Trang chủ[LISOO] [Hoàn] Đoạt SắcNgoại truyện (OE)(2)

[LISOO] [Hoàn] Đoạt Sắc - Ngoại truyện (OE)(2)

Tùy Chỉnh
Chương trước

_________________________________

Trước mắt tôi là khuôn mặt, cùng cách mắng chửi không khác gì Jisoo, là nàng, đúng là nàng rồi.

- Jisoo à, năm nay Nene mới 4 tuổi, nó cần mẹ nó, với lại Chaeyoung biết là vợ hết ca buổi sáng nên chạy xe lại đưa vợ về luôn nè.

- Vậy à, thôi để tôi chào tạm biệt cô bệnh nhân kia đã.

Tôi chợp lấy thời cơ hỏi cho ra lẽ:

- Cô y tá này! Cô tên Kim Jisoo phải không?

- Đúng! Sao cô biết!

Tôi không thể tin nổi, môi tái nhợt, hỏi tiếp, nhưng chuyện tình cờ như thế làm sao có thể xảy ra, tôi tìm cớ khác:

- Thẻ..thẻ y tá, cô cùng Chaeyoung đã đi cấy ghép tinh trùng từ tủy vào
trứng để có Nene à?

- Đúng rồi, nhưng sao cô biết được?

- Chả là...

- Xin lỗi cô vì tôi và Jisoo phải về sớm để chuẩn bị sinh nhật con bé nhà tôi nên xin phép cho vợ tôi về trước.

Chaeyoung lôi kéo tay nàng hòng ngăn cản cuộc trò chuyện tiếp tục. Tôi có thể thấy trong mắt nàng lúc này có tí gì đó buồn bã khó hiểu.

Nhưng rồi sau đó nàng ta cũng cùng Chaeyoung bước đi, gương mặt trở nên thật hí hửng. Đó là cuộc sống của nàng ngoài đời thật sao? Quả là hạnh phúc! Nhưng còn tôi thì sao?

Thượng đế có vẻ thích người khác hụt hẫng lắm nhỉ? Ông thật biết cách để người ta vui sướng trong đau khổ, rồi lại để đau khổ lấn át niềm vui sướng.

Liệu chuyến gặp gỡ này là ông đã sắp đặt?

Tôi suy ngẫm về cuộc đời mình rồi chợt nhớ về nụ cười đó, mùi hương đó.

Bỗng khứu giác tôi đã cảm thấy được mùi hoa nhài lan tỏa.

Thế rồi vô thức nằm nhìn lên trần nhà tự hỏi bản thân mình một câu:

- Hạnh phúc của tôi thật sự có phải đứa bé trong bụng không?

[...]

Mười tám tháng giêng ngày lành tháng tốt, tôi hạ sinh một thiên thần nhỏ. Trông nó thật dễ thương, là một bé trai ư? Nhưng ước mơ của tôi là được một đứa con gái cơ mà.

Số phận của đứa bé này thật hẩm hiu, vừa mới sinh ra đã khiến tôi phải rời bỏ thế gian.

Đúng! Nó mất người mẹ nó rồi.

Đấy là một ca sinh khó, tất cả bác sĩ đã cố gắng cứu sống tôi nhưng không thể. Tôi ra đi!

Nhưng đó không phải lỗi của họ mọi chuyện đôi do 'tôi sắp đặt'.

"Đứa con này tôi tặng anh David, coi như thứ anh mong muốn tôi đã đáp ứng. Bây giờ tôi sẽ thực hiện thứ mà tôi mong muốn."

[...]

Đến bên kia thế giới tôi chợt thấy một thứ ánh sáng tím rồi lại trắng, giữa thứ ánh sáng đó là hương thơm lưu giữ trong tiềm thức của tôi - hoa nhài.

Một bụi hoa nhài nở rộ xuất hiện trước mắt tôi, tôi vui mừng chạy vội đến ngắm nhìn nó tựa hồ đã cách xa nó lâu lắm.

Tay tôi chợt vô thức chạm vào một cánh hoa mềm mại tinh khôi, bỗng cánh hoa chuyển đỏ thắm, hơi ấm từ đâu tràn đầy ngón tay tôi.

Là nàng! Nàng là bụi hoa đó, thứ tôi chạm vào là đôi môi ngọt ngào.

Nàng vẫn ươm bộ váy cưới ấy trên người, nhưng chỉ khác rằng nó màu đỏ, môi vẫn giữ nguyên nụ cười tươi đẹp đẻ đó, trìu mến nhìn tôi.

Tôi vỡ òa nước mắt, môi khẽ run ôm chặt thân ảnh người trước mắt, giống như không muốn nàng rời khỏi.

