- Light Novel Natsume Yuujinchou Cau Chuyen Thu Nhat Chuong 2

Tùy Chỉnh

2

Về sự khác biệt của ngẫu nhiên và tất nhiên.

Hay, xem xét dựa trên một cuộc gặp gỡ.

Làm sao để tách biệt được chúng?

Trong không khí, có vô vàn phân tử đang trôi nổi. Chúng được đo lường bằng một đại lượng được gọi là mol. Các phân tử khi này di chuyển một cách ngẫu nhiên, va chạm và cuốn lấy nhau theo một biểu đồ phức tạp còn hơn cả bàn bi-da, nhưng nếu nhìn chúng dưới đơn vị là mol, mọi thứ bỗng chốc trở nên thật cân bằng, vẽ nên một bức tranh toàn cảnh của sự thanh bình và hoàn hảo. Cũng vậy, vị thần linh đang cai trị thế giới này có lẽ cũng không lấy làm bận tâm gì đối với những thứ quá bé nhỏ như chúng ta, hay nỗi đau ta gặp phải từ va chạm ngẫu nhiên. Dẫu thế, những ngẫu nhiên này là gì đây?

Sako Yoshimi suy ngẫm về giả thuyết cho rằng còn có một thế lực nào đó cai trị mọi thứ trên thế giới này khi nhìn gương mặt xa lạ cô chưa từng gặp đang đứng trước mặt cô.

“Phiền phức rồi đây. Tôi đã ngỡ là chủ nhân của Tiệm đồ cổ Suzuki sẽ ở đây.”

“Chúng tôi cũng thật ngạc nhiên. Khi anh Suzuki nói sẽ giới thiệu một thầy trừ tà giỏi, chúng tôi đã cho rằng đó sẽ phải là một người khá lớn tuổi.”

“Gia đình tôi quen biết với nhà Suzuki nhiều thế hệ rồi. Chính vì thế tôi không thể từ chối yêu cầu từ họ. Nhưng việc tôi làm công việc này là một bí mật.”

Anh ta đặt ngón trỏ lên môi một cách nghịch ngợm.

“À, tôi hiểu.”

“Bình thường khi nhận việc, tôi thường cố không tiếp xúc với người ra yêu cầu. Dẫu sao tôi cũng thuộc dạng người của công chúng.”

“Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi cũng rất bất ngờ, đúng không?”

Mẹ của Yoshimi vẫy vẫy tay trước mặt cô, nhưng Yoshimi chỉ ậm ờ đáp. “Vâng.”

Dĩ nhiên Yoshimi biết người đàn ông này là diễn viên nổi tiếng Natori Shuuichi. Tuy nhiên, nếu phải chọn, cô vẫn thích những bộ phim cổ hơn và ít khi nào xem phim truyền hình, thế nên có thể nói anh ta không phải diễn viên quen thuộc với cô. Nhắc đến mới nhớ, cô đã từng nghe thấy cái tên này trong cuộc họp nhóm cho bài báo cáo sau buổi hội thảo với đám bạn.

“Biết gì không, Yoshimi? Bên khu khoa học đang được mượn để làm phim trường cho bộ phim mới đó. Có cả Natori Shuuichi nữa.”

“Natori Shuuichi? Là Natori Shuuichi đó đó hả?

Khu khoa học trong trường của Yoshimi được xây dựng từ trước chiến tranh. Cô từng nghe nói thỉnh thoảng nó được dùng để quay phim, nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện sẽ xảy ra trong khi mình đang theo học ở đây cả.

“Này, có muốn tới xem không? Có khi còn xin được chữ ký nữa đó.”

Yoshimi được rủ nhưng cuối cùng vẫn chọn từ chối. Cô biết tên và vẻ ngoài của Natori Shuuichi, nhưng cô không phải fan của anh ta. Không phải cô không muốn gặp người nổi tiếng, chỉ có điều cô không muốn mình bị đánh đồng với những người được gọi là fan cuồng. Rồi khi cô về đến nhà và mở tivi lên, gương mặt của anh ta đột nhiên xuất hiện. Là một tập phim được chiếu lại và Natori diễn rất tốt trong vai nam chính.

