[Trừng trung tâm] Trọng sinh chi tố quỷ - Chương 2

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Nhưng mà thêm một việc không bằng bớt một việc, sớm tập tính hoà nhã còn có thể bớt người đối đầu về sau.

Thế là Giang Trừng từ trong lòng Ngu phu nhân ngoi ra, dơ tay sờ sờ mặt nàng. Không ngoài dự đoán, Ngu phu nhân nhìn xuống. Cái nàng nhìn thấy khiến bản thân đứng hình mất một lúc, xong rồi từ từ ôm Giang Trừng lên, bước ra khỏi phòng.

Cái khiến Ngu phu nhân đứng hình chính là nụ cười của Giang Trừng, không phải là nụ cười bình thường mà là nụ cười cực kì ngây thơ của một ấu tử cực kì khả ái, cực kì khả ái, cực kì khả ái!

Giang Trừng nước mắt tèm lem trên mặt vẫn cười thật chói mắt, đây là kĩ năng hắn cả đời trước có mà không biết dùng, hoặc là không có cơ hội dùng, phí phạm... giờ phải biết tận dụng khuôn mặt mỹ nam đứng thứ năm tu chân giới nha.

Hắn vừa nói vừa cười "Mẹ, con không sao. Con muốn đến phòng người chơi." Xong thấy nàng không nói gì thì lại túm tay áo lay lay "... Mẹ, đi ngay được không. Con muốn đến phòng người chơi." Giang Trừng mới không thừa nhận là hắn vừa làm nũng với mẹ đâu, đây chỉ là biểu hiện vốn có của một đứa trẻ thôi…

Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Trừng thân cận với nàng như vậy, Ngu Tử Diên không ngoài dự đoán mềm lòng xuống.

Ngu phu nhân thu liễm lại, bế lên Giang Trừng, bước qua Giang Phong Miên và Ngụy Vô Tiện đang cúi gằm mặt xuống đất. Giang Trừng nhìn Giang Phong Miên một cái, thấy hắn vẫn thờ ơ lãnh đạm cũng chẳng có cảm giác gì.

Vẻ mặt kia của Giang Phong Miên hẳn là lại nghĩ Giang Trừng cần cố gắng nữa.

Trực tiếp lơ luôn, hắn cũng chẳng có gì để nói. Nếu là đời trước, hắn còn mong phụ thân hắn sẽ hỏi han một câu.

Đấy là "nếu" xảy ra.

Ngoài cửa, Giang Trừng thấy Kim Châu, Ngân Châu đã đứng đợi sẵn. Giang Trừng rất có hảo cảm với hai vị này.

"Nhị cô cô, một ngày tốt lành." Giang Trừng vẫn giữ bộ mặt vui cười chói loá.

"Công tử, một ngày tốt lành!" Hai người đồng thanh đáp. Giang Trừng có thể thấy sự vui mừng trong mắt bọn họ.

Kì thật, kĩ năng tuyệt nhất của Giang Trừng là coi nét mặt của người thân xung quanh. Suốt vừa nãy hắn đã thấy có gì không bình thường rồi.

Trên cả quãng đường đến phòng mẹ hắn đã không ngừng đặt câu hỏi, nhưng không tìm được lấy một câu trả lời. Quan trọng nhất "Mẹ vẫn luôn đối xử với ta như vậy sao?''

Cuối cùng, hắn chỉ có thể tìm được lí do là bản thân được quay về với mẹ và đương nhiên thế giới này phải khác một chút mới hợp lí, đâu thể giống y đúc như trước. Càng tốt, đây cũng là ước nguyện của hắn. Bây giờ đánh chết Giang Trừng cũng chắc chắn cả chân trời hoa lần trước không phải Á Phù Du, Á Phù Du hình dạng thì hắn không biết nhưng công dụng không phải thế này. Này là hắn có thêm một cơ hội...

