[ Karma x Okuda ] Tìm em trong ký ức. - Hoàng hôn thứ ba

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Kết cục của những kẻ không theo kịp chính là bị bỏ lại

Lang thang trên vỉa hè phố, Okuda vừa đi vừa suy nghĩ, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn bất tận, cô không ngờ rằng điều này lại xảy ra với mình, một cánh hoa đào nhẹ rơi xuống lòng bàn tay Okuda, ngắm nhìn nó hồi lâu, cô thổi cho cánh hoa bay đi rồi nhìn nó, cho đến khi nó biến mất giữa làn xe đông đúc, cô lạnh lùng bước đi

Hoa dù đẹp đến mấy rồi cũng sẽ có lúc tàn, trên thế giới này, vỗn dĩ không tồn tại hai chữ " mãi mãi "

Kết cục của những kẻ không theo kịp chính là bị bỏ lại

Kết cục của những kẻ ngu ngốc và yếu đuối chính là CHẾT.

Rì rào rì rào
Xào xạc xào xạc

Lê bước đôi chân nặng nhọc lên núi, Nagisa vừa thở dốc vừa oán trách cô gái tóc xanh lá cây đang tung tăng ở phía trước trong khi bản thân thì vác hai cái cặp sách nặng nề trên lưng và điều tệ hại hơn là dưới trời nắng gắt như thế này. Đưa tay quẹt mồ hôi, Nagisa sốc 2 cái cặp rồi chạy về phía trước gọi với:

- Kayano, làm ơn đi, cậu đi chậm lại một chút, tớ theo không kịp

Xoay một vòng, chắp tay sau lưng, tóc xanh hoà quyện cùng với lá rừng, cô mỉm cười tinh nghịch :

- Thôi nào Nagisa-kun, cậu mà không nhanh là chúng ta sẽ trễ học đấy, tớ không muốn bị Koro-sensei phạt cho một đống bài tập nữa đâu, mệt lắm

- Nhanh làm sao được chứ, cậu thử vác 2 cái cặp dưới trời nắng như lửa đốt này đi coi, lại còn phải lên núi nữa chứ, mệt chết đi được, tớ sắp tan chảy hết rồi này

- Nếu cậu im lặng thì sẽ đỡ mệt đấy, Nagisa-kun

- Cậu...haizzz...

Thật chịu thua con người này, cái gì cũng nói được, thế mà cớ sao cậu lại thích Kayano được cơ chứ, nghĩ đến đây, mặt Nagisa đỏ bừng, cậu lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ đó, nhìn người con gái trước mặt, cậu thở dài mỉm cười, biết sao được, thích một người đâu cần lý do, thấy cô ấy vui là được rồi

- A...ta ta...ui da, Kayano, đừng có đứng lại bất ngờ như thế chứ

- Nagisa-kun...nhìn...nhìn kìa...đó là...

Nagisa vừa xoa mũi, vừa nhìn về hướng tay Kayano chỉ, một tia hoảng hốt trong mắt cậu, cậu để cặp xuống và chạy về phía đó, Kayano cũng hoảng hốt chạy theo

- Okuda-chan, Okuda-chan

-Okuda-chan, cậu làm sao thế ? Tỉnh lại đi, Okuda, Okuda

Nagisa và Kayano ra sức gọi Okuda dậy, họ hoảng hốt và bắt đầu lo sợ, Okuda nằm bất động, trên người còn có nhiều vết máu loang, Kayano bắt đầu khóc, cô rất sợ, cô cố gắng lay Okuda, nắm lấy tay Okuda, gọi tên Okuda nhưng cô gái tóc tím kia vẫn nằm bất động

Nagisa xem qua tình hình Okuda rồi bế cô lên, cậu quay đầu lại nói với Kayano đồng thời cũng an ủi, bình tâm lại cho cô

- Kayano nín nào, bây giờ tớ sẽ đưa Okuda xuống núi và tới bệnh viện, có thể cậu ấy bị trượt chân té, cậu hãy chạy lên lớp chúng ta báo cho mọi người biết nhé

- Hic...ưm...cậu nhớ cẩn thận nhé

- Ừ, cậu cũng vậy

Nói xong, cả hai chạy về hai hướng ngược nhau, người xuống núi, người lên núi, tâm trạng chung của họ chính là lo lắng tột độ, cô bạn hiền lành này của họ, sao lại bị thương như vậy

Nagisa vận dụng hết tất cả kĩ năng và sức lực của mình mà chạy xuống núi, bế chặt Okuda trong tay, Nagisa lấy đà, nhảy vụt lên một khu nhà, sau đó cậu cố hết sức mà nhảy từ nhà này sang nhà khác vì đó là con đường ngắn nhất, Okuda trong lòng cậu, cậu cảm nhận được, hơi thở cô đang càng lúc càng yếu

Dồn hết lực vào chân, Nagisa bay vượt qua cánh cổng làm cho nhiều người hoảng hốt và chạy thẳng vào khu cấp cứu

- Làm ơn, cứu bạn cháu với, làm ơn

- Được rồi cậu bé, bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức - Nói với Nagisa, sau đó ông quay qua một cô y tá - Mau chuẩn bị máy X Quang để xem cô bé có bị tổn thương gì không, chuẩn bị cả ống thở nữa

- Vâng

- Cậu bé, xin hãy chờ ngoài này

Lặng nhìn hai cánh cửa đóng khép lại, Nagisa ngồi phịch xuống đất thở

Cùng lúc đó Kayano cũng vận dụng toàn bộ những kĩ năng học được mà chạy hết sức lên khu lớp E, mở cửa một cách thô bạo, Kayano chống hai tay cúi xuống thở dốc, mọi người trong lớp ai cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn về cô bạn tóc xanh

- Kayano, cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế, con gái con đứa, ai lại hành động như vâ...

