[Lisoo - Trans] Sure Thing - Chương 25

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chương 25:

"Thái Anh, khi nào mình được xuất viện?" Lisa ngồi trên giường, ôm chăn đáng thương nhìn Thái Anh. Người vừa mới vào đã sớm xuất viện trước cô một bước, người ngồi trên giường giờ phút này hâm mộ muốn chết.

Nhờ có Trí Tú chăm sóc, thân thể Lisa khôi phục bằng tốc độ ánh sáng. Hiện tại không cần máy thở, vết thương trên lưng cũng kết vảy. Ngoại trừ thỉnh thoảng ho khan, bên ngoài tổn thương không còn nghiêm trọng. Thế là, lâu dần bắt đầu nhàm chán.

Thái Anh bị cô ra sức dùng ánh mắt giả bộ làm nũng nhìn mình, một luồng khi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, vội vàng thả hoa quả trong tay xuống, bịt mắt Lisa lại.

"Thu hồi ánh mắt đó ngay, đừng nhìn mình như vậy! Chiêu này của cậu chỉ có tác dụng với Trí Tú, không có cửa ở đây."

Từ lúc bạn thân ôm được mỹ nhân về, đã từng là một công dũng mãnh của đội cảnh sát hình sự càng ngày càng thụ, mỗi lần nhìn mình nếu không nũng nịu thì là bán manh. Thái Anh có chút tự hỏi có phải Lisa bị nổ tung làm cho ngu rồi?

Trước đó bác sĩ hỏi muốn chụp CT não cô hay không, Thái Anh dùng thân phận bạn tốt vô cùng nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.

"Ai nói chiêu đó có tác dụng với chị?" Trí Tú đẩy cửa ra cầm hộp giữ nhiệt đi tới, "Trước khi bác sĩ cho phép xuất viện, em đừng nghĩ rời khỏi đây nửa! Bước!"

Lisa nhìn thấy Trí Tú, lập tức chuyển từ hình thức đang phàn nàn thành ngoan ngoãn nghe lời, còn thiếu một cái đuôi sau lưng liên tục lắc lư.

"Trưa nay chị có món gì ngon?"

"Để chị lấy." Trí Tú vỗ nhẹ móng vuốt của Lisa, mở nắp hộp giữ nhiệt, "Sườn hầm hoa bách hợp, cho em bổ phổi đỡ ho."

Nghe được mùi thơm, đầu nhỏ của Thái Anh lập tức xoay qua dò xét.

"Chị Trí Tú, có thể chia sẻ một ít không?" Thái Anh nuốt nước miếng.

Trí Tú múc một chén cho Lisa, sau đó lại lấy thêm một chén đưa cho Thái Anh, "Đương nhiên có thể."

"Cám ơn!" Thái Anh cảm động muốn rơi nước mắt, lập tức nhận lấy thử một miếng, "Oa! Ngon quá!"

Hai tay Lisa bưng chén canh bày ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô, "A, Thái Anh, cậu cố ý chọn giờ này đến để ăn ké đúng không?"

Việc của mình vô tình bị vạch trần, Thái Anh vẫn mặt không đỏ tim không đập nói, "Nào có, mình đến đây bởi vì tình bạn nhiều năm của chúng ta." Nói xong lại húp một ngụm canh.

Trí Tú nghe hai người cãi nhau trong lòng thầm bật cười, tự nhiên cầm chén canh trong tay Lisa, múc một muỗng nhỏ thổi nguội sau đó đưa đến bên miệng cô.

Lisa chỉ lo cãi nhau với Thái Anh, vô thức ăn hết một thìa canh, nháy mắt nuốt xuống mới nhận ra chị đang đút mình, "Để em tự ăn, chị cũng ăn chung đi."

Sau khi Lisa bị thương, Trí Tú chăm cô từng chút một. Từ một ngày ba bữa đến các loại kiểm tra thân thể, nhất định Trí Tú phải tự mình làm. Người khác nằm viện đều phải gầy xuống, Lisa lại càng thêm đầy đặn. Vào cái ngày cô phát hiện mặt tròn của mình càng tròn hơn, liền la hét muốn xuất viện, kết quả bị bác sĩ từ chối, lý do là phổi tổn thương cần quan sát thêm. Vị bệnh nhân tự nhận đã khỏe hẳn này, ngày ngày sờ vào cơ bụng đang từ từ biến mất của mình, trái tim khó chịu đến chảy máu.

