Trang chủ[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềChap 23. Ai lớp diu

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề - Chap 23. Ai lớp diu

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Dòng người vội vàng chen chúc vào những quầy trò chơi nên lối đi của hai người trống trải hơn. Hai người sánh vai nhau bước qua khỏi nơi đó. Dưới ánh trăng sáng, hai bóng lưng in hằn xuống mặt đường dài thênh thang.

Thái Anh khẽ nhìn ngay ống tay áo của cô út, nơi mà chiếc vòng đỏ được ẩn nấp phía trong. Nàng không tin chính mình đang đeo vòng đôi với cô, mà cô út lại là người chủ động đeo cho cả hai. Hiện tại nàng đã không còn gì hối tiếc, cho dù có đơn phương cô út nàng cũng sẵn lòng.

Mãi lo vui chơi mà nàng quên mất mình có món quà muốn tặng cho cô út. Thái Anh quay sang gọi cô: "Cô út". Đúng lúc đó Lệ Sa cũng gọi tên nàng: "Thái Anh". Hai người đột nhiên lên tiếng cùng một lúc nên không ai lường trước được.

"Thái Anh nói trước đi". Lệ Sa cười nhường cho nàng.

"Chuyện của tôi không có gì quan trọng đâu, cô út nói trước đi". Nàng cũng nhường lại người kia. Tại vì quà tặng lúc nào cũng được.

"À cũng không có gì. Tôi thấy ở đây hơi ngộp, Thái Anh có muốn đi hóng gió không?". Lệ Sa bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

"Cô út muốn đi đâu thì tôi đi đó"

Nói rồi Lệ Sa dẫn nàng ra một bờ sông, nơi mà nàng thường hay ra chơi với tụi nhỏ. Nhưng ra đến nơi thì cô bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, giờ này lại còn đông người như vậy, mà đa số toàn là con nít. Mọi năm thì cô cũng cùng với lũ trẻ ra đây chơi lồng đèn nhưng không ở lâu đến vậy. Điều này làm Lệ Sa khá mất hứng.

Bỗng đằng xa một đám nhỏ chạy lại về phía cô và gọi lớn: "A, chị Sa".

Nhìn cô xong, bọn chúng lại dừng tầm mắt trên người đi kế cô rồi gật đầu chào: "Tụi em chào chị".

Bình thường khi thấy tụi nó cô sẽ vui nhưng hôm nay lại không vui chút nào, trong lòng còn thầm trách bọn chúng phá đám mình. Trong khi cô còn đang bâng quơ trách móc thì bọn chúng đã làm quen với Thái Anh rồi còn rủ nàng chơi lồng đèn cùng. Tụi nó chú ý đến cái lồng đèn trên tay của nàng rồi bịt miệng cười với nhau, không dám lên tiếng chê. Nhưng ai đâu ngờ, cô nhận ra được ý tứ của bọn nhỏ đang cười với chiếc lồng đèn mình làm và liếc sang tụi nó.

"Cười cái gì. Cái này tao làm đó!". Lệ Sa đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn tụi nó vì làm cô mất mặt trước Thái Anh.

"Tụi em đâu có ý gì đâu, cái lồng đèn này đẹp ghê á". Một đứa vội biện minh làm những đứa khác cũng nói theo: "Ừ đẹp mà".

Có Thái Anh ở đây, cô không muốn đôi co với tụi nó nên đành im lặng. Nhưng có tụi nó bám theo như sam càng làm Lệ Sa khó chịu hơn. Cô kéo một đứa ra dặn dò nhỏ với nó: "Nè, bây giờ mày dẫn tụi bó ra kia chơi hay đi ăn đi, tao cho tiền ăn hàng nè"

"Còn chị Sa thì sao, không đi với tụi em hả?". Nó ngơ ngác hỏi lại.

"Thôi tụi bây chơi đi, hôm nay tao có hẹn với người ta mà"

Nó gật đầu như hiểu chuyện rồi cầm số tiền của Lệ Sa chạy lại khoe với tụi kia.

"Ê, chị Sa cho tiền tụi mình đi chơi nè, còn chị ấy mắc đi với chị Thái Anh rồi"

Những lời này khác nào như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. Cô đã lén làm vậy để đuổi khéo tụi nó mà tự nhiên khai. Lệ Sa chỉ còn cách lấy tay che mặt mình cho bớt ngại. Nhưng không ai hay Thái Anh đứng một bên đang che miệng cười tỏ ra vài phần bất lực.

