- Lisoo Trans Sure Thing Chuong 23

Tùy Chỉnh

Chương 23:

Đến tiểu khu, Trí Tú vừa xuống xe liền đi vòng ra phía sau lấy trò chơi bảo bối của mình, tay vừa chạm vào cái thùng lại bị Lisa đoạt lấy.

Trong mắt Trí Tú chỉ có trò chơi bảo bối, vội vàng đuổi theo, "Em cầm chặt vào, đừng làm rơi."

"Vâng." Lisa nghe lời dùng sức ôm chiếc thùng lớn vào lồng ngực. Đột nhiên cảm nhận được cánh tay phải truyền đến cảm giác đau nhức tê dại--- xong, hình như miệng vết thương rách ra. Nhưng động tác Lisa chỉ ngừng lại chốc lát, Trí Tú dẫn đường phía trước cũng không phát nhiện người phía sau bất thường. Lisa không nói gì, tiếp tục đi theo hướng lên nhà nàng.

Bước vào thang máy, trong khi đang đi lên Trí Tú hỏi cô, "Em có ngửi thấy mùi máu không?"

"A?" Lisa sững sờ, ngay cả chút động tác thăm dò đều không làm chỉ lập tức lắc đầu phủ nhận, "Không có."

"Kì lạ, rõ ràng chị ngửi được mùi máu rất đậm." Trí Tú nhỏ giọng lầm bầm, nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh mấy lần, giống như đang dò xét nơi phát ra.

Lisa im lặng bên cạnh lùi lại nửa bước muốn cách xa nàng một chút.

May mắn hôm nay mặc đồ đen, Lisa thầm cảm thán.

Lần đầu đi vào nhà Trí Tú, nhưng Lisa không còn tâm tư ngắm nghía căn nhà, cô cảm giác được máu sắp thấm ra bên ngoài.

Cân nhắc có nguy cơ bị Trí Tú phát hiện, Lisa vừa đến cửa liền để thùng đồ xuống, lấy cớ mình có việc quay người chuẩn bị rời khỏi.

"Dừng lại." Trí Tú thình lình lên tiếng gọi cô.

Lisa bị dọa đình chỉ bước chân, khó hiểu xoay người, "Chị còn có chuyện gì sao?" Khi nói chuyện còn giấu cánh tay bị thương ra phía sau lưng.

"Đến đây, cởi đồ ra." Lời nói ngắn ngủn của Trí Tú đầy mệnh lệnh.

"A?" Lisa cảm thấy mình không được thuần khiết lắm, "Chị... như vậy không tốt đâu."

Trí Tú liếc xéo một cái rồi mặc kệ cô, lấy hộp cứu thương trong tủ và đi đến sô pha, nhìn Lisa còn đứng ở cửa, "Chị nói em đến."

Nhìn thấy hộp cứu thương Lisa biết không thể gạt nàng, nhận mệnh tiến vào, cởi áo khoác mình xuống.

Trí Tú nhìn ống tay áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ, một ngọn lửa vô danh 'vụt' bùng lên.

"Cởi cả cái này." Gương mặt nàng vô cảm, âm thanh lạnh lẽo khiến Lisa cũng lạnh sống lưng.

"A, cái này, không được." Lisa nhỏ nhoi vẫn cố gắng chống đối.

Trí Tú đã mở hộp cứu thương, bắt đầu lấy ra đồ vật có thể dùng, cầm lên cái kéo nói, "Không cởi cũng được, đợi chút nữa cắt đi là được."

Không có cách, Lisa đành phải cởi chỉ chừa lại nội y.

Không thể không nói, dáng người đội trưởng đội hình cảnh rất đẹp: Da thịt trắng nõn, đường cong cổ và vai hoàn hảo, cánh tay mảnh khảnh lại không mất đi sự cứng rắn, phần bụng thon thả vô cùng săn chắc.

Nhưng mà Trí Tú không thấy những thứ này, đeo bao tay tập trung cao độ tháo miếng băng gạc đã bị máu thấm đẫm trên cánh tay Lisa. Ngược lại Lisa vô cùng xấu hổ, mặt tròn nhỏ đỏ bừng lên, uốn éo người né đi chỉ đưa cánh tay bị thương về phía Trí Tú.

