[ Karma x Okuda ] Tìm em trong ký ức. - Hoàng hôn thứ 14

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp



--------------

Meow meow

Tiếng kêu yếu ớt của mèo con vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng. Okuda liếc nhìn con mèo đen đang dụi dụi đầu vào chân mình, có vẻ như nó đói bụng rồi đây, cô gập cuốn sách đang đọc dở rồi bế nó vào lòng vuốt ve

"Sao? Đói rồi à? Để chị đi lấy cá cho em nhé"

Nói rồi cô ôm mèo xuống bếp, lấy cá bỏ vào bát đồ ăn của nó, tiện thể đun nước pha trà luôn. Koro-sensei ngày nào dạy học xong cũng ghé qua đây để chăm sóc cô, rồi còn đi tìm hung thủ rồi lại tìm cách phân tích thuốc độc để chế tạo thuốc giải, hẳn là thầy rất vất vả nhưng lại chưa một lần thể hiện ra mà còn dành thời gian giải trí với cô, dạy cô học. Nếu có thể, cô muốn trao cho thầy giải "Thầy giáo tận tụy nhất của năm" cơ

Ting

Tiếng hiệu báo nước đã sôi kéo Okuda ra khỏi dòng suy nghĩ, cô bắt nước ra rót vào ấm trà rồi để đó, bản thân đi ra phòng khách ngồi tiếp tục đọc sách. Ngoài trời mưa vẫn không có dấu hiệu sẽ ngừng, nhìn mưa như vậy khiến cô như quay trở về ngày hôm ấy, ngày đầu tiên cô và Karma gặp nhau...

Meow meow

"Phải là nhờ có em và Sa-chan hết nhỉ? " - Okuda mỉm cười cưng nựng chú mèo đen của mình. Cô nhớ sau lần mưa định mệnh đó, khi cả hai gặp lại nhau tại lớp 3E, tưởng chừng Karma sẽ không nhớ nhân vật nhỏ bé là cô nhưng thật không ngờ vào cuối giờ, cậu lại chờ cô trước cửa lớp rồi cùng về, trên đường cậu hỏi thăm về Ai-chan rồi kể về Sa-chan cho cô nghe, còn nói, nếu rảnh cô có thể đem Ai-chan qua nhà cậu chơi. Nhờ đó mối quan hệ giữa cả hai trở nên thân thiết, Karma mở lòng với Okuda, nói chuyện với cô rất thoải mái, đôi khi cũng kèm cô học rồi giúp đỡ cô trong việc tập luyện thể lực và giao tiếp. Tiếp xúc gần gũi với Karma khiến cô càng biết thêm nhiều khía cạnh khác về cậu hơn, trái tim nhỏ cũng bắt đầu rung rinh từng nhịp, tình cảm nhỏ bé cứ thế mà lớn dần theo thời gian.

---------------

Cốc cốc

"Ai thế nhỉ? Vẫn chưa đến giờ tan học mà" - Okuda ngạc nhiên nhìn đồng hồ, trong lòng có chút bất an, đem Ai-chan bỏ vào phòng ngủ rồi mới tiến về phía cửa, cẩn thận nhìn qua lỗ quan sát trên cửa, là một đàn ông người giao hàng? Quái lạ, cô đâu có đặt hàng gì đâu hay là của Koro-sensei?

"Xin hỏi có chuyện gì thế? "

"Là bưu kiện, phiền cô ra kí nhận"

"Có nhầm lẫn không? Tôi không có đặt hàng gì cả"

"Ở trên đây ghi địa chỉ là nhà Okuda, mời cô ra kí nhận"

Người kia từ đầu đến giờ cũng không ngẩng đầu lên, mũ lưỡi trai lại che hết khiến Okuda không thể nào nhận dạng được. Cô bắt đầu lo sợ, liệu có phải là hắn?

