[Trừng trung tâm] Trọng sinh chi tố quỷ - Chương 14

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Chết tiệt!" Giang Trừng chửi thầm không biết lần bao nhiêu. Hắn hiện tại đang khá là hoang mang.

Liên Lộc Kỳ ngoài ý muốn đang ở trong túi càn khôn, tự biết ca ngợi bản thân khá may mắn nhưng tình hình lúc này quả không ổn. Tẩu thi xuất hiện thì nhiều thật đấy, cơ mà giải quyết xong rồi. Mà giải quyết kiểu gì? Chính là kiểu hiển nhiên nhảy lên kiếm lao đi.

Xong! Giang Trừng đi hướng nào hắn cũng không biết. Trời quả thật rất tối, xung quanh đều là một màu đen, ánh trăng bị mây che phủ soi xuống mới miễn cưỡng thấy được năm ngón tay. Nhân Dương rộng lớn như vậy, với bản lĩnh của hắn có thể tìm thấy hai người kia quả là chuyện hoang đường. Hắn rất đau lòng, hận sao không nhất quyết đi theo bảo vệ bọn họ. Hoa cũng nhổ lên rồi, hai thiếu niên trong rừng sâu sẽ không có chuyện?

Tính vậy chứ người gặp khó khăn mới là hắn. Hắn là bị lạc đường!

Giang Trừng ngự kiếm lao vùn vụt trong gió, tứ phương chả xuất hiện cái gì đặc biệt, rặt một mảnh âm u. Hắn thậm chí còn nghĩ có khi lạc vào trong kết giới rồi không chừng. Thấy ngự kiếm mãi không có kết quả đành phải đáp xuống đi bộ.

Đúng là càng sống lâu càng gặp nhiều chuyện. Hắn gần mười năm ở Liên Hoa Ổ không làm sao, thế mà trong một năm nay lại lạc đến tận hai lần, lại còn toàn đi cùng lũ nhóc nữa.

Coi có tức không. Đáng lẽ hắn nên như bình thường gọi một người theo cùng... Cơ mà sĩ diện của thiếu chủ lại không cho hắn làm vậy.

Đáng tức hơn là bản thân hắn vẫn chưa rút được kinh nghiệm từ vụ diệt Thủy Hành Uyên đợt trước. Thật ra lúc đấy hắn không mang nhầm bùa, hắn mang chuẩn đó chứ. Nghĩ chỉ nó đơn thuần là con quái vật bình thường chưa cắm rễ ở đấy, chỉ cần xấp bùa cộng với song bích cũng dư sức gửi trả Ôn thị. Đấy là nếu nó là quái vật bình thường.

Trong túi càn khôn của hắn vẫn còn mấy tấm Truyền Tống Phù dạng vận chuyển đây, lại ngây thơ nghĩ sẽ dùng đống này chuyển Kim Quang Dao về trước, sau đó chỉ còn chuyển Tiêu Lang Thần về nữa thôi là đủ. Lúc nghĩ ra kế hoạch này hắn còn vui đến nỗi không nhịn được cười cơ mà...

Đúng đời không như mơ, đi tìm hai huynh đệ kia còn khó nói chi đến việc tìm Tiêu Lang Thần. Giang Trừng cả ngày hôm nay chỉ ngủ được có một canh giờ, dù gì cũng là thân thể thiếu niên nên hiện tại không tránh khỏi mệt mỏi. Chẳng biết có đi được đến sáng không.

Đi một lúc lâu Giang Trừng đến giới hạn rồi mới tìm một chỗ bằng phẳng, đặt kết giới xung quanh, ngồi dựa vào đá ngủ thiếp đi.

Hắn bình thường sẽ không gặp phải sinh vật nguy hiểm gì nên chỉ đặt kết giới qua loa cũng giúp hắn an tâm như ngủ ở nhà.

Giang Trừng có giấc ngủ ngon, có một giấc mơ- ít ra có thể tính là đẹp.

Kim Tử Hiên, Kim Quang Dao tìm lâu không thấy cũng quay về chỗ cũ rồi. Hai người đợi mãi vẫn chưa thấy Giang Trừng quay lại đành phải đi tìm.

Đi được một đoạn bỗng dưng Kim Tử Hiên cảm nhận được ở xa xa phía trước bất chợt có oán khí như bùng nổ. Nhận ra nhất định Giang Trừng đã tìm thấy Liên Lộc Kỳ, quay lại nơi ban đầu đợi Giang Trừng.

Đợi.

Đợi.

Và đợi.

Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Kim Quang Dao không đợi nữa, nghĩ Giang Trừng có chuyện rồi, ngự kiếm bay đến nơi nồng đậm oán khí, Kim Tử Hiên cũng đi cùng.

Hai người đến nơi thì thấy khá nhức mắt. Bên dưới loi nhoi loi nhoi toàn tẩu thi, chúng nó cứ đi loanh quanh không có mục đích, dẫm đạp lên nhau, chân tay rơi lả tả. Khung cảnh vô cùng buồn nôn, dù gì hai người mới lần đầu nhìn thấy, có lẽ sẽ phải bỏ mấy bữa cơm rồi.