– Ồ, anh ta được đấy chứ.

Đáng ra mình nên đi. Cô hơi tiếc nuối một chút, nhưng chẳng thể nào lấy lại việc đã rồi. Cô không nghĩ tới nó nữa, bởi cô còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.

Bà của cô mới qua đời, và trong cuộc họp họ hàng gần đây, mọi người quyết định sẽ đóng cửa Sảnh Đèn. Thứ nhất là người chủ của tòa nhà muốn xây mới lại nó. Hàng tháng họ vẫn phải trả tiền thuê trong khi lại chẳng thể buôn bán gì. Nhưng lý do lớn nhất đó là không ai sẽ tiếp quản cửa tiệm cả.

Yoshimi cảm thấy tiếc nuối khi cửa tiệm của bà sắp phải đóng cửa. Bà là người thân sống gần gia đình cô nhất, thế nên khi còn nhỏ, cô thường hay chạy qua tiệm chơi. Khi bà nhìn thấy cô cháu gái nhỏ vui vẻ mở cửa và chạy vào, bà sẽ mỉm cười từ chỗ ngồi sau quầy thu ngân và nói – “Chào mừng” – như một cách chào đón. Bên trong tiệm luôn được phủ thứ ánh sáng mờ ảo, lấp lánh như ánh cầu vồng. Đó là nhờ công của vô vàn loại đèn treo trên trần nhà. Tất cả chúng đều để bán và bóng đèn bên trong đã được tháo ra. Thế nên thứ được trưng bày chỉ là vỏ ngoài bằng thủy tinh mà thôi. Chúng có mặt trong tiệm từ trước thời của bà cô. Ánh sáng chúng trình chiếu là từ ánh nắng hắt vào qua khung cửa sổ cạnh cửa ra vào, khiến cửa tiệm trông như thể bước ra từ trong giấc mơ. Vị trí trang trọng nhất, như thể vua của các ngọn đèn trong này, thuộc về một cái đèn đứng. Nó được trang trí bằng những đường cong tinh tế của cây lá. Phần thủy tinh thì được vẽ với cách hình ảnh khác nhau của bươm bướm và chuồn chuồn. Ngọn đèn đó, tác phẩm nghệ thuật đương thời hiếm hoi, vãn luôn tỏa ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng dù không được cắm điện đi chăng nữa. Ánh sáng đó đã mang lại sự sống mới cho những món đồ bị vứt bỏ và không còn ngó ngàng tới trong cửa tiệm. Con búp bê bằng sứ, bức tranh thủy mặc trên tường, thậm chí ngay cả từng chiếc bát, cái đĩa hay những món đồ cũ không rõ công dụng đều chứa đựng ‘linh tính’, giống như muốn nói gì đó. Đối với Yoshimi bé nhỏ, cửa tiệm giống như một thế giới diệu kì vậy.

– Chắc chắn là trong những vật cổ xưa ấy đều chứa đựng linh hồn.

Cô nhớ rõ điều mà bà thường hay nói. Những thứ có giá trị và những thứ không, bà đều yêu chúng giống nhau. Yoshimi cũng thích chơi với cái nắm cửa bị hư hãy những món đồ chơi bị hỏng mỗi khi tới tiệm.

Có khi do những kỷ niệm khi còn nhỏ, Yoshimi cực kỳ thích thú tìm hiểu về các sản phẩm của nền văn minh đã mất. Việc cô đăng ký học khoa nghiên cứu văn hóa dân gian cũng bởi niềm yêu thích với các món đồ cổ.

Cô cực lực phản đối ý kiến phá bỏ Sảnh Đèn khi ngồi đó, tham dự cuộc họp của gia tộc, nhưng cuối cùng, cô cũng không dám nêu ra. Bởi suy đi ngẫm lại, không cách nào cô hay ai đó trong dòng họ có thể quản lý được Sảnh Đèn.

