[Kỳ Dật|Oneshort] Bạn Và Tôi Đều Là Vương Giả - Biển Thanh Đảo

Tùy Chỉnh
Chương tiếp

Tên gốc: 青岛的海
Tác giả: 谈默 (Lofter)
___

1.
Hôm nay cũng là một ngày INTO1 tán gẫu.
"Ngày mai chúng ta đi Thanh Đảo quay chương trình, nghỉ ngơi sớm đi..." Bá Viễn nhìn một đám dở hơi, bất lực nói.
"Em có ý kiến, mấy lần trước hấp tấp, bằng không lần này chúng ta đi ngắm biển sau khi quay đi!" Lưu Chương đề nghị.
Bá Viễn cầm lấy điện thoại: "...... Đều là người lớn rồi, vui vẻ là được."
"Mặc Mặc, em nghĩ biển ở Thanh Đảo như thế nào?" Lưu Chương đột nhiên hỏi Lâm Mặc, người đang xem náo nhiệt.
"Chưa thấy bao giờ, bất quá phát huy một chút trí tưởng tượng của Lâm Mặc đây...... 'Đừng làm phiền những viên gạch của ngôi nhà trong làng, nó đang nói chuyện với những người bạn cũ' ..." Lâm Mặc cầm cốc nước trống trên bàn đi về phía phòng bếp, "Nửa sau còn chưa nghĩ ra."
"Tin tức mới nhất, đối thủ lần này đã xác định rồi." Bá Viễn ngừng lướt điện thoại di động của mình, "Để anh xem xem......"
"Chơi với đội vàng vào ngày cuối cùng? Dã vương Ngao Tử Dật?"
Lâm Mặc dừng một chút, sau đó lặng lẽ bước lên lầu.
"Bi thảm, một ngày cuối cùng cũng lại bị hành hạ, hy vọng đại lão thủ hạ lưu tình."
"INTO1, nhóm khiêm tốn nhất trong Hẻm núi vương giả."
"Lấy đoàn hồn của chúng ta ra được rồi!"
"Mặc Mặc đâu?" Châu Kha Vũ vừa định xuống phòng bếp xem, nhưng điện thoại rung lên.
Tiểu Yến Tử: Mọi người nói chuyện đi, em đi ngủ trước.
Tử Vi: Sớm vậy?
Tiểu Yến Tử: Từ chối làm người dơi
Tử Vi: ......
Tin nhắn thật kỳ lạ. Người ngoài hành tinh này... Châu Kha Vũ nghĩ, không hiểu được cậu ta.
Lâm Mặc đem máy ảnh cùng cuộn phim bỏ vào vali, nép vào giường và gửi tin nhắn.
Soái ca: Đến mang phi ta.
49: Vương giả? Tiết mục?
Soái ca: Trận đấu với Tiểu Dật
49: Không cứu
Soái ca: ?
Soái ca: Anh có phải anh trai của em không?
49: Bón phân cho kiwi
Soái ca: ......
Soái ca: Lời chỉ trích xấu xa chết tiệt
Soái ca: Đừng nói với Tiểu Dật
49: Được
Lâm Mặc lắc lắc điện thoại, ngủ thiếp đi.
Anh nghĩ cuộc gặp gỡ là một kì tích.

2.
Bá Viễn gặp dã vương nổi tiếng khi anh đi làm.
"Đội xanh? Xin chào, đối thủ của anh, Ngao Tử Dật đội vàng." Người nọ xắn tay áo, đút một tay vào túi và đưa tay kia ra.
"Nghe tên đã lâu, đội xanh, INTO1 Bá Viễn." Hai bên thân thiện bắt tay.
"Lãnh đội! Cũng may, cảm ơn đã quan tâm em." Ngao Tử Dật đột nhiên trở nên nhiệt tình.
Lãnh đội? Khóe mắt Bá Viễn giật giật, nhưng bề ngoài vẫn bình thản: "Tiểu huynh đệ cũng xem Sáng Tạo Doanh?"
"Thỉnh thoảng, em rất thích Lâm Mặc đội của anh." Cậu cười cười, hướng Bá Viễn vẫy vẫy tay, "Đi trước, hẹn gặp trên sân thi đấu."
Bá Viễn nhìn cậu đi xa, có chút không nói nên lời.
Thật là quen thuộc, rất trẻ ... Này có tính là chi phí chung truy tinh không?
Ngao Tử Dật nhìn không thấy ai ở gần, cười đến càng vui vẻ.
"Hôm nay, giúp INTO1 phát huy đoàn hồn." Gia hỏa này một bụng ý nghĩ xấu.