"Koro-sensei, có kẻ lạ trước nhà em"  tin nhắn vừa gửi đi thì tiếng đập cửa xuất hiện khiến Okuda giật mình lùi lại

"Một cô gái ngoan sẽ không bắt người khác chờ lâu đâu"

"L-là ông"

"Này cô bé, đêm đó tha cho ngươi vì muốn biến ngươi thành vật thử nghiệm cho chất độc mới của ta, cứ tưởng ngươi sẽ chết, thật không ngờ, mạng ngươi cũng dai đấy"

"R-rốt rốt cuộc ông là ai?"

"Để xem...ta thích tên Mad Dog đấy"

"Mad Dog? Không thể nào, ông chết rồi cơ mà, vụ nổ 2 năm trước..."

"HAHAHA Đúng đáng lẽ ta đã chết trong vụ nổ đó nhưng có vẻ như Thần Chết đã bỏ lỡ ta và như ngươi thấy đấy, ta vẫn sống"

"L-lần đó, tại sao ông lại ở trong khu lớp 3E"

"Ta là một nhà khoa học cô gái nhỏ ạ, ta luôn có hứng thú với những điều bí ấn"

"Koro-sensei ư ?"

"Không sai, tên quái vật xúc tu đó chính là mục tiêu của ta, chất độc vốn dành cho hắn đang ở trong cơ thể ngươi đấy, coi như ngươi xui xẻo lại xuất hiện không đúng lúc "

"Giờ...giờ ông muốn gì ?"

"Ngươi vẫn chưa chết nhưng lại đang rất đau đớn phải không? Chi bằng ta giải thoát giúp ngươi, còn ngươi sẽ gián tiếp giúp ta giết chết con quái vật đó"

Okuda giật mình vì những lời hắn nói, não bộ của cô đang cố gắng theo kịp thông tin, tại sao giết cô thì lại giúp giết chết Koro-sensei. Thầy vẫn chưa xuất hiện, khoảng thời gian cô gửi tin nhắn đi chắc cũng đã được hơn 1 phút, với tốc độ của thầy, nếu đọc được thì sẽ bay tới đây ngay tức khắc. Lòng cô như lửa đốt, cô gửi thêm một tin nhắn đi nữa "Cứu em với, là hắn". Tiếng đập cửa rầm rầm như nhắc nhở cô sự xuất hiện của hắn

"Dù gì cô bé cũng chết, ta khuyên cô đừng nên làm gì vô ích, hãy để mọi việc dễ dàng hơn, khi bọn cớm đến đây thì ta e thứ mà chúng nhận được chính là xác của một cô gái trẻ đầy máu me"

"Koro-sensei sẽ bắt được ông"

"HAHAHA con quái vật đó không nói cho ngươi là hôm nay lớp ngươi có bài kiểm tra à ?"

Bài kiểm tra? Đúng rồi cô quên mất, thầy sẽ tắt nguồn điện thoại trong lúc kiểm tra, làm sao, làm sao đây? Okuda lục danh bạ cố gọi cho từng người nhưng tiếng thuê bao cô nghe được như từng đợt nước dập tắt ngọn lửa hi vọng của cô. Karma...nhìn cái tên cuối cùng trong danh bạ, Okuda run rẩy bấm nút gọi, trong lòng gào thét hi vọng cuối cùng

Tít...tít...tít

Điện thoại kết nối được làm Okuda suýt thì hét lên, làm ơn, làm ơn bắt máy đi, làm ơn Karma-kun, cứu tớ với...

BÙM 

Vụ nổ tuy nhỏ nhưng vì Okuda đứng gần cửa nên bị hất văng vào tường, cô ho khù khụ vì làn khói đặc, hắn dùng thuốc nổ để phá cửa

"Đừng làm mất thời gian của ta nhóc con" - Mad Dog hiện ra trong làn khói làm Okuda nhớ đến những bộ phim kinh dị mà cô xem, nhanh chóng rút ra trong túi những quả bóng nho nhỏ đủ màu sắc, cô quăng về phía hắn. Quả bóng đầu tiên vừa chạm đất thì nổ phụt khói tiếp theo đó là những quả còn lại thay phiên nhau. Mad Dog không phòng bị nên phải bất ngờ lùi lại che mắt và mũi. Okuda nhân cơ hội đó chạy ngay vào phòng ngủ khóa chặt cửa, kéo bàn kéo tủ để chặn lại. Cô ôm lấy Ai-chan tiến tới cửa sổ, tuy ở tầng hai nhưng đối diện cửa sổ có một cây cổ thụ rất cao, may mà được huấn luyện nên nhảy qua đó sẽ không khó khăn gì

- Xin lỗi làm luyên lụy tới em rồi Ai-chan

Meowww...Ai-chan như hiểu được tình cảnh nên nằm im ngoan ngoãn trong lòng chủ nhân.