Mà Trí Tú thì ngược lại, muốn chăm sóc Lisa, cộng bận rộn việc pháp y, thời gian này gầy gò không ít. Tốc độ sụt cân của chị chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, sợ hãi đến khi mình khỏe nàng lại bệnh, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Lisa vội vàng muốn ra viện.

"Ài—" Trí Tú rụt tay lại, tránh chén canh qua một bên không cho Lisa lấy, thuận thế múc thêm một muỗng đến bên miệng cô, "Ăn."

Lisa không thể không nghe lời, ăn hết thìa thứ hai.

Nếu tiếp tục thế này, không khéo sẽ được sủng đến tàn phế mất.

Thấy bộ dạng hai người dính chặt nhau không coi ai ra gì, Thái Anh bị xem nhẹ bất mãn hết sức, khóc chít chít muốn đi tìm Trân Ni cầu an ủi. Để trả thù hai nàng, trước khi đi còn múc một chén canh, dùng lý do tốt đẹp là mang cho Trân Ni, thậm chí cầm luôn chén nhà Trí Tú.

Sau khi Thái Anh đi, Trí Tú cho Lisa ăn xong mới bắt đầu ăn cơm trưa của mình.

Lisa thì không có việc gì làm, an tĩnh ngồi dựa đầu giường nhìn nàng ăn.

Lúc đang ăn bị người khác nhìn chằm chằm, cho dù là ai cũng sẽ không được tự nhiên. Trí Tú bị nhìn miệng cũng không dám động, thật sự khó chịu cất lời, "Em nhìn chị làm gì?"

"Đẹp mắt." Lisa vẫn như cũ không di chuyển.

...

Người vốn đang ăn cơm đột nhiên đi qua dò xét tình hình, khiến Lisa khó hiểu.

"Chị tìm gì sao?"

Trên mặt Trí Tú toàn là dấu chấm hỏi, "Cũng không có bị chấn thương đầu, sao lại trở thành ngu ngốc rồi."

"Yah, chị này!"

"Nghe nói không tìm được nguồn gốc quả bom." Bỗng Trí Tú đổi đề tài.

"Ừm, Thái Anh nói đã thẩm vấn mấy tên buôn lậu nhiều lần, không ai biết bom từ đâu ra. Nghi ngờ có người biết được hành động của cảnh sát, ý định trả thù."

"Có đối tượng tình nghi không?"

Lisa đặt hai tay sau đầu ngã người lên giường, mơ hồ trả lời, "Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, bắt nhiều người, tất nhiên người muốn trả thù cũng rất nhiều. Nếu nói về đối tượng tình nghi, sẽ không ít."

Trí Tú nghe xong lời này, đôi tay cầm đũa ngừng lại, cũng bỏ chén xuống.

"Sau này phải cẩn thận hơn."

Mặc dù biết là một cảnh sát hình sự như Lisa tất nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng vẫn muốn nói nhiều thêm một câu dặn dò cô.

Cô nằm im trên giường không trả lời, Lisa cũng biết lần này đã dọa nàng sợ. Nghiêng thân qua, nhìn vào mắt nàng nói rõ từng chữ, "Chị yên tâm, vì không muốn khiến chị lo lắng, sau này em sẽ cẩn thận gấp hai lần."

"Chính em nói, phải nhớ giữ lời." Thường ngày nàng luôn ngạo kiều khó có được một lần phá lệ.

"Nghoéo tay."

Hai người hơn hai mươi tuổi vô cùng hứng thú bắt đầu chơi trò con nít, hai ngón tay nhỏ quấn lại cùng một chỗ, em kéo chị, chị kéo em, chơi đến quên trời đất.

"À đúng rồi." Trí Tú đột nhiên sực nhớ một chuyện, "Đêm nay chị không tới được, có hẹn đi ăn với Khương Sáp Kỳ. Để chị nhờ Trân Ni đưa cơm tối cho em."