Thế nhưng ngự kiếm vòng vòng vẫn không thấy dấu hiệu Giang Trừng từng ở đây. Ban đầu còn an tâm vì chắc y chưa làm sao, càng về sau càng lo muốn chết.

Giang Trừng rốt cuộc đi đâu? Hay người tìm thấy Liên Lộc Kỳ không phải y, y vẫn tìm nó trong rừng sâu kia? Suy đoán này vừa sinh ra đã bị đè nát. Giang Trừng chắc chắn cảm nhận được oán khí, mà theo lời Nhu Hạnh trong rừng này ngoài ba người làm gì còn ai.

Y chắc chắn đã lấy được Liên Lộc Kỳ. Cơ mà người đâu rồi?

Hai người thấy bản thân làm mất quá nhiều thời gian, hết cách bèn quay lại Nhu gia.

Kim Tử Hiên đối với Nhu Hạnh chính là tôn trọng, tôn trọng dành cho một tông chủ. Kim Quang Dao cũng vậy, nhưng mà đã nhìn thấy bộ mặt kia của Nhu tông chủ chẳng muốn nể nang gì nữa. Nửa đêm không ngại xông vào phòng tông chủ kéo Nhu Hạnh dậy.

Ấn tượng của hai người về Nhu Hạnh có phần là ngủ say như chết, hơn nữa còn bị mộng du. Thế mà hai người định kéo hắn dậy thì hắn bất thình lình mở mắt ra, ngồi dậy thản nhiên hỏi:

"Nhị vị công tử đi săn về rồi sao? Hai người đến đây làm gì? Vãn Ngâm đâu?"

Chính xác hai người còn chưa hết bất ngờ nhưng vẫn phải nói chuyện.

Kim Tử Hiên: "Giang Trừng tìm được Liên Lộc Kỳ vẫn chưa thấy về!"

Nghĩ Nhu Hạnh chưa tỉnh Kim Quang Dao liền nói tiếp, vẻ mặt gấp gáp:

"Giang Trừng mất tích rồi!"

"Cái gì?!" Nhu Hạnh trợn mắt vội vàng đứng lên mặc tông chủ phục, cả người còn chưa chỉnh tề đã lao ra ngoài tập hợp môn sinh tìm người.

Kim Tử Hiên trước mắt lộn xộn bóng trắng cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc. Vẫn là không nghĩ nhiều nữa, trước dẫn bọn họ đi tìm người.

Nhân Dương Nhu thị hiếm có một đêm náo nhiệt.

Người người ngự kiếm, tông chủ dẫn đầu, khí thế rất chi hùng dũng nhưng được một lúc lại nháo nhào lên. Lật tung cả khu rừng, cả đàn tẩu thi cũng bị Nhu thị diệt hết không còn một con.

Không thấy người!!!

Tìm khắp nơi vẫn không thấy! Ba người Nhu Hạnh thần kinh căng thẳng hơn dây đàn, tập trung tìm kiếm không dám nghĩ đến viễn cảnh khác.

Nhu Hạnh tốc độ ngự kiếm cực nhanh, nơi đi qua chỉ để lại một đạo ánh trắng không nhìn rõ người. Chẳng bao lâu đã qua hết các vùng lân cận, tuy vậy nhưng chưa tìm được Giang Trừng.

Trái với vẻ ồn ào bên kia. Giang Trừng ngủ tốt mơ thấy một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ- chắc vậy.

Trong mơ hắn thấy Mạt Lỵ, Phi Phi, còn có Tiểu Ái lớn lên, đều trở thành linh cẩu oai phong nhất. Chúng nó còn sinh cho Giang Trừng một đàn tiểu cẩu bông mềm- Khoan! Chúng nó là đực mà!

Bị giấc mơ dọa sợ, Giang Trừng mở mắt tỉnh dậy. Đột ngột tỉnh khiến hắn bị choáng váng không nhìn rõ xung quanh, một lúc sau lại ngả lưng nghỉ tiếp.

Hắn cảm thấy rất thoải mái. Ấm ấm, mềm mềm...

"Cái quái-" Giang Trừng cảnh giác quay lại đằng sau.

Đập vào mắt hắn là Tiêu Lang Thần đang say ngủ.

"Ha ha, thật là. Trong mơ cũng thấy mày nữa."

Giang Trừng tự nghĩ rồi an nhiên nằm ngủ trong lòng Tiêu Lang Thần.

Sáng sớm hôm sau. Cả khu rừng như được vực lại sức sống khác hẳn với vẻ âm u đêm qua. Tán cây xanh mướt đầy những tiếng ríu rít, đầu ngọn cỏ còn điểm xuyến mấy hạt sương đọng lại, thanh bình đến lạ. Mặt trời mới lên chạy ngang ánh nắng xuyên qua mọi ngóc ngách, chiếu lên gò má của một thiếu niên tử y đang say ngủ. Người thiếu niên dung tuấn mỹ mạo, coi là đẹp đẽ nhưng người ta không muốn đến gần.

