[Trừng trung tâm] Trọng sinh chi tố quỷ - Chương 26

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Phải thừa nhận Liễu Thanh Ca đầu óc đơn thuần nhưng rất biết cách trả đũa!

Chả là y muốn đi săn hơn một tuần, và tự nhiên là chọn nơi vô cùng phức tạp mà tiến. Đúng, rất phức tạp.

Đi săn không ở Trung Nguyên mà là tít tít ngoài biển khơi. Con mẹ nó nói có giống thứ con ních ranh không, ra đấy làm mồi cho cá à, ngoài biển ngoài nước thì còn cái gì khác, thế mà y lại tin mấy lời đồn vô căn cứ mới nổi gần đây.

Ờ, dưới biển có Long Cung.

Giang Trừng hắn không phải người thế giới này nhưng nghe đến Long Cung biết ngay là đồn nhảm, nói có thủy quỷ hay Thanh Long hắn còn tin. Phải biết để gọi là Long Cung phải có hệ thống tổ chức vô cùng chặt chẽ, hơn nữa phải cực kỳ lớn mạnh mới trấn áp được một phương biển rộng. Mà, thủy tộc không phải hắn chưa từng nghe qua, chỉ là còn tồn tại rất ít yêu tộc dạng này, sợ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn cũng không rảnh quan tâm, nếu mà bên này còn nhiều Ngư Diện Nhân cũng không phải không có khả năng phát triển- nhưng là bây giờ mới có người phát giác thì rất kì lạ.

Hiện tại có hai khả năng. Một là tên điên nào rảnh rỗi bịa chuyện, hoặc là, không lửa làm sao có khói, chắc chắn là ý đồ của ai đó, năm phần trong đó không tốt đẹp gì cho cam.

Liễu Thanh Ca không thể an an ổn ổn mà ở Trung Nguyên được sao, có săn hết yêu thú chưa mà chạy ra biển làm cái gì, làm cái gì, làm cái gì, làm cái gì?!!

Vì thế, hắn được "vinh hạnh" giao trọng trách đi điều tra thực hư.

Điều tra đối Giang Trừng không phải việc khó, nhưng điều tra cái kia không có thật bảo hắn làm thế nào đi tìm? Vậy mà Liễu Thanh Ca vẫn một mực giao nhiệm vụ, nếu không muốn nói là ép buộc, bắt hắn tìm hiểu.

Nào là vị trí Long Cung, nào là cách xuống dưới, nào là bảo pháp cùng yêu vật bên dưới, nào là cách không cần thở vẫn sống, nào là cách nói được dưới nước, nào là... Giang Trừng nghe xong xém chút lật bàn, yêu cầu như thế này thà bảo ngươi trực tiếp đi đầu thai làm cá luôn đi!

Dưới sức ép (ánh mắt lấp lánh) của sư huynh đệ, hắn đành nuốt bực bội vào trong mà đi làm nhiệm vụ, may Thảo Hi (sư huynh Ất lần trước) còn chịu đi cùng hắn.

Thảo Hi tính tình giống tên nhóc tiện mồm Lam Cảnh Nghi đến sáu phần, lời nói bộc trực hung hăng, nghĩ gì nói lấy không để ai vào mắt ngoài sư tôn. Chẳng qua, trong mắt Giang Trừng Lam Cảnh Nghi chính giống loại người kém duyên, còn Thảo Hi lại là chính trực.

"Giang Trừng, Giang Trừng. Ngươi nghĩ Long Cung là nơi thế nào? Hồi nhỏ ta nghe bà kể qua dưới đấy rất nhiều sự thần kỳ! Bà nói có người cá sở hữu giọng hát rất rất hay, nghe một lần là muốn mê, với tồn tại vô tận các loại sinh vật rất đẹp mắt- Bà kể thật giống như là nhìn qua rồi!"_ Thảo Hi ánh mắt mong ước nhìn lên trời cao mà tưởng tượng, chân cất bước dồn dã trên trấn.

Giang Trừng nào được cao hứng như vậy, chỉ cảm thấy ủ rũ tự hỏi làm sao lại đi làm cái sự vô nghĩa này. A, làm như thế giới này lại có đủ kỳ trân dị bảo cho các người tìm kiếm vậy.

"Chỉ là chuyện cổ tích thôi, làm gì có Long Cung."

Thảo Hi nghe vào lời này nhăn mày một cái, quay về nhìn hắn nói:

"Ngươi này làm sao lại cứng nhắc như vậy, y như mấy lão trưởng bối lúc nào cũng chăm chăm dính ở Thương Khung Sơn, phải biết nhìn ra bên ngoài nghe chuyện nhân gian chứ! Ngươi xem, sư tôn của chúng ta cũng rất có niềm tin vào việc này! Đi, tìm hiểu cho ngươi sáng mắt ra."

