya lắm rồi nhưng cậu vẫn không tài nào ngủ được, bất giác tay cậu sờ sờ môi, cậu nhắm mắt nhớ lại cảm giác ngọt đắng từ đôi môi hồng xinh kia. Thật ấm, thật ngọt cũng thật đau.

Karma còn nhớ ngày đầu tiên cậu gặp được Okuda. Không phải tại lớp 3E, không phải tại khu rừng này. Cậu nhớ hôm đó là một ngày mưa, cậu ngủ quên trong phòng thể dục, lúc xách cặp đi về thì trường chỉ còn lát đát lại vài người, may mà trong cặp lúc nào cũng thủ sẵn cái ô nên Karma tránh được cái cảnh dầm mưa về nhà. Khi đi ngang qua vườn hoa, tuy tiếng mưa rất ồn nhưng cậu vẫn nghe được tiếng meo meo yếu ớt, đoán chừng là một hai con mèo con bị bỏ rơi đây mà, cậu cũng không ngạc nhiên lắm, định hướng tiếng mèo mà đi tới, dù gì trời mưa cũng to, để Karma đẹp trai tốt bụng ta đây cứu vớt các ngươi vậy.

"Có lạnh lắm không? Không sao rồi, đừng sợ"

Karma khựng bước, trước mặt cậu chính là một con nhóc tí hon với hai cái bím tóc, mặc cho bản thân bị ướt đang nhường ô của mình cho hộp đựng mèo. Con nhóc này đầu óc có vấn đề à?

"Này"

"Éeee" - Okuda giật mình khi tự dưng có giọng nói xuất hiện sau lưng, cô quay đầu lại nhìn, dáng người cao, gầy toả ra một khí lạnh đáng sợ đang cầm dù nhìn chằm chằm cô. Là con trai, người này có màu tóc đỏ, ánh mắt nâu đồng có vẻ mơ màng, khuôn mặt hoàn mỹ, là một người đẹp trai, lại còn đứng dưới mưa, thật là một khí chất cao ngạo, chờ một tí, khí lạnh? Cao ngạo? Mơ màng? Tóc đỏ? TÓC ĐỎ? Tên này chính là Akabane Karma, người mà cô sợ nhất trường, không xong rồi, sao lại đụng mặt với cao nhân thế này, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, một hạt bụi trong trường này thôi mà, sao lại có "vinh hạnh" gặp kẻ đáng sợ này ở đây.

"Tôi đang gọi cậu đấy"

"V-Vâng ?"

Karma có chút buồn cười, con thỏ nhỏ này, bộ cậu đáng sợ lắm hay sao mà vẻ mặt căng thẳng thế, cậu tiến đến gần chỗ cô ngồi, chia sẻ ô mình cho Okuda

" Cô gái ngốc, bản thân lo còn không xong còn đòi giúp mèo à"

"A-... Cảm ơn" - Okuda có chút bối rối và ngượng ngùng

"Ừm, để xem nào, tụi mày bị bỏ rơi à? Không có mẹ à?" - Karma nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhưng vẫn không quên che mưa cho cô bạn kia, dù cậu có phá phách thật đi chăng nữa nhưng với con gái vẫn phải ga lăng. Ba từng dạy cậu, phụ nữ chính là đóa hoa đẹp nở rộ giữa cuộc đời này, cho nên phải biết nâng niu quý trọng, phải biết bảo vệ họ, phụ nữ chính là món quà quý giá nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho cánh đàn ông. Karma thầm nghĩ hèn chi ba cậu lúc nào cũng phải chịu thua nhường nhịn mẹ cậu trong mọi chuyện, đúng là thê nô, hứ.

Ngắm hai con mèo một lát, Karma với tay ôm lấy con mèo trắng rồi quay sang nói với Okuda: "Nhà cậu nuôi mèo được chứ ?"

"À, được"

"Vậy cậu nuôi con mèo đen đó đi, tôi sẽ nuôi con mèo trắng này" - Karma nở một nụ cười tươi và vô tình đã khiến trái tim ai đó lỡ mất một nhịp

"Được" - Okuda cúi gằm mặt xuống để che sự xấu hổ của mình, cô ôm lấy nhóc mèo còn lại, cầm lấy ô và đứng lên

"Ừm, vậy, tạm biệt nhé, cô gái mưa" 

Đó chính là lần đầu tiên cậu gặp cô ấy, dưới mưa, một khung cảnh đầy ướt át và cũng là khởi đầu cho câu chuyện của cả hai sau này.




------------------------------------



Hello, còn ai nhớ bộ này không? Lười quá mà ._. vốn định up chap mới từ tuần trước, không ngờ lap lại bị hư nên bây giờ mới up được, xin lỗi bạn ema168 vì tớ đã không giữ đúng hẹn <3 



Don't kill me .__. 

Chương trước Chương tiếp