Lisa vẫn còn trong tình trạng khó chịu khi nghe được cái tên này, cô lập tức oán giận co mình lại.

"Sao vậy?" Không rõ đứa nhỏ này vừa rồi còn vui vẻ, đột ngột khó chịu như thế, Trí Tú nhẹ vỗ vỗ vai cô dò hỏi.

Ai ngờ tiểu Li lại uốn éo thân thể, quay lưng đi.

Khó chịu thì khó chịu, thái độ cự tuyệt giao tiếp của Lisa làm Trí Tú hơi bực mình, hạ mặt đối tấm lưng của cô lạnh lẽo nói, "Quay lại đây cho chị!"

Giọng nói Trí Tú vốn trầm, hơi nghiêm một chút băng lạnh đến mức khiến trong lòng Lisa sợ hãi. Cái đầu nhỏ run nhẹ, nghe lời chậm rãi xoay người lại, mang theo gương mặt oan ức.

Đôi mắt cún con to tròn khiến tâm ai đó mềm thành nước, Trí Tú thả nhẹ giọng nói, "Đến cùng là thế nào?"

Lisa rụt cổ lại, nửa gương mặt giấu vào gối, chỉ lộ ra mắt to tủi thân nói, "Không thích nàng"

"Không thích ai?" Trí Tú vẫn khó hiểu.

"Cái người chị vừa mới nhắc." Lisa càng vùi mặt sâu vào gối.

Trí Tú suy nghĩ nửa ngày mới nhận ra cô nói Khương Sáp Kỳ, bỗng nhớ tới trước đó khi ở nhà đứa trẻ này cũng biểu lộ vẻ kháng cự, quả thật mình đã quên toàn bộ chuyện ấy.

Kéo Lisa đến bên cạnh mình, hai tay Trí Tú ôm lấy mặt mềm mại của cô, hệt như dỗ một đứa bé hỏi, "Có thể nói với chị một chút tại sao em không thích nàng không?" Một bên là bạn thân, một bên là bạn gái, nếu như không hợp nhau sẽ rất phiền toái. Hiện tại đã phát hiện, vậy mau sớm tìm được vấn đề để giải quyết, đây là kế hoạch của Trí Tú.

Ánh mắt mong chờ của Trí Tú khiến Lisa không dám nhìn nàng, con ngươi áy náy hạ xuống, nói, "Em cũng không biết, lần đầu tiên nhìn thấy nàng em đã cảm thấy người này là kẻ thù trong đời em, không hiểu tại sao không thích."

...

Kế hoạch vừa nãy còn ấp ủ tuyên bố chết từ trong trứng. Không tìm được nguyên nhân không hợp nhau, làm sao có thể giải quyết được?

Chính Lisa cũng rất muộn phiền, dù sao đó cũng là bạn thân của Trí Tú, mình không chào đón nàng sẽ khiến Trí Tú khó xử. Rõ ràng Trí Tú cũng có nhiều người bạn khác, như chị Trân Ni, mình lại cảm thấy cho dù hai người thân mật đến đâu cũng không có gì lạ. Nhưng Khương Sáp Kỳ thì khác, vừa thấy được cô gái này trong lòng liền tức giận, thấy nàng ở bên cạnh Trí Tú càng phát hỏa hơn.

Nghĩ tới đây, Lisa co người lại càng chặt. Đến khi trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, mềm mại đàn hồi, xa lạ lại rất quen thuộc. Lisa bỗng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt dịu dàng của Trí Tú.

"Tối nay chị đem máy game cho em, đừng buồn, được không?"

Lần này nàng đã nhìn được quá trình đôi mắt Lisa dần dần phát sáng, dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng vừa được người mình thích thể hiện quan tâm tất cả uất ức đều tan thành mây khói, đứa trẻ thiếu chút nữa muốn khóc lên lại nở rộ như hoa hướng dương cười xán lạn.

-

Ở lại bệnh viện quan sát thêm một tuần, cuối cùng Lisa cũng như ước muốn nhận được sự cho phép xuất viện của bác sĩ.