"Đau---" Dù động tác của nàng rất nhẹ nhưng nháy mắt băng gạc tách khỏi da thịt Lisa vẫn bị đau đến kêu ra tiếng.

Trí Tú thoáng nhìn cô một chút, lạnh nhạt nói, "Bây giờ mới biết đau."

"Thật ra không có gì." Mặc dù đau đến nhe răng trợn mắt, ngoài miệng Lisa vẫn ra vẻ hời hợt.

"Bị thương lúc nào?" Trí Tú không nhìn cô nữa, tập trung rửa vết thương. Vết thương vốn đã bắt đầu khép miệng bởi vì bị động lại vỡ ra, da thịt lật ra, nhìn qua rất đáng sợ.

"Hai ngày trước đi bắt tội phạm." Lisa thành thật trả lời, nhưng vẫn đưa đầu qua một hướng khác. Cách quá gần, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của Trí Tú chạm vào da thịt mình.

"Vì sao không nói?"

"Ngại mất mặt."

Đáp án này khiến Trí Tú cực kỳ cạn lời. Nàng ngừng động tác trên tay, nghiêng đầu về phía mắt Lisa, ý đồ muốn thông qua đôi mắt này xem cô đang nghĩ điều gì.

"Vậy em cũng không nên cậy mạnh, vết thương vỡ rất phiền toái." Cuối cùng nàng từ bỏ việc muốn nhìn thấu vị cảnh sát có mạch suy nghĩ kì dị này, lần nữa di chuyển ánh mắt trở lại vết thương trên tay cô.

Lisa ngơ ngác nhìn Trí Tú, cho rằng ý nàng là mình thêm phiền phức, con ngươi lấp lánh lập tức tối đi.

"Em xin lỗi."

"?" Trí Tú khó hiểu ngẩng đầu, dường như hôm nay Lisa rất lạ, lập tức cười nói. "Không phải, sao em đột nhiên---"

"Chị ưu tú như vậy chắc chắn có rất nhiều người thích, em sẽ không, cũng không thể hạn chế chị giao lưu cùng người khác, nhưng em rất sợ chị thích người khác. Chỉ có thể mượn đủ loại cơ hội muốn cùng với chị lâu một chút, làm thêm nhiều chuyện vì chị, dùng cái này để chứng minh em tốt hơn những người khác. Nhưng mà không nghĩ sẽ đem đến phiền toái cho chị, xin lỗi." Giọng nói Lisa trầm thấp, muốn thu cánh tay đang băng bó về, bị Trí Tú dùng sức ấn xuống mới coi như thôi.

Lisa đột nhiên bộc lộ chân tình để Trí Tú thật lâu mới tiêu hóa, kết hợp biểu hiện của cô hôm nay, game thủ trì độn nửa ngày mới phản ứng kịp.

Thật vất vả đã hiểu được, Trí Tú không thể khống chế phát ra tiếng cười khẽ, cảm thấy chọc đứa trẻ này rất vui, bởi vậy không có cởi bỏ khúc mắc cho cô, chỉ nhếch miệng, đôi tay nhẹ nhàng băng lại vết thương cho đối phương.

"Chị cười đi, em cũng thấy thật buồn cười." Đứa trẻ đang khó chịu thấy người ta nghe xong chân tình của mình còn cười, nhưng lại không dám không cho nàng cười, lập tức khó chịu biến thành uất ức, đôi môi vô thức mím chặt có thể treo cả ấm trà.

"Khương Sáp Kỳ." Thời điểm nói ra cái tên này, Trí Tú cảm giác được cơ bắp trên cánh tay Lisa xiết chặt. Có vẻ cô không hề chào đón người ta a, nội tâm Trí Tú cảm thán, nàng tiếp tục nói, "Là bạn chị gặp ở nước ngoài, cùng trường nhưng khác ngành. Khi chị qua bên đó không rành ngôn ngữ, nàng giúp chị rất nhiều, về sau trở thành bạn bè, chị cũng chỉ xem nàng là bạn bè."