- Dẹp, Koro...sensei...đâu...rồi

- Ổng nói ổng để quên sách ở Haiwai nên chạy đi lấy rồi, sao thế ? - Karma lên tiếng, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô bạn, lòng cậu đột rối loạn - Kayano, Nagisa đâu rồi ?

- Hộc...Nagisa...chắc...đã...tới...bệnh...viện...rồi...hộc

- HẢ ?????????

Cả lớp đồng thanh hét lớn riêng Karma, cậu quay nhìn về phía cái bàn cạnh bên trên cậu, lòng cậu chợt thoáng một chút nhói

Cô ấy chưa tới

Cả lớp hỏi tới tấp về Nagisa làm Kayano không kịp thở, cuối cùng cô đập bàn hét lớn

- IM LẶNG, Nagisa không bị sao cả, người bị sao chính là Okuda

- OKUDA ???? - Đồng thanh tập 2, và một tràn câu hỏi đến Kayano khiến Kayano muốn hộc máu mà chết

- Tớ sẽ kể lại sau, bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện đã, ai đó nhắn cho các giáo viên biết đi

- Để tớ

- Ok, giờ chúng ta đi thôi

Mọi người chạy tức tốc ra ngoài, trong lớp âm thanh im lặng bao trùm, trên bảng có dòng phấn trắng to

" OKUDA BỊ THƯƠNG, MỌI NGƯỜI MAU ĐẾN BỆNH VIỆN "

Karma nhảy tức tốc từ cây này đến cây khác, bây giờ trong lòng cậu như lửa đốt, lúc nãy khi Kayano vừa nhắc đến tên Okuda là cậu đã chạy ra khỏi lớp rồi, một cảm giác đau xót lan ra khắp cơ thể, trong lòng như sắp mất một thứ gì đó rất quan trọng, trái tim rỉ máu, tâm trí hối thúc cậu phải nhanh lên

Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy ?
Thượng đế, làm ơn, xin đừng mang cô ấy đi khỏi bọn con

Tách

Cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, Nagisa đứng bật dậy chạy ngay tới chỗ bác sĩ

- Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ ?

Cởi khẩu trang y tế ra, vị bác sĩ già nét mặt hiền hậu

- Cô bé bị thương không nặng nhưng cũng không nhẹ, có vẻ như cô bé đã bị thứ gì đó tấn công, chân phải bị gãy, hai bàn tay đều bị bầm dập, trên khắp cơ thể có vết xước của con gì cào vào, chắc là thú dữ, phần đầu bầm tím, phía bên trong, lá lách và phổi đã bị tổn thương, bây giờ chúng tôi mới cầm cự được bên ngoài, chúng tôi quyết định sẽ phẫu thuật nhưng cần có sự đồng ý của gia đình cô bé bởi vì tỉ lệ là 50-50

- Nhưng ... Ba mẹ bạn ấy đều đã đi công tác ở nước ngoài, xin bác sĩ, cứu người quan trọng hơn, bác sĩ cứ làm phẫu thuật cho cậu ấy đi ạ, cậu ấy vẫn là học sinh, xin bác sĩ

- Ta ... ta

- Xin ông, làm ơn...thầy giáo của bọn cháu sắp đến rồi

- Được rồi, ta sẽ phẫu thuật cho cô bé

- Vâng, xin hãy cứu bạn ấy

Cánh cửa một lần nữa lại đóng, Nagisa dựa vào tường, móc điện thoại ra

- NAGISA

- Karma-kun, cậu đến rồi, những người khác đâu

- Họ ở phía sau, Nagisa, Okuda sao rồi ? Cậu ấy đâu rồi ? - Karma người ướt đẫm mồ hôi, máu tóc đỏ rực rũ xuống, cậu cầm vai Nagisa, hỏi liên tục

Nagisa cúi đầu:

- Cậu ấy bị thương rất nặng, cả ngoài lẫn trong, bác sĩ nói có vẻ như cậu ấy đã bị con gì tấn công khi trên rừng, họ đang làm phẫu thuật...tỉ lệ là 50-50

Nghe như sét đánh vào tai, Karma gục xuống, Okuda, Okuda, Okuda của cậu chỉ có 50% cơ hội thôi sao, tại sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, là con gì đã tấn công cô ấy một cách tàn bạo thế này, Okuda, Okuda

Gục mặt vào đầu gối, Karma cầu nguyện, cậu thường không tin vào mấy cái này nhưng bây giờ cậu chả biết làm gì cả

Xin đừng xảy ra chuyện gì Okuda

..............................................

Xin lỗi vì đã đăng chap muộn như vậy, thành thật xin lỗi

Chương trước Chương tiếp