Ở phía bên kia có một cây cầu gỗ nối hai bên bờ, mà nơi đó lại ít người qua nên Lệ Sa mới rủ Thái Anh qua bên đó. Hai người đi đến giữa cầu thì ngồi xuống, thả hai chân đung đưa trong không trung. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng ễnh ương vang lên từng nhịp, đúng hương vị miền quê.

Lệ Sa dừng một chút, không biết nên nói cái gì với nàng. Bây giờ cô thốt lên câu thích nàng thì nghe sỗ sàng quá. Đang còn mãi suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng của người kia gọi mình.

Thái Anh lấy trong túi áo ra một miếng ngọc bội màu ngọc bích được chạm khắc tinh xảo đưa cho cô út.

"Cái này tặng cô"

Lệ Sa nhìn đăm đăm vào miếng ngọc bội trên tay nàng thầm đánh giá. Thứ này nhìn sơ qua cũng rất có giá trị nhưng sao nàng ấy lại đi cho cô.

"Vật này có giá trị như vậy Thái Anh lại đem cho tôi?". Lệ Sa hỏi lại.

"Suốt thời gian vừa qua cô út đối xử rất tốt với tôi, thứ này thì có đáng là gì đâu"

"Đâu có, tôi đâu làm gì nhiều cho Thái Anh đâu"

"Xem như quà Trung thu tôi tặng cô út"

Thái Anh chìa miếng ngọc bội lại gần hơn buộc Lệ Sa phải cầm lấy nó. Dù cô rất vui khi nhận quà của nàng nhưng món quà có giá trị với nàng như vậy cô cũng không nỡ.

Cô cầm miếng ngọc bội đưa ra trước mặt săm soi vài cái rồi treo nó lên cúc áo phía trên ngực trái của mình.

Thái Anh nhìn nó nằm an yên trên người cô út thì lòng cũng mãn nguyện. Bởi nó là tính vật mà cha nàng đã tặng cho mẹ nàng giờ đây để lại cho nàng. Đến khi nào nàng tìm được người mà mình yêu thương sẽ tặng nó cho họ. Giờ đây trong lòng Thái Anh cũng chỉ có mỗi cô út, dù không thành nhưng nàng cũng không hối hận khi tặng nó cho cô.

"Cảm ơn Thái Anh nha. Tôi cũng có món quà này tặng cô". Nói rồi Lệ Sa cũng đưa chiếc vòng cẩm thạch cho nàng.

"Quà Trung thu đó, cô không được từ chối nhận đâu". Cô trực tiếp bắt lấy tay nàng rồi đeo nó vào.

"Đeo như vậy không hay đâu cô út. Tôi là người làm mà đeo món đồ đắt tiền như vậy thì..."

"Có sao đâu, ai dám nói gì Thái Anh thì cứ nói lại với tôi". Giọng Lệ Sa ngang ngược.

"Tôi biết nhưng mà..."

"Thôi được rồi, vậy trước mặt người khác thì Thái Anh cứ cất nó đi". Lệ Sa thở dài.

Uổng công cô chọn một chiếc vòng đẹp như vậy mà lại không được nhìn nàng đeo nó mỗi ngày. Dù sao thì hôm nay cô xem như ngày hai người trao nhau tính vật định tình mặc dù vẫn chưa đâu vào đâu.

Vài cơn gió bắt đầu nổi lên vờn quanh mái tóc của hai người. Dưới chân cũng nổi lên cảm giác lành lạnh. Lệ Sa nhích hai chân mình lại gần chân của nàng. Hai bàn chân cô chạm vào bàn chân của Thái Anh như để sưởi ấm. Mà lúc này mặt cô lại tỏ ra tỉnh lình như không có chuyện gì.

Thái Anh dù ngại nhưng cũng không rút chân lại. Bởi vì lúc này nàng cảm thấy ấm áp từ đáy lòng đang hừng hực kia.

"Bên đất nước của Thái Anh đâu nói tiếng giống Việt Nam đâu hả". Lệ Sa bắt chuyện cho không khí bớt căng thẳng.

"Khác nhau đó cô út"

"Vậy Thái Anh giỏi ghê, biết hai thứ tiếng luôn". Lệ Sa ra vẻ ngưỡng mộ.