3.
Lâm Mặc mặt không biểu tình từ hậu đài nhìn ra bên ngoài.
"Lâm Mặc lão sư, cậu căng thẳng như vậy sao?" Lưu Chương trêu ghẹo.
"Đâu có." Lâm Mặc khôi phục nụ cười trước đây.
"Cậu lên đài trước có thể giúp cả đội nướng mấy củ khoai lang đó."
Lâm Mặc chột dạ, ngượng ngùng đưa tay đút vào túi quần.
"Đây không phải là tác phong của Lâm Mặc lão sư? Sao vậy?" Lưu Chương hỏi.
"Đây không phải sợ dã vương đối diện đuổi theo đánh em sao?"
"Có gì nguy hiểm. Châu Kha Vũ sẽ cứu cậu."
"Ha ha." Lâm Mặc cười, "Chuẩn bị lên sân đấu."
"Cậu cố lên." Lưu Chương vỗ vỗ vai anh.
"Được."
Tôi e rằng cậu ấy sẽ không thể cứu được. Lâm Mặc chửi thầm.

4.
Cứ gọi tôi là AK.
Tôi sẽ ghi lại một số sự kiện không nói nên lời của Lâm Mặc.
Ví dụ như vừa rồi, cậu ta ở hậu đài như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. (Những gì tương tự) Hỏi cậu ta tại sao, cậu ta nói rằng cậu ta sợ người đi rừng đối diện sẽ đuổi giết cậu ta.
Tôi, một thẳng nam, cũng an ủi cậu ta và bảo cậu ta đừng có quá nhiều gánh nặng tâm lý.
Gánh nặng cái rắm!
Người ngoài hành tinh chịu trách nhiệm về hiệu ứng của đội dự thảo cuối cùng INTO1 đội xanh Lâm Mặc, gặp gỡ dã vương đội vàng Ngao Tử Dật, phản ánh đầy đủ tinh thần tu thân của người Cô Nữu.
"Sớm a Tiểu Dật, thủ hạ lưu tình."
"Hôm nay người đi rừng nên chặn giết đơn."
"...... Lần sau đi giải phóng bia không gọi cậu."
"Không sao, em tự mình ăn."
......
Vậy là hai người quen nhau ...
Nghe một chút, này nói chính là tiếng người sao?
Tôi đã đoán trước cảnh đẫm máu mà Ngao Tử Dật sẽ không giết Lâm Mặc mà chỉ có chúng tôi.

5.
Tôi rút lại những gì tôi vừa nói.
"Hoàng Kỳ Lâm anh cũng có hôm nay ha ha ha ha ha......"
"Ai đang cười! không giấu eigei, là cậu!" Tai nghe truyền giọng nói thẹn quá hóa giận của Lâm Mặc. Anh ta vừa gửi cái đầu thứ ba cho vị dã vương đối diện, và nhân vật vẫn còn đang nguội lạnh, tức giận đến mức lật tung toàn bộ bản đồ. Vị dã vương đối diện cũng không giết những người khác, yên lặng mà xoát quái rừng.
"Mặc Mặc, cậu cùng cậu ta có thâm thù đại hận sao?......" Châu Kha Vũ ở kênh hỏi.
"Không! Hôm nay tên đó không uống thuốc!" Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi.
"INTO1 của chúng ta dường như đã kết thúc ..." Bá Viễn đỡ trán.
"Tôi còn sống! Châu Kha Vũ mau cứu một chút!" Lâm Mặc nhanh chân bỏ chạy.
"Người đi rừng đối diện đâu?" Không biết ai ở kênh hét lên.
"Xem Lâm Mặc bên kia!" Tôi nói.
"Có thể hay không cho thêm chút sức lực..." Giọng nói yếu ớt của Lâm Mặc truyền đến. Vừa thấy, lại treo.
"Mình thấy rằng chúng ta đã ngầm hiểu về việc không thể cứu Lâm Mặc." Trương Gia Nguyên nói.
"Có khái niệm đoàn hồn mới." Bá Viễn muốn đổ mồ hôi.
"Đoàn hồn không phải đem em ném văng ra tặng người khác!" Lâm Mặc tiếp tục la lên khiến tôi có chút choáng váng.