Theo từng chữ từng chữ bên trong miệng Trí Tú phát ra, đôi mắt của đứa trẻ kia cũng từng chút sáng lên. Trí Tú vừa nói vừa chuyên tâm băng vết thương nên đã bỏ qua một màn thần kỳ này.

"Tốt, cánh tay không được đụng nước." Trí Tú cài xong cái móc cuối cùng, ngẩng đầu một cái liền trông thấy ánh mắt nóng bỏng của Lisa.

.....

Dù nàng có phản ứng ngu ngốc đến mấy, bị một đôi mắt to sáng long lanh câu dẫn nhìn chằm chằm như thế gương mặt cũng nóng lên.

"Haha, thật ra chị không cần giải thích với em những thứ này, em không có quyền can thiệp chuyện chị quen biết với ai. Nhưng chị nói, em vô cùng vui vẻ." Lisa một bên vừa mặc xong áo vừa lên tiếng, giọng nói không thể giấu được sự phấn khích. Chú chó lớn vô luận nhiều ấm ức thế nào, chỉ cần được chủ nhân sờ đầu một cái liền có thể hồi sinh trong nháy mắt. Dường như Trí Tú lại trông thấy được sau lưng Lisa có một cái đuôi lông xù và một đôi tai.

Thỏ nhỏ vẫn đang trêu chọc chú chó lớn lại bắt đầu xấu hổ, làm bộ đưa mắt nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, đội ngột đổi chủ đề, "Đã muộn thế này, em về đi."

"A---- Em giúp chị bê cái thùng, chị không giữ em lại mời bữa cơm sao?" Lisa nằm vạ trên ghế sô pha nhà Trí Tú, quyết định chủ ý muốn ăn chực.

Trí Tú dọn dẹp đống băng vải nhuốm máu, không ngẩng đầu cất tiếng nói, "Là em chủ động, chị không có yêu cầu." 'Tá ma giết lừa*' chiêu này nàng dùng vô cùng hiệu quả.

(*tá ma giết lừa = lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa. Cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay.)

Trong lúc Lisa còn định nói gì, đột nhiên có điện thoại gọi tới, nhìn xem tên hiển thị là cục thành phố, chỉ có thể ấn nút nghe.

"Xin chào, tôi là Lisa. Ừm, rõ, mười phút sau có mặt." Lisa cúp điện thoại quay đầu nhìn về phía Trí Tú, trong mắt chỉ còn lại mất hứng, "Lần này em không đi không được, có nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì?"

"Hải quan tra được dược phẩm của một nhóm buôn lậu, gọi chúng em hiệp trợ niêm phong." Cả người Lisa ỉu xìu.

"Ừ, mau đi đi."

Thấy Trí Tú không có xíu ý tứ nào muốn giữ lại mình, Lisa buồn bã đưa đầu đi đến cửa, cuối cùng quay lại mong chờ nhìn người ngồi trên ghế sô pha, "Em đi đây."

"Chú ý an toàn."

Đơn giản là đi niêm phong dược phẩm, đối với đội hình cảnh như nói tới một bữa ăn sáng.

Lisa đến hiện trường nghe xong báo cáo thu hoạch của hải quan, cấp tốc sắp xếp người, dùng tốc độ như tia chớp bắt được nhân viên buôn lậu, thu được dược phẩm buôn lậu tại chỗ.

"Việc nhỏ như vậy còn gọi mình ra tay, hải quan làm ăn kiểu gì." Lisa bất mãn nhỏ giọng oán trách với Thái Anh.

Lúc này hàng hóa được cất giữ trong kho, cảnh sát đang kiểm kê số lượng thuốc nhập lậu, tất cả rất trật tự.

Thái Anh đồng dạng từ trong ôn nhu bị lôi ra ngoài cũng không hài lòng, "Còn cách nào khác, lệnh cấp trên cậu dám không chấp hành----" Lời chưa dứt Lisa lập tức đưa tay làm động tác im lặng.

"Cậu nghe được tiếng động lạ nào không?" Lisa thì thầm.