Để có thể được cấp phép mở tiệm đồ cổ, dựa theo luật kinh doanh sản phẩm đã qua sử dụng, người kinh doanh bắt buộc phải đến thông báo với Sở cảnh sát. Giấy phép này có thể do bất kì ai không ở trong tình trạng phá sản và phạm tội đứng tên. Nhưng vấn đề chủ yếu lại nằm ở phần kiến thức. Khi có người mang hàng đến tiệm, phải ra giá như thế nào đối với món đồ đó? Rồi với giá mua vào như vậy thì bán ra là bao nhiêu? Nếu chủ tiệm không thể ra quyết định chính xác, việc kinh doanh sẽ không tiến triển tốt đẹp được. Bà của Yoshimi đã trông tiệm từ khi còn nhỏ và được chính tay cha mình dạy dỗ mọi điều. Đó là việc mà Yoshimi, người chỉ cưỡi ngựa xem hoa về văn hóa dân gian trên giảng đường đại học, không thể so sánh được.

Bởi các lý do trên, mọi người quyết định đóng cửa Sảnh Đèn và bán tháo các mặt hàng còn trong kho. Nhưng rồi có chuyện lạ xảy ra với cửa tiệm.

Nó xảy ra khi họ mời người đến định giá lại các vật phẩm trong cửa tiệm. Đó là những người bạn của bà cô, tìm thấy nhờ vào sổ ghi chép của tiệm, những người cùng làm trong lĩnh vực đồ cổ. Yoshimi cũng có mặt ở đó để giúp đỡ.

“Ồ, cái này hiếm này. Được lắm.”

“Cái này không có dấu hiệu chứng minh gì. Chắc cũng chỉ được vài đồng.”

Những người chuyên nghiệp tiếp tục định giá các vật phẩm. Có khá nhiều thứ có giá trị, nhưng đa phần đều chỉ là những vật kì quái và chỉ có thể bỏ đi. Cuối cùng, những thứ bị bỏ đi được đem ra để ngoài tiệm, và khi chú của Yoshimi chuẩn bị đem chúng ra thì – những tiếng động lạ vang lên.

‘Ma ám ư?’

Có một khoảnh khắc, những từ này vụt qua trong đầu của Yoshimi.

Chú của cô khựng lại để nghe ngóng nhưng cho là mình nghe nhầm nên tiếp tục di chuyển món đồ. Lần này, tiếng động vang lên thật rõ ràng.

“Yêu tinh!” Đứa cháu yêu phim kinh dị của Yoshimi la lên.

“Hừm, không hay rồi.”

Người nói câu đó và yêu cầu dừng công việc là ông chủ của tiệm đồ cổ Suzuki. Ông ấy là một trong những người bạn của bà Yoshimi.

“Những món đồ đang làm loạn, anh Suzuki.” Chủ tiệm Koujitsuan đồng ý.

“Chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra. Các món đồ nổi giận khi chúng bị chia cắt.”

“Có khi bởi cửa tiệm này chứa đầy kỷ niệm với chị Ichiko.”

Chú của cô nghĩ họ đang nói nhảm nên cố tình mang chúng ra, nhưng tiếng động phát ra còn tệ hơn nữa, đến nỗi người chú vốn không mê tín cũng phải đồng ý.

“Vậy, chúng tôi phải làm sao đây?”

“Hừm. Tôi có người quen làm trong lĩnh vực này, tôi gọi cậu ta tới nhé? Hai gia đình chúng tôi quen biết nhau được nhiều thế hệ rồi, và cậu ta thuộc gia tộc trừ yêu lâu đời. Trước đây họ đã ngừng làm việc này một thời gian, nhưng gần đây bắt đầu làm lại và nhận được rất nhiều lời khen tốt về năng lực của mình.”

Nhà Yoshimi đồng ý với lời đề nghị của chủ tiệm Suzuki và quyết định nhờ người đó trừ tà cho. Sau đó, Suzuki liên lạc lại nói rằng người đó nhờ mọi người mở cửa tiệm trong hôm nay bởi anh ta cũng có công việc ở gần đó.

