Trang chủ[LISOO] [Hoàn] Đoạt SắcNgoại truyện(OE)

[LISOO] [Hoàn] Đoạt Sắc - Ngoại truyện(OE)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

______________________________________

Chuyển ngôi kể sang ngôi kể thứ nhất : Lalisa Manoban.

Hôn lễ quả thật rất trọn vẹn, cho đến khi tôi nhận ra một điều:

- Nó được diễn ra ban đêm, có lẽ nào là âm hôn?

Tôi ngước mặt nhìn chiếc đồng hồ trên tường rồi vô thức ngửi ngửi mùi hoa nhài quen thuộc.

Tiếng nàng vang vọng: - Này Lalisa ah~ đã gần 3h sáng ngủ đi chứ! Chúng ta mới ngủ được 2 tiếng thôi đấy!

Nghe tiếng nàng tôi cũng khá yên tâm, chạm đôi môi ấm áp của mình lên mái tóc nàng.

- Ừ! Ta ngủ nào.

Nhưng khoan, tôi cảm nhận rằng thì gì đó ươn ướt đang lan rộng khắp vai tôi. Bất giác tôi hỏi:

- Jisoo, em khóc à? Có chuyện gì sao?

Tuy trong bóng đêm nhưng nhờ ánh trăng tôi thấy ánh mắt nàng thật lạ, tựa hồ nàng đã lau hết nước mắt, ôm chặt lấy tôi trả lời:

- Hừm tôi khóc vì tôi hạnh phúc chứ không có gì đâu.

[...]

Ánh sáng Mặt Trời trời cay độc chiếu thẳng vào đôi mắt tôi, tôi khó khăn đưa tay lên dụi mắt.

Như thói quen tôi quơ quơ tay tìm nàng nhưng có lẽ Kim Jisoo đã thức trước tôi rồi.

Khi mắt tôi mở và nhìn rõ mọi vật thì mọi chuyện khiến tôi thật bất ngờ.

- David!? Sao anh ở đây?

Anh ta lo lắng đặt thao nước ấm lên bàn, vắt chiếc khăn tiến lại bên tôi.

- Em nói gì vậy Lalisa? Em vừa tỉnh lại sao khi bất tỉnh liền quên chồng em à?

- Gì chứ? Anh đang ở tù mà, với lại.....

- Sao?

Không đúng! Có gì đó sai ở đây, mắt tôi tựa hồ đỏ lên như bao nhiêu khi huyết cố khiến tôi tìm ra sự thật.

Nhưng sự thật là sao chứ? Ngay tại lúc này tôi vẫn đinh ninh anh ta trốn trại ra đây phá cuộc hôn nhân giữa tôi và Jisoo.

- Với lại tôi đã ly dị anh và kết hôn với vợ tôi rồi mà, là Jisoo đấy!

- Em nói năng linh tinh gì vậy? Jisoo nào? Vợ nào? Em mới tỉnh dậy mà đã lạ như thế sao?

Tôi tức giận ném chiếc chăn ra khỏi người, khó khăn bước xuống. Quả thật là tôi có cảm giác chân tay nhức mỏi, hệt như đã không dùng nó hàng tháng trời vậy.

Tâm trí tôi lúc này đã gạt bỏ mọi suy nghĩ, tôi cố tìm nó. Tập hồ sơ về việc mang thai giữa tôi và Jisoo.

Ôi không nó biến mất rồi! Trong chăn không có, dưới ga giường, dưới nệm, dưới gầm giường, trong tủ và mọi nơi trong nhà...không hề thấy nó.

- Lisa à! Em làm gì vậy? Không có giấy tờ nào ở đây đâu! Cả tháng qua em bất tỉnh, em không hề quen ai là Jisoo hay kết hôn gì cả!

- Im đi!

Tôi thất vọng ôm chặt đầu mình, lia mắt đủ hướng cố nhớ ra sắp hồ sơ ở đâu. Nhưng vô ích~

- Gì đây? Giỡn mặt tôi à?

Tôi bắt đầu nổi cơn điên, tông cửa chạy xuống tìm nàng. Tôi tin chắc rằng David anh ta muốn lừa tôi và đã giấu nàng ở đâu đó trong nhà. Tôi la hét:

- Kim Jisoo! Này! Vợ! Kim Jisoo! Jisoo!!!

Không ai đáp, tôi thất vọng, mắt bắt đầu lăn xuống giọt ngọc.

- Vậy chỉ là mơ sao?

Hương thơm này? Là hoa nhài. Đúng rồi! Một bằng chứng khác sẽ giúp tôi biết tất cả mọi chuyện có phải thật hay không - Hoa nhài ngoài vườn.

Tôi bật cười như một đứa trẻ, dùng mọi sức chạy ra ngoài vườn nhà.

- Hơ! Không có hoa, không có cả cây, mọi thứ xơ xác. Kim Jisoo!

Sau tiếng hét của tôi, tôi cảm nhận mình thật ngu ngốc.

- Sáng giờ mày làm trò khùng, trò điên gì vậy Lisa?

Đôi chân vẫn còn run run, bức tường rêu phong đằng xa tự lúc nào lại thu hút ánh mắt tôi.

Tôi thấy nàng ở đó, là Kim Jisoo đang chăm sóc cho những nhành hoa leo tường, nhưng hình ảnh vội mờ đi chỉ còn lại đám rêu phong màu xanh ảm đạm đó.

[...]

Sau giây phút thấy tôi điên loạn, David đã rất lo lắng cho tôi, ngay lập tức anh ta đưa tôi đến bệnh viện.

Kết quả nhận được của bác sĩ khám càng khiến tôi và anh ta sốc hơn.