6.
Kênh đội vàng.
"Người đi rừng đâu? Người đi rừng đâu?"
"Người đi rừng đi bắt Lâm Mặc!"

7.
"Lâm Mặc đâu? Còn chưa tới bữa tối." Bá Viễn mở hộp cơm ra.
"Tôi chắc là ăn đòn mệt, cậu ấy đi đâu ăn vặt? Chừa cho cậu ấy một ít." Lưu Chương cất hai hộp cơm chưa mở, "Hả? Ai đang gõ cửa?"
Trương Gia Nguyên đang đứng gần cửa liền đi tới mở cửa, lại là là một thanh niên mặc đồng phục màu vàng với một vài túi KFC trên tay.
"Ngao Tử Dật?" Trương Gia Nguyên sững sờ.
"Đúng là tôi, chào mọi người, Kỳ...... Lâm Mặc có ở đây không?" Ngao Tử Dật chào hỏi.
"Không biết cậu ấy chạy đi đâu, sao không vào cùng ăn?" Bá Viễn mời cậu.
"Được, nhưng không cần làm phiền mọi người, tôi sẽ lấy thêm ra." Ngao Tử Dật vào cửa đặt đồ ăn nhanh xuống, ngồi xuống nhưng không cử động.
"Tôi sẽ đợi Lâm Mặc." Cậu cười cười.

"Cậu biết Lâm Mặc?" Trương Gia Nguyên hỏi.
"Cậu không phải là fan của Lâm Mặc sao?" Bá Viễn hỏi.
"Khụ khụ ... Bạn bè người hâm mộ cũng là người hâm mộ, xem Sáng 4 là sự thật." Ngao Tử Dật xấu hổ nói.
"Về phần quen biết, tình anh em đã cảm động vun đắp trong tám năm, cùng ngủ chung giường cùng nhau ăn cơm ôm eo nhỏ cái gì không trải qua, cảnh báo mọi người đừng có tư tưởng xấu xa, hình phạt tử hình tối đa từ ba năm, ... A, tôi cũng là một nhân viên cũ của Thời Đại Phong Tuấn, hai chúng tôi tính là anh em cùng cảnh ngộ." Rõ ràng là Ngao Tử Dật nói điều này với Trương Gia Nguyên.
"Muốn đánh nhau sao?" Trương Gia Nguyên giơ nắm đấm lên và sẵn sàng đi lên.
"Tôi xin lỗi vì đã hỏi," Bá Viễn áp Trương Gia Nguyên xuống, "Bạn học Tiểu Ngao bao nhiêu tuổi?"
"Kém ba tháng 19 tuổi." Ngao Tử Dật đáp, "Làm sao vậy?"
"Không sao... cậu rất có ý thức phòng bị."
"Lâm Mặc đẹp trai của mọi người đã trở lại! Vừa mới đi tìm một người bạn, có thức ăn nào để ăn nữa không? " Lâm Mặc đẩy cửa đi vào.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, Ngao Tử Dật vừa mới đọc xong một bài tập, có chút bối rối.
"......Này?" Lâm Mặc trông cũng bối rối, "Thì ra là em ở đây!"
Lưu Chương: Hai người này có một vấn đề lớn!
Ngao Tử Dật đem túi KFC đẩy lên: "Này, cho anh."
"Hôm nay đánh quá điên rồi, xem mặt rất đen, mua cái này để bù đắp." Cậu cúi đầu nói.
Trong mắt Lâm Mặc xuất hiện một tia ý cười, nhưng trên mặt lại uy hiếp mà cười cười: "Biết sai rồi sao?"
Ngao Tử Dật nghiêng người: "Biết sai rồi...... Mới là lạ! Ngao Tử Dật đại soái ca xem anh quá vất vả mới vượt ngàn dặm xa xôi mua KFC cho anh...... Hoàng Kỳ Lâm đừng xoa mặt em!"
Lâm Mặc véo qua véo lại mặt Ngao Tử Dật: "Để anh nhìn Tiểu Dật xem sao, em đã có da có thịt trở lại rồi hahaha..."
Kết quả là, vị vua hoang dã Ngao Tử Dật của đội vàng ban ngày còn hùng hổ quét ngang hẻm núi vương giả, giờ đã ở trong tay đội xanh Lâm Mặc.
Toàn thành viên INTO1 ngây ra.
"Buổi tối chúng ta đi ngắm biển, em có đi không?" Lâm Mặc đặt chiếc túi ở giữa bàn, "Xin hỏi bạn học Ngao Tử Dật có muốn chia ít gà rán cho đồng đội của anh không?"
"Đương nhiên. Buổi tối sao? Hẳn là có thể." Ngao Tử Dật ngồi phịch xuống ghế sô pha.
"Tiểu Vũ Viễn ca, mang một cái người ngoài biên chế thành viên đi được chứ? Người này thực tốt, ngoan ngoãn và vô hại." Lâm Mặc chạm chạm Ngao Tử Dật.
Bá Viễn: "Cậu vui vẻ là tốt rồi."
Lưu Vũ: "Tùy ý."
Trương Gia Nguyên: "......"
Châu Kha Vũ: "......"
Lưu Chương: "Vấn đề quá lớn......"
"Nhất trí thông qua." Lâm Mặc vò mạnh tóc Ngao Tử Dật, "Hôm nay cùng anh xông pha!"