Không muốn đến gần có hai lí do.

Một là vì bản năng. Hai cũng là bản năng. Lí do thứ hai khác ở chỗ đằng sau thiếu niên còn có một yêu khuyển cực cực kì đáng sợ. Thử hỏi xem Tiêu Lang Thần hung dữ lại có chủ, kẻ đó không phải thần tiên thì cũng là đại yêu quái- ai có thể đến chọc hắn.

Giang Trừng lần nữa thức giấc cũng không có biểu hiện gì thái quá. Con người đã trải qua gần tất thảy trầm luân của thế gian thì còn gì khiến hắn thất thố đâu, trừ đi lạc *gạch bỏ*.

Hắn thật ra vui sướng muốn chết, muốn hét lên cho cả thế giới biết San San đã về tay hắn rồi.

Tiêu Lang Thần cảm giác có người nhìn chằm chằm mình liền tỉnh dậy, thấy Giang Trừng đuôi phe phẩy vài cái. Giang Trừng vươn tay vuốt ve đầu nó, mỉm cười dịu dàng nói:

"San San, ngươi ở đây chán lắm đúng không. Đúng hả, vậy theo ta về Vân Mộng đi."

San San tất nhiên có hiểu hắn nói gì. Cơ mà bất động vì hai chữ "San San" nên không phản ứng kịp, bị gán ngay cái tên kì kì, sau liền bị Giang Trừng tự quyết định mang về. Nó là yêu khuyển hàng thật giá thật đấy, nhưng mà vẫn không nói được, chỉ có thể ủy khuất đi theo người kia.

Giang Trừng thấy San San bộ dạng ủ rũ liền quay phắt lại vồ lên người nó, San San bị giật mình lỡ "ẳng" nhẹ. Giang Trừng nghe thấy thì bật cười.

Thật sự rất vui, bao nhiêu năm rồi hắn mới lại được nuôi chó.

"San San, để ta xem vết thương của ngươi." Giang Trừng di quanh xem xét San San, sờ tay sờ lên nhúm lông ngăn ngắn ở cổ nó.

"Ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi." Đi theo ta, một tấc cũng không được thiệt thòi.

San San thoáng chốc vui mừng hẳn. Mắt long lanh, đuôi liên tục quẫy, chứng tỏ nó chấp nhận cái tên này.

Một người một cẩu nhẹ bước trong rừng. Giang Trừng thấy cũng bình thường, có San San chỗ này hắn cũng không buồn. Còn San San phát hiện ra việc gì đó, dụi dụi vào lưng hắn, cúi người xuống. Lúc hắn yên vị trên lưng nó, nó bắt đầu lao đi. Được một khắc đã xuất hiện hàng loạt thân ảnh bay loạn trên cao.

Nhu Hạnh nhìn thấy Giang Trừng, mắt sáng quắc lên ngự kiếm về chỗ hắn, dường như không để ý đến San San mà nhảy từ trên kiếm xuống ý định ôm Giang Trừng. San San tiến một bước, y vồ hụt đáp thẳng xuống đất lộn mấy vòng, toàn thân tiên khí đứng lên đi đến trước mặt Giang Trừng, như kiểu người vừa lăn trên đất không phải y.

"Nhu tông chủ, Nhân Dương có chuyện gì vậy?" Giang Trừng căng thẳng, vẻ mặt ít khi có lo lắng, leo xuống khỏi người San San.

Nhu Hạnh xoay Giang Trừng một vòng, xác định ổn rồi mới đoan chính nói:

"Còn không phải đi tìm Vãn Ngâm! Ngươi đi đâu suốt đêm qua mà không báo chúng ta một tiếng? Mà ngươi nhặt được con chó này ở đâu đây?!"

Giang Trừng cảm thấy có lỗi, ái ngại nói: "Nha... Ta mệt quá nên ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thì gặp San San nên ta mang nó về" chứ ta đâu có bị lạc.

Vừa dứt lời thì huynh đệ họ Kim đáp xuống, may mắn vẫn giữ được khí chất công tử thế gia, không như ai kia. Bọn họ chạy lại hỏi han liên tục, Giang Trừng cũng nhiệt tình trả lời không sót một câu. Còn bọn đệ tử bị tông chủ hành xác cả đêm nghe thấy liền muốn lật bàn.

Cả thế gian làm gì có ai như hắn. Chỉ vì ngủ quên mà khiến lòng người không yên, náo loạn hết nhà người ta lên. Mà gì đây, "nhặt" được yêu khuyển? Có mờ ám quá không, có dã man quá không, có ngầu quá không???

Sau cùng chả ai rảnh đi quản việc đó. Vì mệt quá nên cả lũ kéo nhau về Nhu thị ngủ cả một ngày, đến lúc đấy mới thấm câu "mệt quá ngủ quên", đến ăn cơm cũng không màng.

_Hết chương 14_

25/4/2020

Chương trước Chương tiếp