- Ma Y Doc Phi Chuong 70 Doi Chien

Tùy Chỉnh

  Bạch Vũ Mộng có chút nghi hoặc, cẩn thận nhìn, mới phát hiện nữ tử đó có nhiều chỗ giống Trúc Đạp Vũ, Bạch Vũ Mộng nhanh chóng đoán được, người này là mẫu thân của Trúc Đạp Vũ.

Nhíu mày thật chặt, bọn họ áp giải bà ta ra đây có ý gì, chẳng lẽ là vì muốn Trúc Đạp Vũ phân tâm chú ý đến nữ nhân kia, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Đúng rồi, là ánh mắt của nữ nhân đó, trong ánh mắt nàng ta không có chút bi thương, cũng không có hoảng loạn, chỉ bình tĩnh, giống như không hề sợ hãi.

Bạch Vũ Mộng lặng lẽ tới gần Trúc Đạp Vũ: "Không nên bị lừa, chỉ sợ người ở phía sau màn cũng là người của bọn họ."

Nhìn thấy Trúc Đạp Vũ kinh ngạc nhìn mình, Bạch Vũ Mộng chỉ nhàn nhạt cười cười, liếc mắt qua ý bảo nàng quan sát kỹ một chút, quả nhiên, liền nhìn ra manh mối.

"Thánh nữ, ngươi nên giao quyền lực ra đây đi, bằng không, ta không thể cam đoan sẽ làm gì với mẫu hậu ngươi đâu." Nhị trưởng lão cười khinh miệt.

Trúc Đạp Vũ còn có chút do dự, tuy rằng biết bọn họ lừa nàng, nhưng dù sao cũng là mẫu hậu của nàng, nếu xảy ra chuyện gì, nàng sợ lương tâm bất an.

"Ha ha, các ngươi chớ quên, đó là mẫu hậu của nàng, không là của ta, ta không cần phải thủ hạ lưu tình, chút chiêu trò đó không thể uy hiếp được ta đâu." Bạch Vũ Mộng cười nói.

Nói xong, không chờ đối phương kịp trả lời, liền rút Tuyết Cẩm trong tay áo ra, tấn công bọn họ.

Tuyết Cẩm là cây cầm mà sau khi thành hôn Lam Hạo Thần đã đưa cho nàng, đao thương bất nhập, hỏa thiêu bất xâm, hơn nữa, bên trong còn giấu sợi tơ tằm làm bằng băng, có thể giết người trong vô hình.

Sợi tằm băng là bảo vật, là vật cứng nhất trên đời, mặc kệ làm cách nào, cũng sẽ không dứt. Có thể nói, cả hai đều là báu vật vô giá khó tìm.

Khi nhìn thấy Tuyết Cẩm, đám trưởng lão hơi ngây người, nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại, chẳng qua chỉ là một loại vũ khí, nếu như không có công lực cao, cũng chỉ là phế phẩm.

Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng đã muốn đánh nhau với hắn, Trúc Đạp Vũ cũng quyết định nghênh chiến, không chút do dự, bọn họ đã bất nhân, vậy đừng trách nàng bất nghĩa.

Thấy có người ra nghênh chiến, bọn họ đều không ngờ Bạch Vũ Mộng lại lợi hại như vậy, có chút tức giận gia tăng lực công kích.

Nhưng chỉ một lúc, các trưởng lão liền rơi vào thế yếu, nhưng chung quanh lại có một đám cung thủ xuất hiện, cầm trên tay rất nhiều bột phấn độc.

Có một người đứng trên cao của tường thành, người kia mặc trường bào màu đỏ, bên trên thêu rồng vàng, Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn qua liền biết hắn là quốc vương Nam Cương.

"Đạp Vũ, quyền lợi đó vốn không thuộc về ngươi, của phụ hoàng không phải cũng là của ngươi sao, ngươi không nên chống cự nữa, giao hết quyền lực lại cho phụ hoàng đi!" Nam tử từ ái nói.

"Đây là quy định tổ tiên, ta chỉ tiếp nhận giáo huấn của tổ tiên, không giống các ngươi, chỉ vì một chút ích lợi nhỏ, không tiếc phá hư cuộc sống vốn đang bình yên, làm dân chúng sống trong nước sôi lửa bỏng."

Lời nói của Trúc Đạp Vũ đầy căm phẫn, thật sự đã chọc giận quốc vương Nam Cương, hắn vẫy tay hạ lệnh, liền có người vận lực phát động.

Bạch Vũ Mộng châm chọc cười, nói về ngoan độc, cho tới bây giờ không ai có thể so sánh được với nàng, nàng muốn nhìn thử xem là độc của Nam Cương lợi hại, hay là độc của nàng lợi hại.

Bạch Vũ Mộng cho mỗi người ăn một viên thuốc giải độc, viên thuốc giải độc này có thể giải trăm độc, vốn không cần sợ chút tài mọn của họ.