Rốt cuộc không cần vùi mình cả ngày trong phòng bệnh, cùng ngày Lisa xuất viện cô liền trở về cục thành phố, bước chân bước vào văn phòng cũng nhẹ nhàng.

Vừa vào cửa, đầu tiên là được cấp dưới ân cần hỏi thăm.

"Lâu không gặp đội trưởng."

"Đội trưởng, em nhớ chị muốn chết."

"Chúc mừng thủ lĩnh mạnh khỏe xuất viện."

Lisa mỉm cười tiếp nhận sự nhiệt tình của đám người, không có chút cảm động. Những cái ánh mắt này nào có nhìn thấy mừng rỡ, đều xám ngắt rõ ràng là cặp mắt sói lóe sáng mỗi khi nhìn thấy đồ ăn.

"Nói đi, các cậu lại muốn đòi tôi cái gì." Lisa đưa ngón tay vuốt cằm, hơi híp mắt không lưu tình vạch trần bọn họ.

Mọi người bị lộ, nhao nhao thay đổi một dáng vẻ khác.

"Đội trưởng thoát ế."

"Là Kim chủ nhiệm trung tâm pháp y."

"Không mời đám cẩu độc thân này một bữa sao?"

Tụ lại một chỗ chỉ đợi mỗi cái này, trong lòng Lisa suy nghĩ, cô liếc về phía Thái Anh chứng thực, phát hiện đối phương đang bắt chéo chân xem kịch vui. Lần này không cần đoán cũng biết chủ ý của ai, hơn phân nửa là người này cầm đầu.

Cuối cùng Lisa chủ động hứa hẹn đêm nay sẽ mời mọi người, tùy tiện chọn địa điểm, lúc này cô mới được thả đi.

Nhưng Lisa bỗng nhớ tới một chuyện, gọi lại đám người chuẩn bị giải tán, "A khoan đã, nói với mấy cậu cái này."

Đám người: "?"

"Đừng chọn nơi quá đắt, hiện tại tôi là người có gia đình, phải để tiền nuôi vợ."

"Dừng!!!!!!!!!"

Quả thật là đến một nơi không quá đắt, mọi người tùy ý chọn một quán nướng bình dân.

Bà chủ quán nướng này là con tin trong một vụ bắt cóc Lisa từng xử lý, người chủ nghe nói đây là bữa ăn của ân nhân liền chuyển ra ba thùng bia mời mọi người uống, không đủ còn có thể tùy ý lấy thêm. Cái này khiến cả nhóm thanh niên sướng phát điên, không còn nhớ đội trưởng vừa hồi phục xuất viện, nhao nhao người cầm ly người cầm chai tiến đến chỗ Lisa.

Đến khi Trí Tú đuổi tới 'hiện trường', Lisa đã say bất tỉnh nhân sự. Đón nhận Lisa đang lung lay trong tay Thái Anh, nàng cố nén mới không phát hỏa tại chỗ. Mới xuất viện dám uống bia, là sợ mạng mình sống quá lâu sao?

"Chị Trí Tú, xin lỗi, tất cả mọi người rất vui quên mất chuyện Lisa vừa bị thương." Thấy sắc mặt Trí Tú không tốt, Thái Anh tranh thủ nhút nhát xin lỗi, sợ bị Trí Tú trách tội.

Trí Tú không thể hiện cái gì, nghiêm mặt chuẩn bị chào tạm biệt.

Có lẽ ngửi thấy hương thơm của Trí Tú, Lisa tỉnh lại.

"Chị."

Trước mặt mọi người, alpha đang say rượu vùi đầu vào cổ omega, tham lam hít lấy mùi vị chocolate thuộc về nàng.

Thái Anh lộ vẻ "đã hiểu" nhìn cả hai.

Gò má Trí Tú đỏ ửng, không nói thêm gì vội vã mang Lisa rời đi.

Cũng may sau khi lên xe, alpha say rượu không nháo loạn nữa, cô yên lặng dựa vào ghế phụ ngủ thiếp. Trí Tú lái xe, quen thuộc chạy đến tiểu khu của Lisa.

