- Light Novel 1 Bungou Stray Dogs Bai Thi Dau Vao Cua Danzai Omasu Chuong Iii 3

Tùy Chỉnh

Một cuộc điều tra bận rộn đến không thở nổi bắt đầu. Hạn chót là hoàng hôn hôm nay. Đâu đó trong thành phố, chúng tôi phải nhanh chóng phá gỡ một trái bom trên trời rơi xuống. Chẳng còn thời gian nữa.

Giữa cuộc đuổi tra, sức nhớ ra, tôi nhấc điện thoại gọi. Tôi đã giới thiệu Rokuzo làm một cuộc tìm kiếm từ bức thư đầu tiên. Nếu cậu nhóc tìm được thứ gì đó, cuộc điều tra này sẽ tiến một bước dài. Sau một hồi chuông dài, Rokuzo cuối cùng cũng bắt máy

“Alo, là Taguchi đây. Tôi hiện đang…haizza… tôi hiện đang vắng nhà….Vậy, chào nhé”

“Này, đừng có lộn xộn nữa. Chuyện quan trọng đây.”

“Ối trời, là ông à Bốn Mắt. Ông biết bây giờ mấy giờ không? Mới có chín giờ sáng thôi.”

“Có mình cậu ngủ nướng đến giờ này thôi, thằng ăn bám xã hội này. Ngủ sớm, dậy sớm, thỉnh thoảng ra ngoài đi. Tình hình này không tốt cho sức khoẻ của cậu đâu.”

“Sao ông cằn nhằn quá vậy? Ông đâu phải bố tôi.”

“Không phải. Tôi chỉ…” – tôi chỉ không thể là bố cậu. Tôi bỏ ngang giữa chừng câu nói – “Dù sao thì tình thế đã thay đổi rồi. Chúng ta cần nhanh chóng tìm ra người gửi những bức thư đó. Công việc của cậu có tiến triển gì chưa?”

“Về chuyện đó, mọi việc khó hơn tôi tưởng. Nói về công nghệ thì bức thư đã được cài đặt sao cho không thể truy ngược người gửi, nó được gửi trong khi kết nối với rất nhiều cổng. Đây không phải trò đùa của dân chơi đâu.”

Tôi cảm thấy chắc rằng băng đảng khác không phải dân chơi rồi.

“Bức mail thứ hai đến từ cùng người gửi. Cậu có thể dò tìm bức thư này rồi so sánh kết quả được không?”

“Khả năng cao đấy, nhưng phải làm thì mới chắc được. Trông có vẻ hắn không dùng chung phương thức đâu.”

“Ý cậu là sao?”

“Hắn đã tự giấu mình bằng cách dùng chương trình máy tính dùng nhiều cổng (hub). Tôi có thể bắt đầu dò tìm từ đây. Sẽ tốn thời gian đấy nhưng độ tin cậy rất cao. Tuy nhiên tôi phải dùng vài mánh gian lận đây.”

“Không thành vấn đề. Chuyện này quan trọng hơn mấy cái tiểu tiết đó. Làm đi.”

“Ông chắc chứ? Chẳng giống ông thường ngày chút nào, Mắt Kính ạ. Tôi đang thu âm cuộc nói chuyện này. Đổi lại, hãy đưa tôi mọi thông tin về lần tôi đã đột nhập Trụ sở. Nếu không tôi sẽ làm gì đó với cái này.”

“Tôi sẽ đưa cậu khi đến lúc thích hợp. Làm việc nhanh lên.”

Đầu tiên, tôi không hề giữ những tài liệu đó. Tôi đã nói dối để buộc cậu ta làm việc, nhưng có vẻ Rokuzo không nhận ra.

“Chẳng phải ông rộng lượng lắm sao, Mắt Kính? Đừng quên thanh toán phí nhiệm vụ đấy.”-cậu ta nói rồi cúp máy.

Tôi giữ ông nghe một lúc rồi cũng dập máy. Tôi không có thời gian để buồn đau. Ưu tiên hàng đầu là quả bom. Nếu chúng tôi không thể dò ra quả bom trước thời hạn, mọi chuyện sẽ trở thành thảm hoạ kinh khủng, hàng ngàn người sẽ chết. Hay nói cách khác, tôi không còn làm chủ cuộc chơi nữa. Chết tiệt, tại sao Dazai lại biến mất vào thời điểm quan trọng này chứ?

Sauk hi lùng sục phố mua sắm, bằng cách nào đó tôi đã tìm ra Dazai. Trong một quán café đã lâu đời đối diện đường phố, Dazai đang trò chuyện cùng một quý cô.

“Đây có phải lần đầu cô đến Yokohama? Tôi dẫn cô dạo một vòng nhé?”

