- Kookv I Hear My Song In Your Art 6 Dan Anh Don Sinh Nhat Dau Tien

Tùy Chỉnh

Gió lạnh khẽ luồn qua kẽ hở cuối cùng của khung cửa sổ trước khi Yoongi kịp đóng chúng lại. Cái lạnh buốt của đầu đông chạm vào da thịt, dù sự thật nó còn chả chạm đến được làn da Yoongi, bởi anh đã khoác lên mình nhiều lớp áo tới mức không nhớ được. Ấy thế mà thân thể nhỏ bé vẫn run lên bần bật, quay đầu nhìn cậu trai đang cặm cụi đếm tiền trên ghế sô pha, lên tiếng.

"Anh bảo mày đóng cửa sổ lại hộ anh mà mày chỉ có cắm mặt vào mấy tờ giấy đó thôi à."

"..."

"Vội gì thế?"

"Em đi hẹn hò."

Yoongi không trả lời, lẳng lặng đem câu nói vừa rồi liệt vào danh sách 'những câu nói lố bịch nhất trong đời' - với hơn nửa trong số đó là của người vừa phát ngôn kia - vào một xó xỉnh nào đó trong não bộ đang bị chất đống bởi những nốt nhạc của mình. Thản nhiên bước tới cây piano, vừa định ngồi xuống thì bị Jungkook lớn tiếng doạ cho suýt đập thẳng mặt vào phím đàn.

"Em nói thật đó, em đi h.ẹ.n.h.ò. Anh lại xếp chúng vào cái danh sách gì mà lố bịch nhất chứ gì."

Yoongi đang định sửa lời "mày làm gì có người yêu", xong nghĩ nghĩ lại thôi, chẳng buồn mở miệng. Mặc kệ Jungkook, anh bắt đầu lật trang nhạc phổ đang còn viết dở.

Nhiệt độ căn phòng nhờ máy sưởi dần ấm lên. Yoongi bắt đầu cảm thấy nóng nực bởi những lớp áo, anh cởi chúng ra, tiện tay ném lên chiếc sô pha phía sau, lại nghe thấy tiếng động bắt lấy chiếc áo từ Jungkook. Cậu bước lên, hơi bất ngờ nhìn anh hỏi.

"Sao lần này họ trả nhiều tiền thế ạ?"

Yoongi hơi kéo khoé môi, nét mắt như có như không phác lên vẻ khen ngợi.

"Ừm, ca sĩ bên đấy thích ca khúc lần này của em lắm, còn đang muốn thảo luận với công ty để lấy nó làm ca khúc chủ đề nữa."

"Thật cơ á? Bài hát của em sẽ được làm bài chủ đề cơ á? Hyung, anh không trêu em đấy chứ?"

"Anh đùa mày làm gì. Cá nhân anh lần này cũng vừa ý bài hát đấy, anh tưởng anh cho em lời khen rồi."

Jungkook ngớ ra.

"Hồi nào?"

Yoongi thôi không còn nhìn Jungkook nữa, anh quay lại với tờ nhạc phổ trên tay, trong giọng nói xen lẫn ý cười.

"Thế à? Chắc anh quên. Làm tốt lắm, ca khúc lần này rất tốt. À có bánh kem trong tủ, đem về mà đi hẹn hò. Còn nữa, sinh nhật vui vẻ, Jungkook."

Jungkook quả nhiên vô cùng bất ngờ. Dạo này công việc studio của anh khá bề bộn, vừa chuyển về phòng thu mới nên việc chồng việc bận tối mặt. Không nghĩ anh vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật cậu, thậm chí còn dành thời gian mua cả bánh kem. Jungkook vừa cảm động vừa vui vẻ cười đến lộ hết cả nếp nhăn trên mặt, vươn tới ôm chầm lấy người anh đang xấu hổ giấu mặt vào tờ nhạc phổ, rối rít nói lời cám ơn rồi tót đến chiếc tủ lấy ra hộp bánh kem. Cũng chẳng quay đầu nhìn lại, vội vã lao nhanh đến cửa, chỉ kịp nói vọng lại rõ to một câu trước khi sập cửa.

"Min Yoongi, em yêu anh thứ hai. Em sẽ hẹn hò thật vui vẻ với người em yêu thứ nhất cùng chiếc bánh của anh."

———

Quả thật hôm nay khí trời so với bình thường rõ ràng có phần buốt hơn. Jungkook khoác một tấm áo dày, bên trong ủ hai túi sưởi vẫn không thoát được cơn rét.

Hai tay một bên xách hộp bánh kem, một bên xách bịch bánh gạo sốt tương đen nóng hổi. Lại nhìn đến bánh gạo, trong lòng không khỏi thầm cười, đáy mắt rõ ràng nhen nhóm lên chút dịu dàng khi lại nghĩ về Taehyung. Thật sự không nhờ cậu đem loại bánh gạo mà anh hoạ sĩ thích mê ra dụ dỗ, anh chắc còn khuya mới chịu chui ra khỏi tổ. Jimin tuần trước ghé thăm mang theo mấy chục bịch túi sưởi đến cho Taehyung để lôi kéo anh đi nhậu một bữa. Song vẫn đành chịu thua trước tấm chăn bông to sụ Taehyung quấn lên người, lủi thủi chào Jungkook, tự mình ra cửa đi về. Bấy giờ cậu mới biết hoá ra anh sợ lạnh đến vậy. Thế mà ban nãy cậu chỉ thử hỏi một câu anh muốn anh bánh gạo sốt tương đen quán JiJinnie không, anh đồng ý ngay tắp lự. Jungkook không khỏi cảm khái, ôi sức mạnh của bánh gạo.