Thình thịch

- ÁAAAAAAAAAA

Ngay khi Okuda chuẩn bị nhảy qua cành cây thì một cơn đau bất chợt đến như muốn xé nát cơ thể cô, cơ thể ngã bịch xuống sàn, quằn quại mà hét lớn 

Thình thịch...thình thịch

- ĐAU QUÁAAAAAAAA

Cơn đau như ngàn kim đâm vào khiến cô khốn khổ tột cùng, cảm giác sống không bằng chết này thật sự kinh khủng

- A...A...A...khụ...khụ...khụ - Okuda bắt đầu ho ra máu. Chú mèo đen bên cạnh hoảng sợ cứ kêu liên tục, nó cảm thấy bất lực khi nhìn chủ nhân của mình chịu đau đớn như thế. Nó cố gắng kêu thật to với hi vọng sẽ có người nghe thấy mà đến cứu cô chủ của mình

RẦM

- OKUDA, OKUDA

Là ai đấy, ai đang gọi đấy

- KORO-SENSEI MAU LÊN, CẬU ẤY HO RA MÁU RỒI

Giọng nói này...quen thuộc quá...

- Okuda, cố lên nào, gắng chịu một chút, xin cậu

A nhớ ra rồi...Là của Karma-kun

- Okuda, nhận ra tớ chứ, cậu không sao rồi, an toàn rồi, bọn tớ đến rồi đây, Koro-sensei bắt hắn rồi, thuốc giải sẽ có ngay thôi

Vậy à? Tốt quá rồi, mọi chuyện kết thúc rồi...nhưng mà...vì sao cậu lại khóc?

- Khụ...khụ...khụ

- Okuda? Okuda...khỉ thật...cố lên nào, tớ đưa cậu đến bệnh viện

Đừng khóc nữa, cậu khóc khiến tớ buồn đấy

- Này, này đừng có mà ngủ, cậu phải tỉnh táo lên. Okuda...có nghe không? TỈNH TÁO LẠI CHO TỚ

Mệt quá, nói không được, cổ họng rát lắm, toàn bộ cơ thể cũng đau lắm, tớ chịu không nổi

"Này"- Hử? Đây là gì thế

"Cô gái ngốc, bản thân lo còn không xong còn đòi giúp mèo à" -  Là hồi ức ư? Là lần đầu tiên mình gặp cậu ấy thì phải 

"Nhà cậu nuôi mèo được chứ ?" 

"Vậy cậu nuôi con mèo đen đó đi, tôi sẽ nuôi con mèo trắng này" 

"Ừm, vậy, tạm biệt nhé, cô gái mưa" 

"Chào cậu, không ngờ chúng ta lại học chung lớp đấy, còn nhớ tôi không ?" 

"Tôi là Akabane Karma, cậu tên gì ?"

"Okuda Manami? Tôi gọi là Okuda-san nhé, cứ gọi tôi là Karma được rồi"

"Có chuyện gì thế Okuda-san, cậu cứ nói ra đi, đừng ngại, muốn tớ giúp gì à ? "

"Bình tĩnh lại nào đừng run thế chứ, tớ có ăn thịt cậu đâu nào, bộ tớ đáng sợ đến thế à ?"

"Cảm ơn cậu Okuda"

"OKUDA CHÀO MỪNG QUAY TRỞ LẠI" - 3E ?

"Chúc mừng cậu khỏe lại Okuda" - Kayano-chan ?

"Chúng ta là bạn bè mà, bọn tớ sẽ luôn bên cậu" - Kanzaki-chan

"Đúng đấy" - Nagisa-kun...mọi người...