Cô y tá với chiếc khẩu trang xanh, không thấy rõ khuôn mặt đang nói kết quả cho anh ta nghe. Tôi bỗng dưng bị thu hút vào đôi mắt đó, cái ánh mắt tưởng chừng như quá đỗi quen thuộc.

- Anh David này, chúc mừng anh nha! Cô Lalisa Manoban đã có thai hơn 1 tháng rồi đấy. Nhưng lúc sáng do cô ta kích động nên thai nhi có hơi bị ảnh hưởng một tí, nhưng anh yên tâm hiện tại cả cô ta và đứa trẻ đang rất khỏe mạnh.

- Vậy khi nào tôi đưa vợ tôi về được thưa cô y tá?

- Tối nay anh có thể đưa cô ta về.

Tôi như chết lặng. Gì chứ? Tôi có thai sao? Cái thứ mà bao lâu nay tôi vẫn hằng mong muốn sao? Vậy mà tại vì cớ gì tôi chẳng hề thấy vui vẻ?

David anh ta trông cực kỳ vui vẻ, cúi xuống hôn vào trán rồi tiếp đến là bụng tôi, cười rạng rỡ :

- Vợ và con của Cha ở đây tí nhá! Cha đi mua tí cháo rồi về liền! Bye bye!

"Cạch" anh ta đi rồi.

Giờ chỉ còn lại tôi và cô y tá kia, tôi thấy hơi buồn nên muốn cô ta ở lại tâm sự. Cô ta cũng hiểu ý tôi nên tìm một chiếc ghế nghe tôi kể chuyện.

Tôi không biết tại sao lại tin tưởng cô ta đến thế. Chỉ biết rằng tôi đang muốn chia sẻ hết nổi lòng này:

- Cô y tá này!

- Hả?

- Cô có tin là dùng linh hồn để đổi một đứa con không?

Nhìn ánh mắt cô ta tôi cũng hiểu rằng cô ta không nêu được câu trả lời, vì thế mà tôi nhanh nhảu kể luôn:

- Tôi đã bán linh hồn hơn 1 tháng để đổi về đứa bé trong bụng.

- Thật á?

- Thật! Tôi là một người đàn bà vô sinh, thử đủ mọi cách mọi phương thuốc nhưng tôi không thể nào mang thai. Tôi còn nhớ rằng hơn 1 tháng trước tôi đã tìm đến một mụ chuyên xem bói ở xóm ổ chuột. Bà ta đặt ra điều kiện lấy linh hồn của tôi mới đổi được một đứa con. Vì chỉ cần bỏ ra một tháng bất tỉnh là tôi có thứ tôi muốn nên tôi liền chấp nhận.

Bà ta nói rằng có thể tôi sẽ hôn mê sâu, trong giấc mơ tôi không thể điều khiển được mọi thứ xảy ra.

Nhưng có một vài điều đã xảy đến.

Tôi đã tình cờ quen một người khác trong giấc mơ, tôi cũng đã đem lòng yêu người đó.

Cô y ta vẫn đang tập trung vào câu chuyện, khiến tôi càng muốn kể nhiều hơn.

- Cô Lalisa này, người đó với cô có mối quan hệ gì? Anh ta là ai?

- Không! Tôi đã yêu phụ nữ, một người phụ nữ rất đẹp, tôi yêu người đó hơn cả mạng sống của mình. Tôi với người đó lúc đầu là tình địch của nhau, sau này vì ghét quá hóa yêu nên tôi đã sa vào người phụ nữ đó.

- Vậy cuộc sống trong mơ đó có như ngoài đời không?

- Có! Chỉ khác là người phụ nữ đó tồn tại cạnh bên tôi. Tôi còn phản bội lại cả chồng tôi để đến bên nàng, nhưng trong mơ anh ta đã phạm tội nên phải chịu như vậy.

Cô ta mò tay đến nắm chặt tay tôi:

- Hai người liệu sống tốt chứ?

Bỗng nghe câu này tim tôi thắt lại, mắt lại bắt đầu không ngăn giọt nước mặn đọng lại:

- Tuy có sóng có gió nhưng hai chúng tôi đều vượt qua, tôi cũng đã đám cưới cũng nàng ta.

- Cũng khá tốt đấy chứ, nhưng nếu cô quay lại thực tại thật sự là điều tồi tệ đấy.

- Đúng! Tôi chỉ muốn mơ tiếp thôi.

- Thế cô đã tỉnh lại vào giai đoạn nào?

- Đêm tân hôn! Đúng lúc tôi nhận ra mình đã tự tổ chức âm hôn cho mình trong giấc mơ.

Cô ta đứng dậy, chạm tay vào trán tôi, cảm giác này, ôn nhu hệt Kim Jisoo. Là nàng sao?

- Trán cô ấm rồi, có lẽ cô chỉ cần nghỉ ngơi một tí nữa là hết bệnh. Tôi có việc phải.....

"Cạch"

Ai đó bước vào, khoan!!!

Là Chaeyoung và Nene sao? Chuyện gì đây. Nene nhìn tôi, Chaeyoung cũng vậy nhưng ánh mắt tựa như không quen biết.

Cô y tá thấy hai người bọn họ vào liền cau mày, tháo khẩu trang mắng:

- Chồng với chả con, biết hôm nay sinh nhật Nene rồi, nhưng có cần phải đến đây mời mẹ nó không?

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

_____________________________________

Vì chap này hơi dài nên au tách ra hai phần:> phần dưới sẽ được tải lên ngay đây.

Nhưng khoan dành tí thời gian ấn vào ngôi sao nha.

Chương trước Chương tiếp