Thời điểm Lisa nằm viện, Trí Tú đã đi qua nhà cô mấy lần để lấy đồ dùng, hiện tại vẫn giữ chìa khóa nhà trong túi xách.

Cô gái nhỏ con phí hết sức của chín trâu hai hổ mới đem được cái tên say xỉn kia lên lầu. Tựa ở khung cửa nàng cảm giác thể lực mình đã cạn kiệt, biết sớm sẽ gọi Thái Anh đi theo giúp khiêng người này mới đúng.

"Lalisa em ăn cái gì, sao nhìn gầy ốm lại nặng như vậy?" Thể chất dễ xuất mồ hôi khiến trán nàng ướt đẫm, dưới ánh đèn sáng lấp lánh của hành lang lại vô cùng quyến rũ. Nàng thở hổn hển, vừa tìm chìa khóa vừa phàn nàn con ma men đang ngồi dựa lên tường. Cũng không thể trách Trí Tú ném đại con ma men sang một bên, thực sự quá nặng.

Lấy được chìa khóa mở cửa, cô gái nhỏ con lại sử dụng tiếp toàn bộ sức mạnh ít ỏi còn lại mới kéo tên chết bầm này vào phòng.

Sau khi quăng Lisa lên giường, Trí Tú mới có thể hít thở, đồng thời cũng xụi lơ trên giường.

"Meo?" Hoàng tử Leo đã không còn xa lạ với cô gái năm lần bảy lượt chạy vào nhà mình, chỉ là hiếu kì tại sao nàng nằm lên giường mẹ.

Trí Tú nghe Leo kêu, hướng nó vẫy vẫy tay, "Leo, lần sau mẹ con có uống say thì con đi đón, đừng gọi cho ta, có biết không?"

"Meo?" Nhân loại ngu xuẩn này đang nói cái gì?

Nghỉ ngơi một chút, Trí Tú chuẩn bị đứng dậy về nhà. Lisa đang ngủ say bên cạnh xoay người một cái, ngăn chặn lại hành động của nàng.

"Chị." Lisa phát ra tiếng nói mớ, đầu xù vừa vặn dụi vào vai Trí Tú, cũng không biết cô đã tỉnh hay còn trong mộng.

Trí Tú bị cọ ngứa, muốn đẩy đứa nhỏ to xác đang đè trên người mình ra, nhưng cố gắng nhiều lần cũng không thành công.

"Lisa đi ra, chị phải về."

"Chị thơm quá." Lisa cọ chóp mũi hướng vào phía sau gáy Trí Tú, mê luyến ngửi ngửi vị chocolate từ nơi đó.

Hành động này khiến đại não Trí Tú lập tức vang lên hồi chuông báo động, tăng thêm lực trên tay đẩy người phía trên. Nhưng mà đối phương lại không nhúc nhích tí nào, bờ môi bắt đầu dạo chơi trên cổ nàng, đầu lưỡi liếm đến đâu đều truyền đến dòng điện tê dại.

Cái này là muốn tắt đèn sao?! Trí Tú ý thức được điểm ấy trong lòng ngày càng hoảng.

Ngay tại khoảnh khắc người bên dưới chuẩn bị tiếp nhận những chuyện sắp xảy ra, phần cổ cảm giác được có chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống.

"Về rồi, chị đã trở về rồi."

Nương theo cổ ẩm ướt, tiếng khóc của Lisa cũng truyền đến.

Đương nhiên Trí Tú hiểu những lời này của cô có ý nghĩa gì, hai tay dự định đẩy Lisa ra ngừng lại, ngược lại ôm lên vai người phía trên, vỗ nhẹ lưng dỗ dành cô.

"Ừm, chị về rồi."

Lisa không còn làm hành động khác, chỉ liên tục nức nở ôm thật chặt người quan trọng trong lòng, để nàng không thể rời xa mình nữa.

"Meo~"

Leo ngồi ở cửa phòng ngủ, nhìn hai người trên giường thật lâu không có động tĩnh, cảm thấy nhàm chán, quơ cái đuôi nằm xuống ổ mèo của mình.

=====


Thịt đâuuuuu 😶

Chương trước Chương tiếp