“Yoshimi, con cũng đi chứ?”

Mẹ của Yoshimi hỏi cô vào hai ngày trước đấy.

“Ơ? Sao lại là con?”

“Con học về mấy thứ này ở trường mà, không phải sao?”

“Mặc dù không thể hoàn toàn phủ nhận, nhưng con không có học trừ tà.”

“Mặc dù đó là người bác Suzuki giới thiệu, nhưng không thể dám chắc mẹ không bị lừa đúng không? Thế nên đi chung với mẹ đi.”

Mẹ của Yoshimi là con gái thứ ba của bà Ichiko và đã làm dâu nhà chồng từ lâu, nhưng vì bà là người ở gần Sảnh Đèn nhất nên việc gặp người trừ yêu được chuyển lên đầu bà.

Thế là, vào ngày được hẹn, Yoshimi theo mẹ đến quán cà phê được chỉ định để gặp người trừ yêu cao tay đó.

Trước khi rời nhà, Yoshimi chọn lấy mấy cuốn sách học thuật có liên quan đến bùa chú để mang theo. Và, nghĩ rằng có khi nó sẽ được cần đến, cô cũng mang theo cuốn sổ nhỏ có ghi lại những dòng trong nhật ký của bà cô mà cô cảm thấy tò mò. Khi cô tính rời khỏi phòng thì đi ngang qua tấm gương, hình ảnh phản chiếu khiến cô để ý thấy mình ăn mặc hơi có vẻ đơn điệu. Thật ra cũng không cần cô phải quá ăn diện gì, nhưng mà đi gặp mặt người lạ cũng không cần phải quá xuề xòa có phải không. Thế là Yoshimi chọn ra một cái dây chuyền với mặt là một loại bùa của người thổ dân châu Mĩ từ trong hộp nữ trang của mình. Nó có hình tròn với họa tiết bên trong được đan bằng dây và hạt cườm, bên dưới có treo một vài cọng lông vũ. Lá bùa này được gọi là lưới bắt mơ, dùng để bắt các giấc mơ xấu. Sau đó, Yoshimi lấy dây cột tóc thành dạng đuôi ngựa và bắt đầu có cảm giác mình sẵn sàng để đi tiêu diệt yêu quái.

Dù thế… Khi lặng lẽ ngồi bên cạnh mẹ, Yoshimi cầm ly cà phê lên uống và bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu

– Tại sao người này lại có mặt ở đây?

Người trừ yêu họ gặp chính là diễn viên mà Yoshimi đã thấy mấy ngày trước trên tivi – Natori Shuuichi.

Sau khi chủ tiệm Suzuki thanh toán tiền, ông ấy nhận được cuộc gọi về cuộc đấu giá gấp nên vội vã rời đi. Cuộc đấu giá là nơi chỉ có chủ tiệm đồ cổ được phép tham gia. Mẹ của Yoshimi, người vô cùng khẩn trương trước cuộc gặp, giờ lại vô cùng kích động khi được gặp người nổi tiếng và gần như quên béng về Sảnh Đèn.

“Nếu mọi người có thể chỉ cho tôi vị trí của cửa tiệm, tôi có thể lo liệu mọi việc còn lại.”

“Nhưng…”

“Tôi luôn làm việc theo cách đó.” Natori khẳng định một cách chắc nịch.

“Sẽ không sao đâu. Trừ yêu là để mọi người cảm thấy yên tâm hơn. Thế nên chỉ cần công việc được hoàn thành là đủ rồi. Mọi người sẽ cảm nhận được nếu công việc thực sự có kết quả.”

“Liệu các chuyện lạ có xảy ra sau đó nữa không?” Mẹ Yoshimi hỏi.

“Chắc chắn sẽ không. Tôi đảm bảo. Dẫu sao gia đình cũng không hoàn toàn tin vào việc này, đúng không?”

Lý do Natori đột nhiên quay sang hỏi mình có lẽ bởi mình trông hoài nghi chăng, Yoshimi nghĩ.