8.
Bằng cách này, tất cả các thành viên của đội xanh, cộng với thành viên danh dự của đội vàng Ngao Tử Dật, ngồi dưới bầu trời đêm lúc chuyển mùa hạ thu ở Thanh Đảo, nhìn trời và biển.
Lâm Mặc mang theo một tấm thảm dã ngoại, cùng Ngao Tử Dật nằm ở bên cạnh.
Làn gió biển mặn mòi ùa về, mang theo cái nóng chưa hết và cái se lạnh đầu tiên. Bên bờ biển nơi ngút mắt, lác đác vài ngôi sao.
"Thật may mắn, hôm nay còn có sao." Ngao Tử Dật ngẩng đầu cười với Lâm Mặc.
Lâm Mặc vỗ vỗ đầu cậu.
"Thật đẹp... Mặc Mặc, cậu có nhớ những bài thơ đã làm trước khi đến không? Đã nghĩ ra nửa sau chưa?" Lưu Vũ đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Mặc nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra, "Tiểu Dật còn không có nghe qua đâu, có muốn nghe không?"
"À, đại đảo thi nhân của chúng ta lại linh cảm phun trào? Em Ngao Tử Dật nguyện ý làm người thứ nhất nghe...... Lần này là thứ hai."
"Không sao, lần trước chỉ là nửa phần đầu, cho nên em cũng là thứ nhất ..." Lâm Mặc ngước mắt, mực xanh ngất trời.
"Anh đang bắt đầu nha." Anh bình tĩnh trở lại, dùng ngâm xướng ngữ khí đọc:
Đừng làm phiền những viên gạch của ngôi nhà trong làng,
Nó đang nói chuyện với những người bạn cũ.
Sóng đưa gió núi đi ngàn dặm,
Người bạn đã bỏ lỡ sẽ mở lòng dưới những vì sao.
"Cái lạnh và cái nóng tiếp xúc giống như một lớp bảo vệ bản thân đối với cậu ấy, với một lý trí  và một trái tim nóng bỏng bên trong."
Lúc đọc lên bài thơ, Lâm Mặc cởi bỏ hết vỏ bọc, cười nhạo, vỏ bọc lãnh đạm, tỉnh táo như biển cả, nhiệt tình như sao trời.
Lúc này nghe xong bài thơ, Ngao Tử Dật liền không kiềm chế được, trở nên trầm tĩnh, giống như gió đã tìm được nhà của mình, xoay người trong núi rừng, để lại dấu vết, chờ thời gian nếm thử.
Họ có thể đã trò chuyện trong một thời gian dài, cũng có thể trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Bọn họ là hai cái góc vuông, có vô số điểm chung, cũng có thể bổ sung cho nhau về một.
Người xưa gặp lại, ngay cả bầu trời cũng im lặng.




Chương tiếp