- Longfic Junseob Dung Khoc Anh Dau Long Do Chap 37

Tùy Chỉnh

- Hừ. Không muốn. Thật sự không muốn cùng tôi một chỗ.

Như một câu khẳng định khiến đối phương lâm vào tình thế khó xử. Biểu hiện trên khuôn mặt hắn có đôi chút khó chịu, tâm tình vì thái độ cự tuyệt của ai đó mà đâm ra bất ổn. Cậu nhóc này cư nhiên lại không muốn cùng hắn có quan hệ, hắn có chỗ nào không khiến cậu vừa lòng. Bao nhiêu đàn bà bày mưu tính kế để được cạnh hắn, được hắn để ý, vậy mà vì lí do gì cậu nhóc lại tỏ ra sợ hắn như vậy. Chỉ vì ép cậu cùng một chỗ mà lại hận hắn vậy sao? Yang Yoseob, cái mà tôi muốn là sẽ có bằng được. Tôi muốn chơi đùa với cậu thì nhất định phải vờn đến cùng, cậu không muốn nhưng cậu không có khả năng cự tuyệt. Lên giường với tôi hai lần, cậu nghĩ mình còn có tư cách tỏ ra trong trắng. Tôi vì cậu mà bỏ một chút thời gian để tới đây, cậu không có quyền trốn tránh.

- ...

Cậu cắn môi không biết phải nói sao để hắn buông tha cho cậu, chỉ biết lắc đầu phủ nhận. Khuôn mặt ủy khuất quay đi tránh đối diện trực tiếp với đối phương. Chỉ hận là dù cậu có muốn trốn tránh bao nhiêu thì hắn vẫn đang ở rất gần. Sao lại phải gặp lại, cố tỏ ra không quen biết không được sao. Cậu vừa mới quên được tại sao còn khơi lại.

- Cậu không muốn nhưng tôi muốn. Quay đầu lại đây.

Hắn đưa tay xoay người cậu lại rồi cúi xuống chạm vào đôi môi đã từng khiến hắn thích thú. Động tác nhẹ nhàng như nâng niu một đóa hoa quý trên tay, sợ rằng chỉ cần chạm mạnh là vỡ vụn. Cậu trong mắt hắn vô cùng nhỏ bé, tựa như chỉ cần kéo cậu lại thì cả thân thể đáng yêu này sẽ nằm trọn trong lòng hắn. Nhưng tốt nhất vẫn là nên nghe lời một chút. Hắn nâng cằm cậu lên cho cậu hé miệng ra rồi cúi xuống hôn sâu hơn, ai đó đang chịu ủy khuất đến muốn khóc nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi im mở to mắt ra nhìn hắn đang đùa nghịch.

Bản thân cũng cảm nhận được hành động dịu dàng ôn nhu của hắn, lòng cậu lập tức yếu mền. Cảm giác sợ hãi cũng không còn đè nặng như khi vừa mới chạm mặt, cậu chỉ không hiểu bản thân hắn đến cùng là muốn cái gì. Cũng giống như cảm giác khó tả lúc này như thế nào, vì sao lại phải ưng thuận hắn. Chính cậu cũng không biết.

Đến khi cả người cậu mềm nhũn trong lòng, hắn mới luyến tiếc rời môi cậu. Tư vị vẫn tuyệt như vậy, không khỏi khiến một người như hắn nảy sinh ý niệm chiếm đoạt. Trong lòng đột nhiên khó chịu khi thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Yoseob. Hắn còn nghĩ rằng mèo nhỏ đã chịu khuất phục.

- Tôi rất muốn nhìn thấy "em" ngoan ngoãn như vậy.

Hắn đưa tay lên vuốt tóc cậu,  hắn có cảm giác muốn được yêu thương và chiều chuộng cậu nhóc này. Đây có lẽ là lần đầu tiên. Lúc đầu khiến hắn cảm thấy mất kiên nhẫn đôi chút, nhưng chẳng phải lúc này cậu khuất phục im lặng chịu đựng sao. Mặc dù hắn muốn cậu tình nguyện làm người của hắn nhưng như vậy cũng tạm đủ rồi. Bất cứ khi nào muốn, hắn sẽ tìm đến cậu. Còn lần này coi như là bước dạo đầu.

Nhìn thấy ánh mắt thỏa mãn của hắn mà Yoseob càng thấy xấu hổ. Chính cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác ngượng ngùng khi hắn cứ nhìn cậu không rời như vậy. Nhất định chẳng phải là ý đồ tốt đẹp gì. Cậu cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, trong lòng bao nhiêu khúc mắc cứ quanh quẩn không thôi.

- Tôi.....Anh cho tôi xuống xe đi.

Mất nửa ngày cậu mới nghĩ ra được một câu để nói, cảm thấy bản thân trống rỗng. Tình huống này thật chẳng biết phải đối mặt ra sao. Cậu chỉ muốn rời khỏi tầm mắt hắn, không muốn cuộc sống sau này của mình phải chịu quá nhiều sự phiền toái.