Trúc Đạp Vũ có chút cảm kích nhìn Bạch Vũ Mộng, ngược lại lạnh lùng nhìn người phụ hoàng mà nàng kính yêu từ nhỏ.

Dân chúng trong thành, không ai muốn nhìn thấy chiến tranh, nhưng bọn họ tin tưởng thánh nữ, bọn họ chỉ biết là thánh nữ nhất định sẽ cứu bọn họ, cho nên Trúc Đạp Vũ không thể cô phụ kỳ vọng của họ.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng, đột nhiên, Bạch Vũ Mộng lấy ra một ít bột phấn độc, phẩy ra xung quanh, vài vị trưởng lão lập tức nhạy bén ngừng thở.

Nhưng người khác lại không may mắn như vậy, trong nháy mắt có một đống người gục tại chỗ.

"A, thế nào, hôm nay ta phải thử một chút, xem coi rốt cuộc là độc của các ngươi lợi hại hay là độc của ta lợi hại!" Nhìn nàng kiêu ngạo, Lam Hạo Thần vui mừng nở nụ cười, có lẽ, không có hắn, nàng cũng có thể sống rất tốt...

Đám trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ tức giận, vận toàn bộ sức mạnh công kích Bạch Vũ Mộng đang bay tới.

Hiện trường lúc này là một đống hỗn độn, độc phấn bay khắp bốn phía, Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng tùy tiện vung tay lên đã có thể giết chết rất nhiều người, nhưng vài vị trưởng lão kia, lại hơi khó đối phó.

Nhìn tình huống như vậy, Bạch Vũ Mộng suy nghĩ, ném một quả bom mấy hôm trước nàng đã làm ra, thật ra cũng không thể xem như là bom, chỉ giản lược lại chế tạo một cách thô sơ thôi, cũng không biết có hữu hiệu không.

Tùy tay đã ném mất một trái ra ngoài, một đám người bị nổ bay tung tóe, uy lực lớn hơn so với nàng tưởng tượng.

Trái bom nổ mạnh, khiến cho những người đang đánh nhau liền dừng lại, có chút sững sờ nhìn cái hố to xuất hiện, Bạch Vũ Mộng chỉ thẹn thùng cười,  nhìn Lam Hạo Thần, ngượng ngùng nói: "Thần, làm sao bây giờ, ta không cẩn thận thêm một lượng lớn thuốc nổ vô." Nói xong sau nghịch ngợm le lưỡi.

Lam Hạo Thần sủng nịch sờ sờ mái tóc dài mềm mại của Bạch Vũ Mộng, không nói gì thêm.

Nhìn Bạch Vũ Mộng như vậy, mọi người chỉ cảm thấy rất nguy hiểm, nàng ta có thể không đổi sắc mặt mà nói như vậy.

Có vài người cũng bị Lam Hạo Thần mê hoặc, thấy Lam Hạo Thần cười, quả thực như tiên giáng trần. Cháu gái nhị trưởng lão giật nhẹ ống tay áo của ông, vẻ mặt thẹn thùng nhìn hắn.

Nhị trưởng lão lập tức hiểu ý của nàng, nhìn Lam Hạo Thần, bộ dạng quả thật không tệ, có thể đưa hắn cho cháu gái chơi đùa.

Hình như nhận ra được ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, Bạch Vũ Mộng cười như không cười quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt như vậy, nàng chỉ cảm thấy mát rượi chảy dọc theo lòng bàn chân.

Có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyên môn quyến rũ người khác.

Lam Hạo Thần có chút bất đắc dĩ, tất nhiên hắn hiểu ý của Bạch Vũ Mộng, hắn cũng rất bất đắc dĩ, hắn sinh ra quá tốt, cũng không thể trách hắn.

Mạc Hàn Trần bất đắc dĩ nhìn hai người liếc mắt đưa tình, thật sự rất muốn bổ đầu bọn họ ra nhìn thử xem bên trong có cái gì, vào thời điểm này, còn có thể làm như vậy.

"Hừ, tiểu tử, cháu gái ta coi trọng ngươi, đây là phúc khí của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên quy thuận chúng ta, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi!"

"Ngươi cho là cháu gái của ngươi có chỗ nào so sánh được với Mộng Nhi của ta, dáng vóc không ra gì, tướng mạo cũng không ra gì, quan trọng nhất là không biết tự lượng sức mình!"

Bốn phía vang lên âm thanh cười trộm, Bạch Vũ Mộng liều lĩnh, bừa bãi nở nụ cười, thật sự rất buồn cười, sao nàng chưa từng phát hiện, Thần còn có thiên phú về lĩnh vực này.

Cháu gái nhị trưởng lão thở hổn hển nhìn bọn họ, thẹn quá hóa giận, cũng không suy nghĩ nhiều, cầm kiếm chạy về phía Bạch Vũ Mộng.