"Hồi còn ở Áo Đại Lợi Á, cha tôi cũng là một thương nhân mà đa số là giao thương với Việt Nam nên tôi cũng có học qua Tiếng Việt. Rồi khi qua đây, do môi trường tiếp xúc hằng ngày nên tôi dần thông thạo nó hơn"

Thái Anh lần đầu kể chuyện cuộc đời cho Lệ Sa nghe. Cô nghe xong cũng hiểu, hóa ra trước đây Thái Anh cũng từng là một tiểu thư bên đó. Nhưng cô cũng tò mò chuyện gì đã xảy ra mà nàng lại bôn ba qua Việt Nam.

"Vậy sao Thái Anh lại qua đây sống? Nếu chuyện khó nói thì cũng không cần kể tôi đâu". Lệ Sa tò mò.

"Không sao, tôi có thể nói cho cô út nghe mà. Do cha tôi bị người đám người xấu rủ rê cờ bạc rồi dần thành con nghiện nên nhà tôi phá sản. Chúng tôi theo thuyền sang phương Bắc để làm lại từ đầu ai ngờ...". Vẻ mặt của Thái Anh lúc này có chút thất vọng.

Lệ Sa nghe đến đây liền hiểu câu chuyện. Và sau đó ông ấy vẫn không bỏ được tật cờ bạc và tiếp tục mượn tiền tía cô nên bây giờ mới ra nông nỗi thế này.

Cô khẽ liếc sang xem biểu hiện của nàng rồi an ủi: "Dù gì chuyện cũng qua lâu rồi, Thái Anh cũng đừng buồn"

"Tôi đâu có buồn nữa đâu. Dù sao cũng nhờ vậy tôi mới gặp được cô út". Nàng cười với cô.

"Nếu Thái Anh không qua đây, tôi cũng sẽ qua bển kiếm Thái Anh. Bởi vì chúng ta đã là định mệnh rồi". Lệ Sa nhìn nàng đầy thâm tình.

Thái Anh còn chưa biết sẽ đáp trả gì với lời nói đùa này thì Lệ Sa đã hỏi tiếp: "Bên đất nước của Thái Anh, khi người ta muốn bày tỏ tình cảm thì sẽ nói sao?"

Cô nghiêng mặt chờ câu trả lời của nàng.

"Ý cô út là bày tỏ ra sao?". Nàng hỏi lại.

"Là bày tỏ theo kiểu yêu đương"

Nàng có chút bất ngờ khi cô út tự nhiên lại hỏi mấy chuyện này nhưng cũng trả lời cho cô: "I love you. I là chỉ bản thân mình, love là yêu, you chính là chỉ người kia"

"Ai lớp diu?". Cô nhắc lại nhưng chủ ý là muốn nói với người kia.

Thái Anh chỉ hiểu theo một hướng đơn giản và gật đầu với cô.

"Tôi đang nói với cô đó. Ai lớp diu Thái Anh". Lệ Sa nhìn nàng không rời. Khóe môi cô cong lên đầy vẻ dịu dàng.

"Lời này không có tùy tiện nói được đâu cô út. Cái này chỉ dành cho người cô út yêu thôi". Nàng vội nhắc nhỡ cô.

"Ừ tôi biết"

Thái Anh vẫn chưa dám hiểu câu chuyện thì bỗng từ đâu nghe tiếng la hét của bọn trẻ rất gần. Bọn chúng đùa giỡn chạy rất nhanh lên cây cầu rồi va phải Thái Anh. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, nàng không kịp đề phòng nên cả người rơi xuống nước.

Lệ Sa nhìn nàng bỗng nhiên bị té xuống sông liền trở nên hốt hoảng. Trong đầu cô lúc này như loạn lên, chưa kịp suy nghĩ đến điều gì đã vội nhảy xuống. Nước từ từ ngấm ướt cả người, mà Lệ Sa không biết bơi nên cô có hơi chới với. Mặc dù vậy nhưng tay cô vẫn cố nắm chặt lấy miếng ngọc bội vì sợ nó sẽ tụt ra khỏi áo. Trong đầu cô vẫn còn nghĩ đến Thái Anh, không biết nàng ấy đã như thế nào rồi.

Cũng vì cô sợ nên mới liều nhảy xuống cứu Thái Anh nhưng nhảy xuống không tìm được người mà cơ thể đã bắt đầu chìm xuống. Hôm nay dù cô có chết ở đây nhưng chỉ cần Thái Anh không sao là cô an lòng rồi. Lệ Sa chỉ nghe thấp thoáng vài tiếng la hét của những người trên bờ. Từ từ âm thanh dần mờ đi rồi tắt lịm. Đúng hơn cô đã không còn ý thức được nữa.

Chương trước Chương tiếp