Giang Trừng tỉnh dậy tầm chiều, sau khi theo Ngu phu nhân về phòng nàng thì cũng chỉ chạy loanh quanh phòng chơi, thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện với Kim Châu, Ngân Châu. Khung cảnh Liên Hoa Ổ không thay đổi nhưng Giang Trừng vẫn thấy cái gì đó kì lạ. Hắn được mẹ bế đi thì còn gì bằng. Còn tại sao? Cùng lắm là do mẹ ở đây thay đổi đi.

Lại phát giác ra, bóng hình Ngu phu nhân ngồi trong phòng rất cô độc. Mắt nàng luôn dõi theo Giang Trừng như nhìn trân bảo vậy, Giang Trừng có chút không quen cùng đau xót không thôi.

Suốt ban nãy Giang Trừng được bế đi có gặp một vài môn sinh quen thuộc trong trí nhớ, chắc do họ bận việc nên mới không để ý Giang Trừng nên hắn chả nói chuyện với ai được. Chung quanh phòng mẹ lại chả có ai đi qua.

Hiện tại là Giang Trừng đi tắm, hắn cảm thấy cơ thể này thật yếu ớt, vận động một tí mệt dã man. Rơi xuống sông không bơi lên được chắc do được đưa đến không đúng lúc, thế mà trên cơ thể lại có mấy vết bầm tím hoặc vết thương chưa lành, rốt cuộc dưới sông có cái gì?

Sau một tuần lơ tơ mơ sống trong sự bảo hộ, sủng nịnh của mẹ và nhị vị cô cô, còn có Ngụy Vô Tiện lắm mồm- Giang Trừng đã tổng kết được vị trí của bản thân trong thế giới này.

Giang Trừng là một kẻ yếu đuối, kém cỏi và khóc đặc biệt nhiều. Đấy là lí do hay bị bắt nạt, mặc dù hiện tại có cho bọn chúng cũng không dám động cái lão gần tứ tuần này! Ngoài mấy người vừa kể trên, sử dụng cách nói giảm nói tránh là ai cũng không thích Giang Trừng, còn không nói thẳng là ghét, kể cả Giang Yếm Ly. Số lần Giang Trừng gặp nàng còn không nhiều bằng gặp lục sư đệ. Hắn không hiểu, cũng chả bận hiểu.

Bỏ qua!

Giang Trừng có chút tiếc món canh sườn củ sen đời trước tỷ tỷ nấu cho hắn. Hắn chỉ biết thở dài vì món đó ở thế giới này nuốt không trôi. Phải kể đến mấy hôm trước bị Ngụy Vô Tiện kéo đi hái đài sen, tỷ tỷ ra gọi Ngụy Vô Tiện vô nếm thử canh sườn được chế biến với công thức mới, mà thấy Giang Trừng ở cùng thì đương nhiên miễn cưỡng phải mời cả hắn- hắn lại không cần!

Ngụy Vô Tiện thì vẫn vô sỉ như thường, chỉ khác không phải cái cao da chó gắn trên người Giang Trừng suốt ngày. Tên đó chỉ đến gặp Giang Trừng mỗi buổi chiều khoảng hai canh giờ rồi đi luyện tập. Hỏi mới biết, này Ngụy Vô Tiện nhưng là tông chủ tương lai, không phải Giang Trừng nên không lêu lỏng mãi được. Giang Trừng nghe xong tất nhiên ngạc nhiên, xong hắn còn đang muốn ăn mừng vì vứt được cái chức này đây. Căn bản đối với Giang Trừng chỉ cần người nhà đều còn là đủ nên chẳng nề hà gì đó. Việc luyện tập hắn tập hay không tập đều như nhau, chả ai quản hắn, và thỉnh thoảng mẹ có huấn luyện cho hắn chút ít.

Còn nữa, giờ bọn họ dùng bữa riêng.