"Okuda em rất có năng khiếu trong hóa học nhưng lại yếu trong việc giao tiếp và thể hiện cảm xúc, em phải cố gắng ở mảng này nữa, nó sẽ rất có ích trong việc ám sát thầy đấy nhé, fufufu" - Thầy Koro

"Manami bé nhỏ của ông, hôm nay ông có làm món súp con thích nè" - Ông ơi...ông ơi

"Okuda, tớ thích cậu, rất thích, lần trước khi được cậu tỏ tình tớ đã vui sướng phát điên như thế nào ... Nhưng với một kẻ như tớ, tớ không đủ can đảm để cùng cậu bước tiếp, chỉ khi cậu xảy ra chuyện, tớ mới nhận ra mình yêu cậu đến cỡ nào, vậy nên ... Okuda giờ tớ muốn bảo vệ cậu, muốn làm chỗ dựa cho cậu, muốn là người tâm giao với cậu ... Cậu đồng ý chứ ?" - Karma...tớ đồng ý, cả đời nguyện ý, tớ thật muốn bên cậu, thật muốn bên mọi người, các cậu chính là gia đình của tớ, chính là hạnh phúc của tớ. Từ khi được gặp các cậu, được đặt chân vô lớp 3E, được làm học sinh của Koro-sensei, Karasuma-sensei và Irona-sensei, tớ đã có thể phá nát những song sắt giam cầm tớ để chạm tay vào thế giới bên ngoài. Những câu chuyện, những khoảng khắc bên mọi người, chính là điều quý giá nhất đối với tớ. Tớ muốn nói tất cả, tớ muốn dành thời gian bên mọi người nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa

Từ khóe mắt xuất hiện một vệt nước trong suốt chảy dài xuống theo gò má, đúng là vào cái khoảng khắc sinh tử này thì con người ta mới biết tham lam được sống lâu hơn nữa, mới biết tiếc nuối những gì đã qua. Bây giờ với cô chính là khoảng không im lặng tĩnh mịch, nhìn người con trai tóc đỏ vừa khóc vừa nói gì đó nhưng thật tiếc, cô chẳng cách nào nghe được, mỉm cười nhẹ vì chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô thầm cảm ơn ông trời vì ít ra vào giây phút này còn có cậu bên cạnh, thấp thoáng thấy bóng hình màu vàng mờ mờ, đôi mắt xinh đẹp màu tím từ từ khép lại, hình ảnh người cô yêu dần được thay thế bằng màu đen bất tận. 

Liệu có còn kịp không?




------------


Koro-sensei có lấy kịp thuốc giải cho Okuda? Liệu ông có cứu được học sinh của mình?

Liệu đây sẽ là kết thúc của cô? Bỏ lại những người cô yêu thương để đến với một thế giới khác tốt đẹp hơn hay sẽ đấu tranh để có thêm một cơ hội nữa ở cạnh mọi người, ở cạnh Karma?

Liệu ước nguyện được cả đời bên cạnh cậu nhóc tóc đỏ của Okuda sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô chiến thắng Tử Thần chứ?

Tâm tình của Karma sẽ ra sao? Karma sẽ làm gì? 

Karma và Tử Thần ai sẽ có được Okuda? 


Liệu Tìm em trong kí ức sẽ là SE hay HE? Mọi chi tiết xin liên hệ ở chap sau cũng là chap cuối chứ con viết truyện nó không biết gì hết =.= Nghiêm cấm mọi hành vi bạo lực máu me dưới mọi hình thức =='' 

Mình cũng thông báo muốn đổi tên truyện luôn vì cái nội dung nó đi xa quá xa với cái tên luôn rồi, chả có liên quan gì hết, có bạn nào góp ý tên truyện cho mình được không? Vì mình khá là dở trong việc đặt tên truyện, câu từ  rất ít, đầu óc hạn hẹp nên chả nghĩ ra được gì . Bạn nào có tên gì hay thì hãy gợi ý thoải mái cho mình nhé, chúc các bạn đọc truyện vui !!!

Chương trước Chương tiếp