Giang Trừng bị lôi lôi kéo kéo chỉ biết đi theo, trong lòng không khỏi thầm phỉ nhổ: "Đúng nha, ta chính là trưởng bối có được không! Các ngươi hết phong chủ đến đệ tử đều đầu óc đơn giản, hữu dũng vô mưu, tin vào dăm ba cái chuyện cổ tích!"

Hắn lại phán không sai. Thảo Hi kéo hắn đến một nơi để điều tra- Quán coi bói.

Tên này đích thị thần kinh rồi, thế quái nào có ai ở cái chỗ này điều tra, chẳng nhẽ hắn sẽ nói cho ngươi đường đi nước bước? Thôi, coi như chiều theo tiểu tử này một chút, để về sau thất vọng liền nhớ kĩ.

Thảo Hi nhìn thấy gương mặt thập phần khinh bỉ của hắn càng gấp hơn, không gõ cửa trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bên ngoài nhìn có chút cũ kĩ cùng tồi tàn, nguyên vẹn nhất cũng chỉ có bảng hiệu đề "Nhãn Chiêu Nhân", bên trong lại tốt khá hơn nhiều. Nội thất bày biện đơn sơ, thoáng mát sạch sẽ, cùng một loại hương trầm man mát dễ khiến người cảm thấy thoải mái.

Lão nhân gia chính đang ngồi xem sổ sách thấy người đi vào thì mặt mày hớn hở đón tiếp, nhìn liền biết quen thuộc không ít đi. Đệ tử Thương Khung Sơn thật ngây thơ, vẫn tin tưởng vào bói toán.

"Ây dà, đến sao không báo ta một tiếng để ta chuẩn bị tiếp đón."

Thảo Hi cười cười nói: "Không cần đâu, ta đến hỏi thầy một số việc thôi."

"Vậy ngồi đi, để ta đi pha chum trà"_ Thầy bói toán thành thục trong vài bước liền bưng lên nghi ngút trà thảo đẩy tới hai người trước mặt.

Giang Trừng tâm tán thưởng, ở nơi này vẫn lần đầu đến đây có người nhớ tới mời hắn ngồi. Hắn thuận tiện cầm chén trà chầm chậm nhấp lấy, theo bản năng nói một câu: "Trà ngon."

Thầy bói toán đắc ý, cười tít mắt giới thiệu:

"Tiểu tử ngươi thật biết thưởng thức, không như cái đám đầu gỗ này. Đây pha chế từ hoa tử đằng chỉ nở một năm một lần mùa tuyết rơi, hơn nữa còn ở sâu trong núi, không dễ lấy. Thế nhưng ta thật sự yêu thích trà đạo mới sưu tầm lấy nha."

Ngẫu nhiên có người cùng chung sở thích khiến người ta không thể không thích thú, liền hận không thể có thêm một cái miệng đàm đạo yêu trà. Giang Trừng cũng hứng thú lên, ủ rũ ban nãy biến mất hơn nửa, giọng điệu tươi tỉnh hỏi lại:

"Ồ, sâu trong núi có nhiều yêu vật tà tuý, thầy đi một mình được? Nếu không để lần sau ta đi cùng thầy?"

"Ngươi mới đến không biết, thầy rất lợi hại đấy, mấy thứ yêu vật trong núi tính là gì đâu, thầy phẩy tay một cái liền diệt gọn rồi"_Thảo Hi ngồi nghe hai người vừa gặp liền liên miên không hết chuyện liền sinh vẻ chán chường, nếu không phải Giang Trừng là đệ tử mới thì hắn đã lầm tưởng y là tri kỷ của thầy mất, đến đoạn này hắn mới có cơ hội chen miệng vào, tuyệt nhiên không bỏ lỡ, mang theo khâm phục nói.

Thầy bói đã ngồi xuống, nhẹ nói: "Không đến mức đấy, ngươi khi nào học được cách tâng bốc người rồi?"

Giang Trừng sau Thảo Hi nói mới quan sát kĩ lại một phen. Thầy bói nhìn có tuổi nhưng tràn lại trề sức sống, sống lưng thẳng tắp bộ dáng khiến hắn liên tưởng đến những gì người kia từng trải, e không dễ dàng- cũng là một người tài trong thiên hạ.

"Ồ, là ta không nhận biết, thế nhưng thầy khi nào lại có thể cho ta đi cùng?"

"Thế tốt quá, ta sợ đi một mình buồn muốn chết đây!"_ Lại cái dáng mặt tiếu tiếu, thầy bói khoái hoạt đáp.

Sợ câu chuyện không có hồi kết, Thảo Hi chen ngang: "Này, ta muốn hỏi thầy chuyện Long Cung."

Thầy bói lộ rõ vẻ mặt khó tin, hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Giang Trừng giỏi ăn nói, lúc này tự nhiên là cần phát huy, bất đắc dĩ giải thích lại:

"Dạo gần đây có tin đồn xuất hiện Long Cung, chẳng hay thầy có biết cái gì? Nếu có nghe qua thì xin kể lại cho chúng ta, một chút cũng được."