Giang Trừng bây giờ lớn hơn cả phụ thân mình, hắn thậm chí tạo cho các trưởng bối trong tộc suy nghĩ ''A, vị huynh đệ này ở Giang gia sao ta chưa từng gặp?'' mỗi khi đi lướt qua bọn họ. Cũng không phải gì lạ, khí tràng của Giang tông chủ dễ gì suy giảm. Ngoài chưa kết đan ra thì kĩ thuật không thay đổi nên hắn vẫn duy trì thói quen luyện tập buổi sáng với một cành cây.

Đôi lúc Giang Trừng thấy hơi phiền vì toàn bị mọi người hắt hủi trong khi chả làm gì nên tội. Tỉ như mua đồ, Ngụy Vô Tiện mua thì không sao mà hắn mua chủ quán cứ vùng vằng. Điều đó làm hắn tổn thương không? Không hề, Chỉ phiền thôi. Dẫu sao Ngụy Vô Tiện cũng đối hắn rất tốt. Vì lẽ đó hắn làm cho mọi người triệt để tránh xa hắn luôn. Ha ha, ta Giang Vãn Ngâm thật bất đắc dĩ mới như vậy, hoàn toàn không phải do tính ta xấu- Này là hắn dùng tiếng lòng biện bạch.

Cái Giang Trừng quan tâm nhất sau khi hiểu được thế giới này là làm sao để bi kịch không xảy ra lần nữa.

Đầu tiên hắn nghĩ là cùng mẹ dứt khỏi Giang gia về vùng yên bình nào đó ở Mi Sơn sinh sống. Nếu may mắn mẹ hắn còn có thể tái giá, theo đó kèm một cuộc sống hạnh phúc.

Ấy vậy suy nghĩ này Giang Trừng nên cất đi thôi, mẹ chắc vẫn còn chấp nhất mối nghiệt duyên đứt đoạn này đây. Giang Trừng đương nhiên có hỏi "Mẹ, sao phải khổ sở như vậy?" Hắn thấy không đáng, nhưng lần nào đáp lại cũng chỉ là tiếng thở dài. Giang Trừng chỉ còn biết cố gắng tập luyện, chí ít bảo vệ được mẹ là đủ.

Hắn tự biết rõ mình không phải người lòng mang thiên hạ, sẽ không phân "người khác" một phần quan tâm để tự rước phiền phức.

Sau khi kết được kim đan với nhận lại Tam Độc, Giang Trừng biết trình độ thực chiến của mình khá là thượng thừa rồi nhưng khổ nỗi tu vi bất khả cầu. Sau cùng chỉ còn cách nuôi quân ngầm thôi.

Mà tiền lại không có… Ông trời biết trêu ngươi, đời trước hắn thừa tiền chả biết để làm gì thì giờ đây không có lấy một thỏi vàng. Cái lão phụ thân của hắn chắc chẳng cho mượn đâu, chỉ còn cách cầu mẹ khiến nhà ngoại cho hắn mượn với lí do việc này hợp với hắn hơn.

Giang Trừng rất có tài kinh doanh, đây là sự thật. Ban đầu Ngu Tử Diên còn nghi ngờ thực lực kinh doanh của hắn nhưng qua lời Kim Châu, Ngân Châu thì cũng an tâm.

Để đề phòng mẹ nghi ngờ hắn nuôi quân rồi hỏi cái gì thì hắn không trả lời được, vì vậy số tiền kiếm được chỉ có Kim Châu, Ngân Châu biết. Hai người này giống Ngu phu nhân, rất tin tưởng Giang Trừng nên cũng theo giấu Ngu Tử Diên giúp hắn ra mặt thương nghị làm ăn. Nhờ vậy, thời điểm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học Giang Trừng đã có một đội quân khoảng bốn trăm người. Tuy hơi ít nhưng đều được đầu tư huấn luyện hết sức tinh nhuệ.

Thì tiền hắn kiếm được đâu có ít.