- Chúng ta sẽ còn gặp nhau sớm thôi.

Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu rồi mở cửa xe cho cậu đi xuống. Nhìn nét mặt đờ ra đầy ngây thơ của cậu mà hắn bật cười trong lòng, tâm hồn cậu thuần khiết như vậy thật khiến con người khó kìm lòng được.

.

Chiếc xe đã rời khỏi từ lâu nhưng Yoseob vẫn đứng nguyên một chỗ, khuôn mặt thất thần tức thời không nghĩ được mình nên làm gì. Cậu có nên nói cho cha và Min Ho biết chuyện này. Chắc chắn hắn vẫn sẽ còn tìm đến cậu, chuyện này thật nguy hiểm nếu cứ tiếp tục. Tuy rằng hắn không hề tỏ ra ý muốn làm hại cậu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một chút lo sợ. Còn bản thân cậu cũng thấy có một điều gì đó khác lạ, cứ nghĩ đến hắn thì nhịp tim lại đập dồn dập. Tự nhủ chắc do áp lực và căng thẳng quá thôi.

Những ngày tiếp theo trong đầu cậu vẫn còn nghĩ đến lần gặp hắn trên xe hôm đó. Mỗi khi nghĩ tới lần hắn hôn cậu dịu dàng là mặt cậu lại đỏ bừng, tim đập mạnh. Chắc cậu bị bệnh rồi, nhất định thế. Sao hắn cứ như ma ám cậu hoài vậy. Cho đến khi vô tình gặp hắn ở trường, cậu lại thấy bất an. Cậu biết Yong thị cũng có một khoản đầu từ vào ngôi trường này không nhỏ, nhưng cậu không nghĩ rằng hắn lại hay lui tới đây. Cậu còn nhớ cái lần cậu đắc tội với Lee Hong Ki, hắn cũng ở đây. Trong lòng lại có một chút mong muốn được nhìn thấy hắn, đến khi nhìn thấy rồi lại muốn trốn tránh.

- Lại đây.

Hắn đã để ý thấy cậu nấp sau dãy nhà thực hành ngay từ đầu . Không muốn cậu chạy trốn hắn mãi như vậy, dù sao hắn ghé qua đây cũng chỉ vì muốn nhìn thấy cậu. Cậu rốt cuộc có gì đặc biệt mà lại khiến hắn có hứng thú như vậy.

Giật mình khi bị phát hiện, cậu quay đầu chạy nhưng hắn đang đứng trước mặt cậu. Lần này khỏi thoát thật rồi. Sống lưng lành lạnh khiến cậu thêm sợ hãi, quả thực lúc này bao cảm xúc đều lẫn lộn không phân biệt được. Hắn chống hai tay lên tường như kìm kẹp cả người cậu trong tay, cậu lúc này thật nhỏ bé, hắn phải cúi đầu xuống mới nhìn rõ khuôn mặt đang ngây ngốc của ai đó.

- Lại định chạy nữa sao?

Hắn đột nhiên lên tiếng làm cậu giật mình, cậu cố nhích người né tránh nhưng dường như không gian hiện tại đã quá chật hẹp, phía trước là khuôn ngực rắn chắc của hắn, ngay phía sau lại là bức tường vừa cứng vừa thô như đang áp đảo cậu. Cậu thừa nhận là mình đang nhìn trộm hắn, thừa nhận là mình muốn nhìn thấy hắn nhưng cậu không hề mong muốn mọi chuyện lại thành ra thế này. Biết vậy cậu đã đi theo lũ bạn xuống căngtin ngồi ăn bánh cho rồi.

- ....

- Hình như mỗi khi gặp tôi em đều bị câm sao ?

- Rốt cuộc anh..muốn....gì chứ?

Tại sao mỗi khi cậu ở cạnh hắn lại đều cảm thấy áp lực như thế này. Đứng trước mặt hắn cậu đều không biết mình nên nói cái gì, thậm chí cũng không thể nghĩ được mình nên làm gì? Hắn tỏa ra một khí chất lạnh đến bức người, cho dù hắn có dịu dàng với cậu nhưng căng thẳng trong cậu vẫn không thể xóa bỏ.

- Lâu không gặp ,tôi nhớ hương vị này.

Hắn đưa ngón tay đặt lên môi cậu, bên trong khao khát được chiếm đoạt nó. Hắn thật sự rất nhớ vị ngọt này, mùi vị này chỉ có cậu mới có.

- Ưm. Bỏ tay ra.

Gạt tay hắn ra mà biểu hiện có chút khó chịu. Lần trước do mất kiểm soát nên mới để hắn ức hiếp dễ dàng như vậy. Cậu đâu phải loại người dễ dãi muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn. Hắn thật là chẳng coi người khác ra gì, trong mắt hắn cậu là người như thế nào chứ.

.

---------------------------------------------

BEAST comeback rùi **nhảy tưng tưng**.
Cùng ủng hộ "YeY" hết mình nhé mọi người.
YeY  YeY  YeY  YeY