- Kim Jisoo tôi đã chịu đựng hơn 9 tháng nay, đứa bé đã được ra đời. Đồng nghĩa với việc tôi không còn vướng bận dương gian, tôi tìm bà phù thủy ở khu ổ chuột và....

Nàng ôn nhu vuốt vuốt tấm lưng tôi, dịu dàng:

- Vì vậy mà Lisa bán luôn mạng sống của mình để gặp được tôi?

- Không! Tôi không bán mạng sống, tôi đã thành tâm cầu nguyện và mong cầu cuộc sống hai ta. Tôi không muốn em cô đơn nên vào đây để mãi ở bên em.

- Thế còn David, đứa bé, gia đình, bạn bè? Lisa có biết rằng họ đau lòng lắm không?

- Không, tôi không cần biết, tôi chỉ biết rằng tôi và em có một sợi dây liên kết thật sự, dù đó chỉ là một giấc mơ kéo dài hơn 1 tháng.

- Lisa cô sai rồi.

- Sao tôi sai? Em giải thích đi!

- Giấc mơ chỉ là giấc mơ, cũng cảm ơn cô vì một oan hồn như tôi đã được giải thoát khi cùng cô đi hết quá trình mộng mơ suốt hơn 1 tháng. Cô vẫn phải trở về lo cho con cô!

Tôi khóc! Đúng tôi đang khóc khi thấy nàng dối lòng thốt ra những câu nói đó, nó làm tôi điên lên.

- Không! Đó không phải là giấc mơ đơn thuần, nó mang cả hơi thở của tôi, sự yêu thương của tôi, sự đấu tranh của tôi dành cho em, làm tất cả là vì em. Giờ em bảo tôi quay về là như thế nào? Đừng tự dối lòng mình nữa, bây giờ em có thể siêu thoát nhưng còn tôi thì sao? Em nghĩ tôi quay về dương gian tôi vui lắm sao? Hả?

- Lalisa Manoban, im đi!

- Không!

Nàng không đáp không rằng vội đưa tôi một nhành hoa nhài, nắm tay tôi thật chặt dẫn tôi đến luồng ánh sáng.

- Lisa, cô thấy gì không? Là con cô, cái đứa con mà cô mong muốn có được sau nhiều năm cưới hỏi với David. Giờ cô nhìn xem, thằng bé đang khóc bên xác mẹ nó, cô đành tâm bỏ mặc nó sao?

- Tôi không quan tâm!

- Cô mau quay về đi duyên ta không còn nữa, chỉ còn 5 phút để cô quay về, mau lựa chọn đi.

Giữa giây phút này một cuốn phim quay chậm về cuộc đời tôi được chiếu trong tiềm thức của tôi.

Nó chiếu về cảnh tôi và Jisoo hạnh phúc, nó chiếu cái cảnh mà tôi tổ chức lễ cưới cùng nàng, nụ cười, nỗi buồn của hai chúng tôi khi ở bên nhau,...rất nhiều thứ tốt đẹp.

Và rồi tôi đã tìm được cho mình câu trả lời.

Tôi đứng lặng ở đó, còn 3 phút, 2 phút, 1 phút và bùm~

Tôi không thể trở lại. Jisoo tức giận vã tôi đau điếng.

- Cô hay lắm Lalisa, cô không thể nào quay về thực tại nữa, đứa bé chính thức mất đi người mẹ nó rồi.

Tôi cười nhạt:

- Jisoo tôi có lý do mới làm như thế, lúc nãy đứng yên tôi thấy rằng đứa bé đó khi lên 3 tuổi sẽ được chăm sóc bởi một người mẹ khác tốt hơn tôi. Cuộc hôn nhân sau này của David cũng vậy, rất rốt đẹp. Anh ta cùng vợ mình sinh ra một đứa con gái, đứa con gái này khi lớn lên lại vô tình quen biết và yêu thương một người con gái khác.

Và hai đứa trẻ đó là hai chúng ta.

Tôi kéo tay nàng nhảy thật nhanh về phía vòng tròn luân hồi. Nàng không kịp phản ứng, tôi cũng vậy.

Đau đớn pha tí hạnh phúc là thứ cuối cùng tôi có thể cảm nhận được.

[...]

20 năm sau....

Dưới ánh đèn sân khấu đầy hào quang tôi thấy cô nàng Makeup Artist mang tên Kim Jisoo nhìn tôi biểu diễn ....

Cuộc sống mới của tôi và nàng bắt đầu từ đây.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

________________END____________

2 chap này dành cho mấy bạn thích OE nhe!!!

Chúc mọi người luôn vui vẻ nhaaaaaaaa

AI LỚP DU CHU CÀ MO!!!!

Chương trước