Thái Anh dựng tai cẩn thận nghe, quả nhiên có âm thanh "tít tít tít".

Hai người liền chia hướng tìm kiếm nơi phát ra.

Rốt cuộc Thái Anh cũng tìm được một cái hộp đen ở dãy hàng hóa cuối cùng, đúng là từ nơi này truyền đến.

"Tìm thấy rồi!" Thái Anh hô to một tiếng, tất cả mọi người nhanh chóng vây quanh.

Thái Anh cẩn thận từng li từng tí mở nắp hộp đen, một bộ trang bị máy đếm giờ đầy mạch điện lộ ra. Vì cái nắp bật mở, đếm ngược khởi động, "Tít tít tít." Âm thanh trở nên gấp gáp hơn.

5,4.....

"Là bom! Chạy mau!" Lisa nhanh lẹ kịp phản ứng, hét lớn một tiếng, kéo Thái Anh chạy hướng ra bên ngoài nhà kho.

3, 2, 1!

Tới nơi Lisa chỉ kịp thời ném Thái Anh ra sau xe, đi cùng một tiếng nổ lớn, sóng xung kích hất tung cả mặt đất.

-

Sau khi Lisa đi, Trí Tú chẳng hiểu tại sao không thể tập trung, tìm không ra nguyên do bực bội khiến nàng đứng ngồi không yên, khiến nàng chơi game cũng không giết được người, phim ảnh không xem vào, chỉ có thể thô bạo vò lấy thú cưng Dalgom, cuối cùng ngay cả Dalgom cũng không chịu nổi sự đối đãi thô lỗ của mẹ, nhảy xuống giường oa vào trong ổ mình.

Trong tay Trí Tú không còn gì, nghĩ đến mình nên ngủ sớm kết thúc một ngày này, liền đứng dậy bỏ vào phòng rửa mặt.

Trong lúc rửa mặt, điện thoại di động của nàng dồn dập vang lên, nhưng bị tiếng nước che mất, người bên trong phòng tắm cũng không nghe được.

Xong việc trở lại phòng ngủ, Trí Tú cầm điện thoại lên muốn chơi game một lát, trông thấy cuộc gọi nhỡ của Thái Anh. Kỳ lạ, muộn như vậy còn gọi điện cho mình làm gì, nàng đang chuẩn bị gọi lại thì có cuộc gọi mới đánh tới.

[Chuyện gì lại gấp như vậy?] Nội tâm Trí Tú ngày càng bất an, vội vàng nhận điện thoại.

Cuộc gọi vừa kết nối, đầu kia truyền đến giọng Thái Anh mang theo tiếng khóc nức nở, "Chị Trí Tú, Lisa xảy ra chuyện rồi!"

"Cái gì?"

"Tụi em đang làm nhiệm vụ phát hiện có bom, Lisa vì cứu em nên không kịp chạy...."

Đầu óc Trí Tú 'ong' một tiếng, nhất thời cái gì cũng không nghe vào tai.

"Alo, chị Trí Tú, chị có nghe không?" Thái Anh không thấy động tĩnh phía bên kia, lên giọng gọi.

Rốt cuộc tinh thần Trí Tú cũng được kéo về, liền hỏi, "Đang ở đâu?"

"Phòng cấp cứu bệnh viện trung ương." Thái Anh vừa dứt lời cũng là lúc cuộc gọi bị cắt đứt.

Trí Tú tùy tiện lấy một bộ quần áo thay rồi lao ra khỏi nhà.

Lisa a, em nhất định không được có vấn đề gì! Lúc này nội tâm của nàng chỉ có duy nhất ý niệm ấy.

[ Em có thể theo đuổi chị một lần nữa không? ]

[ Jisoo a, lên xe oppa đi. ]

[ Chị còn xinh đẹp hơn pháo hoa trên trời. ]

[ Chúc mừng năm mới, Kim Trí Tú. ]

[ Chị Trí Tú, quay về bên cạnh em được không? ]

.....

- Được.

=====


Ủa, đồng ý gì trái ngang zị... 😟