“Tôi, à… tôi nghĩ trừ tà, bùa chú và những thứ giống vậy là kết quả của các quy ước cộng đồng.”

“Ồ?”

“Con bé theo học ngành văn hóa dân gian.”

Mẹ cô tiếp lời. Lý do Yoshimi hoài nghi những lời Natori nói không bởi vì cô không tin tưởng lời của anh ta. Chỉ là cô không ngờ có người làm nghề trừ tà lại nghĩ theo cách giống cô.

“Có phải là trường đại học trên sườn núi không? Hôm qua tôi có buổi quay ở đó.”

“Tôi biết. Bạn của tôi bàn tán về việc đó suốt.”

“Trùng hợp ghê. Để có thể nhận công việc trong khu vực này, tôi đã nhận công việc ở gần đây.”

Yoshimi đã bị rối trong một lúc mới có thể phân biệt được công việc mà Natori nhắc tới là cái nào. Có vẻ như anh ta chọn việc của diễn viên để có thể đáp ứng được yêu cầu trừ tà.

“Vậy, bạn có thể dẫn tôi đến cửa tiệm được chứ? Chúng ta có thể thảo luận thêm trên đường đi.”

Nhanh chóng đứng lên trước khi Yoshimi kịp trả lời, Natori lấy hóa đơn đến quầy thanh toán.

“A- khoan… Chúng tôi sẽ trả tiền!”

Mẹ của Yoshimi muốn đi chung với họ đến cửa tiệm nhưng Natori từ chối và anh ta cùng Yoshimi là hai người đi tới Sảnh Đèn. Trên đường đi, Natori hỏi Yoshimi về ý kiến của cô khi nãy, thế nên cô đành giải thích rõ hơn.

“Tôi nghĩ lý do để bùa chú và trừ tà có hiệu quả là bởi có một loại thỏa thuận khiến chúng có hiệu quả. Quy ước cũng cùng dạng như thế – các thành viên của cộng đồng có nghĩa vụ phải tin tưởng vào chúng. Nói tóm lại, trừ tà và bùa chú ràng buộc con người giống như luật pháp vậy.”

“Nói thế là cô không tin vào yêu quái hay hồn ma?”

“Cái này…”

“Không sao, đa phần mọi người đều vậy. Họ sẽ hạnh phúc hơn nếu nghĩ thế.”

“Còn anh thì sao, anh Natori? Mặc dù anh làm công việc này.”

“Bởi đây là công việc của tôi, tôi tin là có chúng.”

Yoshimi không thích cách Natori trả lời. Cứ như thể anh ta đang lảng tránh vấn đề.

“Trừ tà ràng buộc con người – quả đúng là vậy. Cô từng nghe đến từ ‘ngôn linh’ chưa?”

Yoshimi nhớ đã nghe thấy nó trong bài giảng.

“Bảo rằng từ ngữ cũng có linh hồn chỉ là một phép ẩn dụ, nhưng từ ngữ thực sự có khả năng ràng buộc con người. Đó là lý do vì sao người xưa gọi là ngôn linh. Các pháp sư trừ tà như tôi biết cách vận dụng nó theo hướng tốt nhất.”

Quả nhiên là một diễn viên, lời anh ta nói rất có sức thuyết phục.

“Nhưng anh Natori này, theo như cách anh nói…” Yoshimi vẫn kiên trì. “Sẽ không có hiệu quả gì nếu anh không triệu tập tất cả mọi người trong gia tộc khi thực hiện trừ tà, đúng không? Chẳng phải ngôn từ của anh sẽ ràng buộc chúng tôi sao?”

“Chà.”

Natori mỉm cười nghịch ngợm khi nói.

“Đó là bí mật nghề nghiệp.”

Vào lúc đó, họ đã đến trước cửa Sảnh Đèn. Yoshimi mở cửa để Natori có thể nhìn vào bên trong, và khi anh ta bước vào trong tiệm và nhìn một vòng thì thốt lên một tiếng. “A.”

“Ra thế. Từ giờ tôi sẽ tiếp tục làm việc một mình. Đến tối là mọi việc giải quyết xong.”