“Thứ lỗi cho, bởi vì tôi…Nhưng như vậy không sao chứ? Có vẻ Trụ sở đang phải đối mặt với vấn đề lớn về quả bom. Kunikida-sama có vẻ đang bận rộn vô cùng với cuộc điều tra khi tôi gọi đến sáng nay.”

“Kunikida-kun là con sâu việc mà, cô không biết sao? Nếu cậu ấy có cuộc hẹn lúc 12 giờ, cậu ấy sẽ có mặt trước 10 giây. Cậu ấy có phải tàu lửa không vậy?”

“Tôi hiểu, mọi chuyện là vậy sao?”

“Này Dazai, đừng có trốn việc nữa. Đừng có đem ra làm chủ để tán gái!”

“Và sau đó, tại bệnh viện hoang, cậu ấy sợ ma đến độ phát khóc lên như một đứa con g…”

“Nghe tôi này!”- tôi đá một cú vào sau gáy Dazai, người đang vui vẻ nói chuyện với Sasaki-san.

“Auuu, Cậu là gì vậy Kunikida-kun? Hể? Kunikida-kun? Cậu lượn lờ nãy giờ sao?”

“Không phải “lượn lờ”. Cậu biết rồi mà cố ý tiếp tục nói chuyện. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, cậu nghĩ sao mà đi hẹn hò? Hơn nữa lại còn với nạn nhân của vụ án nữa.”

“G.A.T.O sao?”

“Tôi không có G.A.T.O”-tôi không hề ghen tị tí nào cả.

“Không đời nào. Cô gái này suýt bị giết bởi tên tội phạm và bị chấn động tâm lý nữa, không phải sao? Bảo vệ và chăm sóc trái tim (mong manh) của cô ấy cũng là một phần nhiệm vụ hết sức quan trọng của thám tử mà? Hơn nữa, nói về kinh nghiệm, chỉ có lòng tốt, nụ cười và lòng khoan dung mới có thể làm lành một cô gái vừa trải qua những chuyện tồi tệ.”

“Câu cuối nhảm quá, thằng đần này.”-chắc tôi phải ghi chú lại câu này quá

“Nhưng một kẻ lông bông mặc đồ đồng bóng như cậu là gì có cơ hội?”

Với nhan sắc cỡ này, cô ấy chắc có bạn trai rồi.

“Vì cậu nghĩ như vậy, Kunikida-kun  vẫn là Kunikida-kun. Nếu cậu chịu lắng nghe, cậu sẽ biết rằng cô ai chẳng còn ai thân thích, hoặc chẳng có ai đủ thân cận để dựa dẫm vào. Thậm chí cô ấy vừa mới chia tay bạn trai cách đây không lâu.”

Tôi có biết rằng cô ấy không có ai thân thích nhưng không biết gì hơn.

“Bởi vậy, tôi có “vé”, Kunikida-kun.” Dazai cười nhăn nhở đẩy tôi.

“Vé gì?” – tôi chẳng hiểu ý tên này là sao. Tôi nghệch mặt nhìn cậu ta – “Nghe này Dazai. Tôi đến đây để giải thích cho cậu những nội dung trong cuộc họp sáng nay cậu vắng mặt. Nếu cậu còn vắng buổi họp nào nữa, lần tới cậu tử tự, tôi sẽ đích thân kết liễu cậu luôn, gọn nhẹ.”

“Ôi trời…Kunikida-kun, cậu nghĩ ngợi gì đâu ghê quá à…” – Dazai làm mặt ghê tởm với tôi.

Sau khi vừa lòng với biểu cảm của cậu ta, tôi đặt tập tài liệu lên bàn.

“Đây là thông tin mới nhất. Bản hỏi cung của cảnh sát dành cho tên bắt cóc, tay tài xế, đã có rồi. Ông ta thừa nhận đã nhốt nạn nhân vào trong lồng và thả khí gas để tẩu thoát. Nhưng ông ta nói chỉ làm những việc đó. Ông ta không hề biết gì về chuyện lắp đặt camera cả. Khó mà nghĩ ông ta nói dối được một khi rơi vào tình cảnh này. Nói cách khác…”

“Có ít nhất hai tên tội phạm. Một kẻ bắt cóc và một kẻ quay phim. Kẻ dầu tien là tay tài xế, vậy người sau là “Người đưa tin màu xanh” phải không? “

“Tôi e là vậy”

“Xin lỗi….”-Sasaki-san rụt rè lên tiếng – “tôi chỉ thắc mắc liệu có ổn không khi tôi nghe cuộc nói chuyện này. Đó là thông tin về cuộc điều tra liên quan đến công việc của Trụ sở…có thể những người không liên quan như tôi không được phép nghe..”

“Sasaki-san là nạn nhân, tất nhiên là có liên quan rồi. Không cần lo lắng gì đâu. Nếu đó không phải là vụ án tối mật, Kunikida-kun không giải thích trước mặt cô thế đâu.”