Thầy bói ung dung nhếch môi nói: "Tin đồn chỉ là tin đồn, lấy đâu ra Long Cung, các ngươi rảnh rỗi không đi tập luyện còn tò mò cái gì?!"

Hắn biết ngay là thế này mà, quả nhiên chỉ có mỗi đám sư đồ ngốc nghếch này mới tin, liếc liếc sắc mặt Thảo Hi lại thấy hắn giận dỗi thì suýt cười ra tiếng, sau cùng nghe Thảo Hi nói:

"Thế nhưng là sư tôn bảo chúng ta đi điều tra."

Thầy bói đang uống tới một ngụm trà, thiếu chút phun ra, trố mắt nói:

"Cái gì? Liễu phong chủ định đến đấy chắc, căn cứ vào cái gì- mà khoan, ta từng thấy qua mấy quyển sách ở Khung Đỉnh Phong có viết qua." Vậy đi, vẫn phải cho phong chủ nhà các ngươi chút thể diện.

Thảo Hi nháy mắt phấn chấn, vui mừng đứng bật lên hỏi: "Thật sự? Vậy nội dung như thế nào?"

Thầy bói toán xua xua tay: "Ta lúc đấy đi xem mấy thứ nhàm chán đấy sao? Bỏ qua rồi, các ngươi tự tìm lại đi."

"Khung Đỉnh Phong nhiều sách tự như vậy, tìm thế nào bây giờ?"_ Thảo Hi ngả người ngồi phịch xuống ghế, đưa tay vò đầu.

Thầy bói toán lại thong dong: "Kệ ngươi, đang yên đang lành lại đi tìm phiền phức làm chi."

Giang Trừng tán đồng hai tay.

Sau khi thu hoạch tin tức hết sức có thể, hai người rời đi, cuối cùng chỉ có manh mối ở Khung Đỉnh Phong. Nhưng Thảo Hi từng miêu tả quá, số thư tịch ở đây có khi còn nhiều gấp mấy lần Lam gia bên kia, nếu đi tìm đến khi hắn về nhà cũng chưa thấy được.

Một việc có rất nhiều cách giải quyết, đâu nhất thiết dựa vào sách, đi tìm căn nguyên lời đồn là được.

Hiện tại tình thế đổi ngược, Giang Trừng lôi kéo Thảo Hi ủ rũ vào tửu lâu nghe ngóng. Đi hết ba cái tửu lâu thì cả ba cái đều nhiệt tình bàn tán Long Cung, nghe sao cũng thấy điêu ngoa.

"Biểu ca ta kể lại từng thấy một người bạn đi Long Cung, sau trở về tu vi tăng vọt, tiên khí đầy mình chỉ trong một tháng!"

"Thật? Sao ta tưởng là đi Long Cung là một đi không thể trở về cơ mà?"

"Ai nói ngươi thế, dạo này không phải rất nhiều người trở về kể lại sao?"

Dựa theo chiều bàn tán của mọi người, Giang Trừng ngồi trong góc khuất hòa giọng hỏi: "Ai kể cho ngươi vậy?"

Tức thì có người trả lời: "Mạo sư bá đầu ngõ Tây Ban kể lại, rất chân thực!"

"Ta cũng từng nghe Mạo sư bá kể, thật sự đáng tin!"

"Ồ, vậy Mạo sư bá bây giờ thế nào? Có thay đổi gì không?"_ Hắn hỏi tiếp

"Thay đổi rất tốt! Trước giờ lão khó tính không ai ưa, bây giờ tính tình gọi là... hài hòa dễ gần."

"Còn chữa khỏi vết bướu trên tay lão nữa, mà lão nhanh nhẹn hơn thì phải."

"Không đúng, không phải nhanh nhẹn hơn mà gần như cải lão hoàn đồng, lão qua tám mươi mà giờ nhìn như mới trung niên."

"Ngươi không phóng đại chứ, nghe đáng sợ vậy, thế nhỡ đó không phải Mạo sư bá mà là người khác thì sao?"

"Không phóng đại, đó đích thị là Mạo Tiền Vu, bà ngoại ta gần nhà lão bảo lão càng lớn càng nhiều bệnh tật, thân thể thỉnh thoảng xuất hiện vết thương nhưng bẩm sinh lão có một vết bớt dưới cằm."

"May mắn thật, ta cũng muốn đi Long Cung."

...

Cả quán liền rơi xuống không ngớt lời ước ao, ước muốn đi Long Cung để cải tiến thân thể. Giang Trừng càng nghe càng không lọt, cuối cùng đứng dậy rời đi ngay.

Thấy mọi việc xoay quanh khá nhiều vị Mạo Tiền Vu kia, hai người quyết định khởi hành ngày đến xem, mặc dù sắc trời đã chợp tối.

_Hết chương 26_

20/5/2020

Edit: 2/4/2021

Chương trước Chương tiếp