Vì Natori rất chắc chắn về công việc của mình, Yoshimi đưa chìa khóa của tiệm cho anh ta và quyết định sẽ quay lại gặp vào buổi tối.

Khi cô đang trên đường trở về nhà ga, suy nghĩ xem mình nên đến đâu để giết thời gian thì có một cậu nhóc học cấp ba bắt chuyện hỏi đường. Bất ngờ sao, chỉ là cuộc gặp tình cờ, nhưng cậu nhóc lại hỏi đường đến Sảnh Đèn.

“Nếu bạn tìm Sảnh Đèn thì quẹo trái ở đó, rồi đi dọc theo con sông về phía bắc sẽ tới ngay thôi…”

Cô quan sát cậu nhóc trong lúc trả lời. Cậu nhóc hơi thấp và mảnh khảnh, nhưng đôi mắt thì ấm áp. Con mèo cậu mang theo vừa tròn lại vừa mập nên khá nổi bật.

“Nhưng cửa tiệm đã bị…”

“A, chuyện đó em có biết. Chỉ là em có chút việc…”

Việc? Việc gì mới được chứ?

“À, được rồi…”

Khi Yoshimi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra cậu đang cầm một phong thư. Cô gần như bị bất ngờ và chỉ nghĩ được mỗi chữ “Ơ?” ở trong đầu, nhưng cuối cùng rồi vẫn rời đi mà không nói gì. Có điều, khi cô nghĩ cẩn thận lại, cô tin chắc đó chính là bức thư kia. Bức thư của bà cô mà cô đã tìm thấy trong ngăn kéo của Sảnh Đèn.

Lá thư kì lạ đã bị đặt ở đó trong nhiều năm mà không được gửi đi. Nhưng thứ đó rõ ràng nên đến được tay người cần nhận chứ?

Người đã gửi bức thư đó cho Taki Shinichirou chính là Yoshimi. Nhưng ngày hôm kia, cô nhận được một bức thư trả lời từ cháu của ông Shinichirou báo rằng ông ấy đã qua đời và không ai có thể đọc hiểu được bức thư kia. Bởi cách trang trí của giấy viết thư và nét chữ trong đó, Yoshimi đã đoán người cháu này phải là một cô gái được giáo dục tử tế và thích những thứ dễ thương.

Ông trời đang tính sắp đặt gì đây?

Trong bức thư đáp lại, Yoshimi đã báo với cháu của ông Shinichirou rằng Sảnh Đèn sắp bị đóng cửa và trước đó nó sẽ được trừ tà , nhưng tuyệt đối không cách nào người đó biết được chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay. Dù có nghĩ nát óc đến mức nào đi chăng nữa, Yoshimi cũng không thể đoán ra được lý do cậu nhóc học sẽ ghé ngang cửa tiệm trong hôm nay.

Có khi nào tồn tại một sức mạnh nào đó chi phối mọi sự ngẫu nhiên trên thế gian, vui vẻ chơi đùa những người trần tục không biết gì như chúng ta? Yoshimi thực sự cho là có.

– Ôi, mình thực sự ngốc nghếch mà.

Trong lúc trở lại nhà ga, Yoshimi tiếc nuối đã không hỏi thêm cậu nhóc khi nãy. Nếu cô hỏi, nhất định sẽ nhận được một câu chuyện khó tin nào đó. Chuyện có thể được quy thành tình cờ ngẫu nhiên, nhưng cô biết rằng có một loại ‘khả năng’ xảy ra khi các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra liên tục với nhau.

Yoshimi xuống trạm xen buýt. Cô tính sẽ giết thời gian ở nhà sách hay quán cà phê nào đó, nhưng khi cô lơ đãng nhìn qua bìa một tạp chí bày bán ở trước tiệm sách, cô đột nhiên nhận ra ‘hiểu lầm’ của mình và nói “A.”

Yoshimi vội vã trở lại Sảnh Đèn để xác nhận lại hiểu lầm của mình với cậu học sinh cô gặp khi nãy.