Vốn ban đầu  định về nhà đón sinh nhật cùng anh, nhưng nghĩ lại vẫn muốn đem anh đến chỗ ấy. Thôi thì nếu có rét quá thì đưa hết túi sưởi cho anh, hoặc không mình mượn cớ áo mình to, thuận tiện kéo người thương vào lòng ôm ủ ấm cũng được.

Nghĩ rồi khoé môi không khỏi nhếch lên, tủm tỉm cười khoái chí với cái suy nghĩ được ôm anh vào lòng. Cậu mải chìm vào trong khung cảnh lãng mạn hết mức đang vẽ ra trước mắt, chẳng hay có mấy cô thiếu nữ lướt qua, trông thấy có một tầng hồng hồng đang nhẹ phớt lên gương mặt trắng trẻo xinh trai - cũng không biết là do lạnh, hay do điều gì khác - khúc khích kéo tay nhau cười bẽn lẽn vô cùng vui vẻ.

Jungkook bị tiếng cười của các bạn các chị làm tỉnh mộng, lúng túng quay đầu đi, thế mà lại bắt được vào đôi đồng tử thân ảnh cậu mải mê nghĩ về từ nãy giờ. Anh ngồi im ngoan ngoãn trên băng ghế, hai tay xoa xoa rồi khẽ đưa lên trước miệng hà hơi sưởi ấm. Nghĩ đến việc Taehyung sợ rét là thế vẫn chịu chờ đợi cậu, cơ thể lạnh cóng như được rưới lên một dòng nước nong nóng, men theo mạch máu xuôi vào sưởi ấm cả trái tim. Xong bật cười vì anh trông không khác gì một cục bông, chỉ thiếu mỗi nước quấn cái chăn bông lên nữa là đủ đắp thành cái tổ luôn ấy chứ. Chuẩn bị "kĩ càng" thế này thì không có cơ hội cho khung cảnh lãng mạn khi nãy rồi.

Cậu nhanh chóng truyền hết túi dồn sang một tay, tay còn lại vươn lên đặt bên miệng, tạo hình cái loa rồi lớn giọng gọi.

"Taehyungie"

Từ vỉa hè bên kia phố, có một cậu nhóc to lớn với chiếc áo choàng đen dài cán mắt cá chân, áo len cổ lọ ấm áp che đi cần cổ nam tính, một tay nặng nề xách vài chiếc túi gì đó, tay còn lại giơ cao vẫy lấy vẫy để về phía đối diện.

Gương mặt với chiếc mũi cùng gò má hơi ửng hồng, làn khói phả ra từ khuôn miệng nhỏ đang kéo rộng hết cỡ đến tận mang tai. Đôi mắt đen lấp lánh vài ánh đỏ vàng phản chiếu từ ánh đèn xe.

Khoảnh khắc Taehyung vừa ngước lên, là lúc tín hiệu giao thông chuyển ánh sáng xanh lên hình vẽ người đi bộ. Jungkook mất hai giây để rời mắt nhìn xe cộ chung quanh. Tích tắc hai giây trôi qua, cậu liền thu lại ánh nhìn, một mực hướng về phía Taehyung mà không có lấy nửa tia dao động, sải chân bước rộng nhanh chóng dần thu hẹp khoảng cách hai người, cho đến khi đôi mắt hoàn toàn thu vào một bóng hình duy nhất.

'Cốp'

"Ai đauuu! Sao anh đánh em. Đã lặn lội trời lạnh đi mua bánh gạo cho anh thì chớ, vừa nhìn thấy người ta cái là động tay động chân liền."

Jungkook đưa tay xoa xoa lấy chỗ vừa bị Taehyung cốc đầu. Tất nhiên với lực đạo của Taehyung thì không đau mấy. Nhưng thật sự muốn ứa nước mắt, gương mặt mếu máo thấy rõ uỷ khuất, suýt chút nữa đã phun ra câu "quà sinh nhật anh tặng em đây sao".

Taehyung biết mình lỡ tay. Ban nãy chỉ định sửa cậu vì tội để mình chờ muốn đóng băng dưới cái thời tiết khỉ gió này, ấy thế mà lại kêu một tiếng cốc rõ to. Đáy mắt không giấu được vẻ bối rối lo lắng. May mà Jungkook mải nhăn mặt méo giọng trách cứ nên không phát hiện ra.

Ấy là trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố chấp lạnh giọng.

"Cậu mà cũng biết trời lạnh á? Thế tôi ngồi dưới cái trời lạnh này đến mòn mông đóng băng một cục thì có biết lạnh không, hả? Ai mới là người gọi điện cho tôi ra ngoài vào cái khí hậu điên khùng này, hả?"

Jungkook nghe anh trách cứ, không những buồn phiền mà trái lại trong tim lại nhen nhóm chút hạnh phúc. Cậu cũng không trả lời, chỉ cười cười nắm tay anh nói.

"Được rồi được rồi em xin lỗi mà, lần sau anh để em chờ cả ngày bù lại cũng được. Đi, em dẫn anh chỗ này."

Bàn tay vốn quên đeo găng của Taehyung khi nãy còn đang lạnh cóng, nay đã yên vị trong túi áo Jungkook. Mười ngón tay đan lấy nhau, chặt chẽ, kiên định và dịu dàng. Sự ấm áp lan toả, chẳng biết là do túi sưởi phía trong áo Jungkook, hay là dòng nước nóng ban nãy rót vào tim cậu, nay đang len lỏi truyền vào cơ thể Taehyung.

Khí trời đêm cuối thu vẫn mang cái giá buốt lạnh. Vậy mà trên nền bóng đổ của hai chàng trai dắt tay nhau, lại như có như không hiện lên hai mặt trời nhỏ ngự trị nơi ngực trái. Toả sáng rạng rỡ, ấm áp vô cùng.


Beta: @berthaassleeper