Lúc rời đi đến Vân Thâm, Giang Phong Miên nhắc nhở Ngụy Vô Tiện mấy cái gì đấy còn phần Giang Trừng chỉ để lại một câu "Đến đó cũng đừng làm phiền người khác" rồi quay lưng về phòng. Nhìn theo bóng lưng của Giang Phong Miên bước đi Giang Trừng còn không biết mình có trách nhiệm với Giang gia không. Lại nghĩ đến mẹ… Hắn thở dài, coi như trả công sinh thành đi. Hắn bảo vệ Giang gia cho trọn chữ "hiếu" là được.

Đến vùng Cô Tô là có thể thấy ngay gần nghìn bậc thang dẫn lên Vân Thâm Bất Tri Xứ. Xung quanh còn là đồi trúc tạo cảm giác thanh mát trong không khí, trên bầu trời xanh xanh kia còn có mấy loài hạc tung cánh thoắt ẩn thoắt hiện vào tán mây, thanh bình vô cùng. Quả nhiên, cảnh đẹp đến đâu khi đến cổng Lam gia ở trên cùng nghìn bậc thang kia cũng bị lu mờ bởi núi đá hơn ba ngàn gia quy danh bất hư truyền. Mới nhìn vào đã khiến người ta ngán ngẩm không thôi.

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đến nơi gặp ngay hai bóng trắng đứng tiếp. Hai người này giống nhau đến tám, chín phần chỉ khác một người tươi cười ôn nhu như nước, ấm áp nhẹ nhàng còn một người băng ngọc lãnh khiết, cự người vạn dặm. Nhìn chung cả hai đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Đây chắc chắn là Cô Tô Song Bích.

Giang Trừng có hơi bất ngờ khi mà cả hai xuất hiện sớm như vậy, nhưng trong đầu hắn chỉ có dòng chữ ''đồ tang quả vẫn là đồ tang!'' Chết thật, lời này của Ngụy Vô Tiện quá khắc sâu trong đầu hắn.

Ngụy Vô Tiện đời này không có nháo lên. Rất quy của đối hai người kia ôm quyền hành lễ "Tại hạ Vân Mộng Giang thị, Ngụy Anh, tự Vô Tiện." Hừm, Giang Trừng rất tán dương Ngụy Anh này.

"Vân Mộng Giang Trừng…" Hành lễ sau Ngụy Vô Tiện là đương nhiên đâu có gì đặc biệt mà ngẩng lên lại thấy Song Bích nhìn mình chằm chằm. Giang Trừng biết Ngụy Vô Tiện sẽ là tông chủ tiếp theo cả thế giới đều nghe rồi, đây không phải là thấy hắn tội nghiệp chứ?

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi mới phát hiện ra bản thân người gặp người ghét nên chắc là vậy đi. Có khi người Lam gia còn chẳng biết ghét người khác là tư vị gì ấy.

Việc đến Lam gia học vấn thật ra chỉ cần Ngụy Vô Tiện đi là được. Giang Trừng đi cùng chỉ để xác nhận một số chuyện cần thiết cho kế hoạch của hắn mà thôi chứ ai mà thèm đi tu, lại còn gặp kẻ mình ghét nhất.

Trong một giờ giảng của Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện vẫn là nhắc đến sử dụng oán khí nhưng không khiến Lam Khải Nhân tức nổ đom đóm mắt vì chỉ nhắc qua chứ không làm càn. Cơ mà Ngụy Vô Tiện đi mua rượu vẫn bị ăn đòn không thiếu phát nào, chứng tỏ thế giới này chỉ lay chuyển một ít. Chuyện Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ là đoạn tụ chắc chắn sẽ xảy ra. Giang Trừng tự nhủ tránh xa hai kẻ này ra chút.

_Hết chương 2_

16/4/2020

Edit: 14/10/2020

Chương trước Chương tiếp